Gả Cho Tội Thần

Chương 160



Sau sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, lão ma ma ở cung Từ Hòa được phái đi khiển trách phu nhân hầu phủ Dung thị.

Tuy rằng, ở tiệc mừng thọ Dung thị bị đuổi ra ngoài nhưng lúc ấy Thái Hoàng Thái Hậu còn tính là cho bà vài phần thể diện, nói là thấy sắc mặt nàng ta không tốt, thấy nàng không thoải mái nên sai người đưa về phủ.

Người biết chuyện và chê cười phủ Ninh Bắc Hầu không ít nhưng sau cùng cũng sẽ duy trì lễ phép cơ bản ở ngoài mặt.

Sau người tới khiển trách không nể mặt mũi gì cả, mắng thẳng rằng Ninh Bắc Hầu phủ vô phép tắc, tuy Khương Huyên là đích nữ hầu phủ nhưng đã là phu nhân của hàm lâm, dựa theo phẩm cấp, ngay cả nàng cũng không có tư cách tiến cung. Khương Oánh càng đừng nói nữa, nữ nhi khác chi của Khương gia, ngay cả chút quy củ cũng chưa học, mang vào cung để làm khó ai?

Dung thị bị răn dạy không dám ngẩng đầu, bởi đối phương là đại diện cho Thái Hoàng Thái Hậu, bà không thể phản bác được, chỉ có thể thành thật lắng nghe.

Nhiều năm trước, sau khi Thẩm hoàng hậu qua đời, tiên đế không lấy thêm ai, vị trí trung cung này cũng bỏ trống như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu không màng thế sự, những quy củ này đương nhiên cũng được nới lỏng.

Những nhà nhân dịp mở tiệc này đưa theo thân thích không ít, theo Dung thị được biết, sinh thần năm ngoái của Thái Hoàng Thái Hậu, phu nhân Anh Quốc công còn đưa chất nữ của bà con xa tiến cung, không lâu sau quả nhiên có người tới làm mai cho chất nữ kia, giật dây bắc cầu cho chất nữ ấy một mối hôn sự tốt.

So ra, bà cũng chỉ là đưa nữ nhi đã gả và một nữ nhi chi khác tiến cung, cũng chưa tới mức quá đáng.

Nhưng bà lại chẳng phải đứa ngốc, biết đây chỉ là cái cớ, xét đến cùng vẫn là do chuyện Khương Huyên khiêu khích ở cung yến, đã ảnh hưởng tới thể diện của Khương Đào, cũng đánh vào mặt mũi của Thái Hoàng Thái Hậu.

Sau khi bị khiển trách xong, tin tức rất nhanh được khuếch tán ra ngoài.

Vốn trước đó Ninh Bắc Hầu bị các danh môn thế gia ghẻ lạnh giờ lại cành thêm quạnh quẽ, sau đó là sinh thần của Dung thị, vốn định mở mấy bàn tiệc náo nhiệt một phen, không ngờ là thiệp mời cũng không đưa đi được.

Qua hai ngày, Ninh Bắc Hầu đụng phải tường rồi. (ý là đến cùng đường)

Lúc Tiêu Giác mới đăng cơ, các nhà đều dâng sổ con thỉnh phong thế tử.

Bởi vì số lượng rất lớn nên Tiêu Giác cũng là làm theo từng nhóm một.

Hiện giờ, đã qua lâu như vậy, ngay cả sổ con của phủ Anh Quốc công cũng được phê rồi, chỉ có sổ con nhà họ bị trả về.

Ninh Bắc Hầu chỉ có một mình Khương Càng là con vợ cả, hắn không làm thế tử, gia nghiệp sau này truyền cho ai?

Ninh Bắc Hầu nóng nảy, Dung thị còn gấp hơn, nhi tử chính là chỗ dựa duy nhất của bà, tuy rằng con vợ cả chỉ có hắn nhưng trong phủ có mấy đứa con thiếp thất, Khương Càng không làm thế tử, chẳng lẽ để cho mấy đứa kia chiếm chỗ tốt sao?

Dung thị bảo Khương Huyên đi nhờ Ứng Kỳ Nhiên, tuy rằng Ứng Kỳ Nhiên phẩm cấp hàn lâm không cao nhưng có cơ hội vào cung thuyết giảng.

Không giống như Ninh Bắc Hầu, tuy lớn nhỏ gì cũng là hầu tước nhưng trên người không có chính sự, ngay cả triều cũng không được lên, dâng sổ con cũng phải chờ thời cơ tốt như lúc tân đế đăng cơ.

Khương Huyên đã ở nhà mẹ đẻ được một thời gian, vốn là muốn chờ Ứng Kỳ Nhiên về kinh xong sẽ tới đón nàng, cũng tiện thể vãn hồi chút thể diện.

Không ngờ là thi Hương đã xong từ lâu, Ứng Kỳ Nhiên cũng hồi kinh được một thời gian rồi mà mặt cũng không thấy.

Dung thị sai người trong phủ mở tiệc chiêu đãi hắn để hai người hòa giải.

Tuy rằng Ứng Kỳ Nhiên thấy Khương Huyên rất phiền nhưng dù sao cũng từng mang ơn của hầu phủ - tuy rằng phủ Ninh Bắc Hầu xuống dốc nhưng dù sao cũng là nhà huân quý, so với lúc ấy, hắn vẫn là cử nhân thì như hai tầng mây khác biệt, cũng đúng là nhờ có Ninh Bắc Hầu giật dây mà hắn mới có cơ hội tới trước mặt ân sư để ông thu hắn làm trò.

Sau ân sư được khâm điểm làm thái sư, đặc biệt đưa hắn theo, muốn lập chút uy vọng cho hắn trong giới thư sinh để thiết lập mạng lưới quan hệ.

Đáng tiếc, sự dụng tâm của ân sư hoàn toàn bị Khương Huyên phá hủy, hiện giờ nhờ chuyện của Khương Dương và Hạ Chí Thanh mà hắn vẫn còn mang tiếng là không coi ai ra gì.

Ninh Bắc Hầu và Dung thị rất coi trọng người con rể là Ứng Kỳ Nhiên, hiện giờ hắn chính là cọng rơm cứu mạng của cả nhà hắn, tâng bốc lên tận trời, chỉ thiếu mỗi bước là cung phụng Ứng Kỳ Nhiên như đại Phật thôi.

Ứng Kỳ Nhiên đương nhiên cũng chẳng phải người hẹp hòi, cũng đồng ý với họ nếu có cơ hội sẽ giúp đỡ họ nói chút lời hay.

Không ngờ cơ hội tới nhanh như vậy, sau hôm đó, có người trong cung tới tìm hắn thuyết giảng.

Hàn Lâm Viện trước giờ đều không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ làm người đọc sách thánh hiền, không biết, cũng chẳng quan tâm mấy chuyện ở trong cái vòng luẩn quẩn của danh môn thế gia. Quan trên nghĩ tới lần tiến cung trước đó của hắn rất nổi bật, được Tiêu Giác khen thưởng không nói, còn nhắc tới lần sau vào cung thuyết giảng sẽ tìm hắn cho nên hắn thuận nước đẩy thuyền, đưa Ứng Kỳ Nhiên đi.

Ứng Kỳ Nhiên tới trước mặt Tiêu Giác, Tiêu Giác vốn chẳng nhớ hắn là ai, chỉ cảm thấy hắn có chút quen mặt thôi.

Tuy vậy đúng là có tốt chất, giảng văn chương đạo lý đều rõ ràng rành mạch.

Tiêu Giác nghe xong cảm thấy rất tốt, tán thưởng hắn hai câu, sau đó là ban thưởng như thường lệ.

Lúc này, Ứng Kỳ Nhiên đột nhiên không muốn  ban thưởng, chỉ quỳ xuống nói: “Thần có một yêu cầu quá đáng, mong Hoàng thượng suy xét”.

Tâm trạng Tiêu Giác đang tốt, cười nói: “Không cần ban thưởng? Ngươi có gì cứ nói?”.

Tân triều đang lúc thiếu người, đặc biệt là trước đó tiên đế còn thanh tẩy triều đình một lần, rất nhiều chức còn để trống.

Tiêu Giác cảm thấy hàn lâm này tuy trẻ tuổi nhưng cũng có học, nếu không xin chức quan lớn, hẳn cũng có thể cho hắn được. Không đến mức giống như mấy lão hàn lâm ở Viện Hàn Lâm, phải ngâm tới ba, bốn mươi mới có cơ hội xuất đầu lộ diện.

Ứng Kỳ Nhiên liền nói ra chuyện của phủ Ninh Bắc Hầu

Hắn quỳ gối ở trước mặt Tiêu Giác, không chú ý rằng hắn càng nói, mặt Tiêu Giác càng đen.

Tới cuối nói xong, trên mặt Tiêu Giác cũng hết ý cười, hỏi hắn: “Ninh Bắc Hầu lập thế tử liên quan gì tới ngươi? Ngươi thu tiền của họ thay họ làm thuyết khách trước mặt ta?”.

Ứng Kỳ Nhiên vội nói không dám: “Vi thần nào dám nhận hối lộ, chỉ là bởi vì nội tử xuất thân từ phủ Ninh Bắc Hầu, nhạc phụ và nhạc mẫu đều đang lo lắng chuyện này, vi thần là con rể…”.

“Ngươi cưới chính là Khương …. Cái gì Khương?”. Tiêu Giác chặn lời hắn nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra, sửa lời nói: “Là cái người ngày trước tiến cung gây khó dễ cho thẩm thẩm của trẫm?”

Chuyện cung yến Ứng Kỳ Nhiên thực sự không biết, hiện tại đúng là không biết trả lời như nào.

Tiêu Giác bực bội nhíu mày, lại hỏi hắn: “Ngươi chính là Ứng Kỳ Nhiên?”.

Ứng Kỳ Nhiên nghe ra được sự lạnh lẽo trong lời nói của hắn nhưng chỉ có thể thành thật đáp: “Đúng là vi thần”.

Tiêu Giác không giận còn cười: “Phu nhân Ninh Bắc Hầu và thê tử ngươi ở tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu khiêu khích thẩm thẩm của trẫm, coi rẻ uy nghiêm hoàng gia, hiện giờ còn muốn được trẫm phê sổ con của họ?”.

Ứng Kỳ Nhiên không dám nhiều lời chỉ dập đầu thỉnh tội, nói: “Vi thần lỡ lời, xin Thánh thượng bớt giận!”.

“Thánh nhân có dạy tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, không phải nhà ngươi thì những chuyện ấy không tới phiên ngươi lo lắng”.

Tiêu Giác phất tay cho hắn lui ra, đám người đi rồi liền quay ra hỏi Vương Đức Thắng: “Trẫm muốn tìm người tới giảng kinh giải lao thôi, sao còn cố tình tìm người như vậy tới cho trẫm? Còn ngại trẫm chưa đủ mệt à? Tức chết trẫm”.

Vương Đức Thắng cũng là vô tội, tuy rằng là hắn truyền khẩu dụ nhưng nghĩ Ứng Kỳ Nhiên ở Hàn Lâm Viện cũng không nổi bật gì, cơ hội thuyết giảng ngự tiền hẳn không tới lượt hắn cho nên Vương Đức Thắng không chỉ thẳng tên Ứng Kỳ Nhiên bảo không cho hắn tới.

Chẳng ngờ được hắn lại tới thật.

Nếu Ứng Kỳ Nhiên không nhắc tới phủ Ninh Bắc Hầu còn tốt, Tiêu Giác cũng chẳng nhớ hắn là ai, nghe một hồi cũng hết.

Tại hắn tiện miệng, cái hay không nói, nói cái dở, chính mình không chiếm được gì không nói, còn hại người truyền lời là hắn bị liên lụy.

Vương Đức Thắng cũng không phải người rộng lượng gì, không giống như Tiêu Giác mắng hắn một trận liền quên, Vương Đức Thắng là thái giám cũng sẽ không nhớ cái gì mà thanh danh, thể diện của người đọc sách.

Sau đó liền đem chuyện Ứng Kỳ Nhiên thay phủ Ninh Bắc Hầu cầu tình, chuyện răn dạy truyền ra ngoài.

Bọn họ là thái giám tiếp xúc nhiều người, tin tức đi nhanh, không quá hai ngày, tất cả thư sinh ở kinh thành đều biết Ứng Kỳ Nhiên, trạng nguyên này nhìn anh tuấn tiêu sái vậy mà là người chịu uốn gối trước nhà vợ.

Hơn nữa, nhà vợ hắn lập thế tử hay không có liên quan gì tới hắn chứ? Hay là nhìn trúng gia nghiệp của nhà vợ, hắn làm con rể cũng muốn tranh một bát canh*? (ý nói muốn chiếm lợi)

Thư sinh đều là thanh lưu, chỉ sợ nhiễm tục khí của mấy nhà huân quý. Ứng Ký Nhiên cưới nhi nữ nhà huân quý vốn đã khiến người khác nhìn không thuận mắt, giờ còn muốn chen vào chuyện lập thế tử nhà vợ, lập tức trở thành đối tượng bị giễu cợt ở trong giới thư sinh.

Người có học là xảo quyệt nhất, nào vè, phú, văn chương đều làm ra được.

Về điểm này, vị quan ứng cử Ứng Kỳ Nhiên tiến cung tự biết đã làm sai, điều Ứng Kỳ Nhiên qua chỗ nhập kho sửa sách cùng với một vị hàn lâm hơn năm mươi.

Ứng Kỳ Nhiên cũng chẳng còn mặt mũi ra ngoài, dứt khoát xin nghỉ dài hạn ở trong nhà chỉnh đốn.

Hắn nghỉ ở nhà, đối mặt nhiều với Khương Huyên, vốn hai người không tính là hòa thuận bèn oán trách nhau, Khương Huyên trách hắn vô dụng, hắn trách nàng không nói rõ chuyện liên lụy tới hắn.

Cãi nhau đã là chuyện thường ngày, Khương Huyên lại khóc lóc về nhà mẹ đẻ.

Ninh Bắc Hầu và Dung thị cũng đúng lúc đang tức giận, do bị khiển trách về chuyện thế tử lúc trước không nói, Ninh Bắc Hầu làm chuyện gì cũng không được.

Ngoài ra, tình hình kinh doanh cửa hàng hồi môn của Dung thị vốn còn tính là không tệ. Tiền thu một năm cũng được mấy vạn lượng, ngày tháng lâu dài liền bù được lỗ hổng mà Ninh Bắc Hầu đào ra.

Nhưng gần đây không biết làm sao, hằng ngày đều có lưu manh tới cửa hàng quấy rối.

Kinh thành vốn ngư long hỗn tạp nhưng trước đó không ai dám tới của hàng thuộc địa bàn huân quý làm phiền.

Hơn nữa, vừa động vào liền là hạng người như vậy, kinh doanh liền xuống dốc không phanh.

Càng đáng giận chính là chưởng quầy lúc ấy còn báo quan, quan sai cũng bắt những người đó đi nhưng không hiểu sao hôm sau lại thả ra…

Chuyện liên quan tới tiền dùng trong nhà, Ninh Bắc Hầu cũng bỏ cái gì tự tôn qua tới Thuận Thiên Phủ dò hỏi tình huống.

Phủ doãn Thuận Thiên là người không có chính kiến, ở kinh thành không có căn cơ gì, từ trước tới nay đều không dám đắc tội ai.

Hiện tại không biết uống nhầm cái gì mà chặn Ninh Bắc Hầu bốn năm lần, mặt cũng không gặp, càng đừng nói tới ra tay trợ giúp.

Phủ Ninh Bắc Hầu đất đầy lông gà*, Dung thị phát hiện có gì đó không đúng. 

*Ý chỉ nhiều chuyện xảy ra 

Mọi sự xui xẻo trong nhà hệt như đều bắt nguồn từ lúc Khương Huyên khiêu khích Khương Đào ở cung yến.

Bà sợ gây ra mầm họa nào lớn hơn, sau hôm Khương Huyên khóc lóc chạy về nhà, bị bà kéo tới Thẩm gia thỉnh tội với Khương Đào.

Khác với phủ Ninh Bắc Hầu tin dữ ào ào kéo tới, Khương Đào đúng là lúc đang vui mừng.

Hôm qua nàng nhận được tin tức của Tô Như Thị và  Khương Dương, bọn họ đi cùng với Hoàng thị, kết bạn lên kinh.

Tin tức đưa tới kinh thành cũng phải mất mấy hôm, bọn họ viết thư cho Khương Đào xong liền xuất phát, tính ngày cũng đã được một tuần rồi.

Nàng báo lại cho mọi người trong nhà, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đều rất vui.

Tiêu Thế Nam còn nói: “A Dương tới đúng lúc, tháng mười Tiêu Giác sẽ đi săn thú, là thời điểm vui chơi tốt nhất trong năm. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta cùng ra tay, khẳng định sẽ áp đầu con cháu nhà khác!”.

Trước đó Tiêu Giác đã phê chuẩn sổ con cho phủ Anh Quốc công, tuy Tiêu Thế Nam đã sớm biết nhưng vẫn vì vậy mà sa sút tinh thần mất mây hôm.

Thấy hắn cuối cùng cũng vui hơn, Khương Đào mới yên tâm hơn một chút, nói tới lúc đó cho bọn họ thỏa thích vui chơi mới được.

Sau đó trước khi nhóm Khương Dương tới, Dung thị đưa Khương Huyên tới cửa tạ tội.

Lúc đó, Khương Đào còn đang sai người dọn dẹp chỗ cho Tô Như Thị và Khương Dương, nghe hạ nhân nói mẫu tử hai người tới, nàng bèn nói không gặp.

Không lâu sau hạ nhân quay lại, nói Dung thị bị từ chối cũng không chịu đi, nói Khương Đào không gặp bọn họ, bọn họ liền quỳ ở cửa Thẩm gia tới khi nào Khương Đào chịu gặp họ thì thôi. 

Lúc này Khương Đào mới dừng lại nghĩ nghĩ, quay đầu phân phó vài câu, sau đó mới sai người mời mẫu tử hai người vào.

Mới mấy ngày không gặp, Khương Đào sắp không nhận ra mẫu tử họ rồi.

Ở tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, Dung thị và Khương Huyên đều trang điểm rất tỉ mỉ, y phục hoa mỹ không cần nói, người cũng rất có tinh thần.

Hiện giờ cách hôm ấy cũng chỉ có một tuần, hai người gầy đi một vòng không nói, mắt còn có quầng thâm, mặt trắng bệch, tô son điểm phấn cũng không lên được nửa phần khí sắc. Giống hệt như hai cái xác không hồn.

Dung thị vào phòng là quỳ, kéo Khương Huyên quỳ theo, khẩn thiết nói: “Hôm trước thất lễ trước mặt phu nhân, sau khi ta trở về càng là áy náy, sống cũng không thấy an tâm. Hiện tại đặc biệt tới cửa tạ tội”.

Khương Đào nâng trà, không nhìn bà nói: “Hầu phu nhân khách khí, trước đó chỉ là chuyện nhỏ, sao cũng không đáng để bà tự chạy tới một chuyến. Tạ tội càng đừng nói, ta cũng không để trong lòng”.

Nàng là thật không ghi thù, sống một cuộc sống mới, Thẩm gia còn rất nhiều chuyện để nàng xử lý, sư phụ và đệ đệ nàng sắp tới đây, cả nhà đoàn tụ, nàng thật không mọc ra thêm tay nào để gây khó dễ cho Dung thị.

Dung thị nghe xong chỉ cảm thấy nàng ta thật tâm cơ. Cuộc sống của nhà họ hoàn toàn rối loạn, này còn không ghi thù? Chẳng lẽ thật muốn thấy nhà họ nhà tan cửa nát sao?

“Đều là chuyện tốt ngươi gây ra!”. Dung thị trừng mắt liếc Khương Huyên, ép Khương Huyên dập đầu với Khương Đào.

Khương Huyên gần đây sắp bị ép tới điên rồi, vừa tủi thân vừa khuất nhục nhưng vẫn nghe lời nương nàng, dập đầu với Khương Đào.

Khương Đào cảm thấy thái độ của mẫu tử nhà này rất kỳ cục, bèn hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi không.

Dung thị như bắt được cơ hội tố khổ, lập tức nói hết chuyện mấy ngày nay cho nàng nghe.

Khương Đào nghe xong đúng là không nhịn được cười, nàng mơ hồ đoán được là ai ở sau lưng góp gió thổi lửa..

Nhưng nàng cũng không định nhúng tay, nghe xong chuyện cười của Ninh Bắc Hầu phủ, nàng sai người tiễn khách.

Dung thị và Khương Huyên luôn quỳ, lúc bị hạ nhân mời ra đi cũng lảo đảo.

Khương Huyên thật sự biết đứa nhà quê trùng tên với tỷ tỷ bệnh tật của mình không dễ chọc, ra ngoài cửa liền nói: “Nương, làm sao bây giờ? Chúng ta đầu cũng dập rồi, tội cũng tạ rồi, nàng mới rồi cũng không nói chắc chắn, rốt cuộc có sao hay không?”.

Lòng Dung thị cũng không yên, chỉ cảm thấy hoàn toàn nhìn không thấu Khương Đào.

“Nàng chưa cho ta một câu trả lời chắc chắn, chúng ta liền không đi! Cứ quỳ ở cửa, nàng nếu còn muốn thanh danh của bản thân, đương nhiên sẽ không dám gây khó dễ chúng ta”.

Khương Huyên không phải người mặt dày nhưng Dung thị chịu được.

Tiền đồ của nhi tử hiện tại có thể không đề cập tới nhưng quan trọng nhất là tiền bạc trong nhà!

Bà biết bản thân có mấy cân mấy lượng, ngần ấy năm có thể ngồi vững ở vị trí của hầu gia, tất cả đều là vì của hồi môn của bà phong phú, dựa vào đống của cải này mới khiến Ninh Bắc Hầu quan tâm tới bà. Nếu là chặt đứt nguồn sống này, trong nhà sẽ loạn hết, bà biết Ninh Bắc Hầu chuyện gì cũng dám làm!

Dung thị lập tức quỳ xuống.

Không ngờ là có mấy gia đinh đi ra ngoài Thẩm gia.

Dung thị cả kinh trong lòng, nghĩ hẳn muốn đuổi các nàng, không ngờ là họ căn bản không tiến lên, ngược lại như làm ảo thuật mà kéo ra một cái chiêng, một cái trống. Ở bên cạnh khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt!

Người đi đường nghe tiếng tưởng có chuyện gì hay ho bèn lập tức đứng lại tò mò nhìn vào.

Dung thị dù nghĩ sao cũng vẫn cần thể diện, bị người khác nhìn như khỉ diễn xiếc nửa khắc, thật sự là xấu hổ không chịu được, đen mặt kéo Khương Huyên rời đi.

Khương Đào ở trong phủ nghe hạ nhân tả lại sinh động như thật, cười tới đau cả bụng.

Dung thị không phải quỳ xuống ép nàng cho nàng ta thể diện sao? Nàng bèn làm lớn chút, cho bà ta quỳ cho đủ!

Đúng lúc Thẩm Thời Ân trở về, nhìn thấy chiêng trống ở cửa nhà mình còn rất buồn bực, hỏi hạ nhân mới biết là ý tưởng đùa cợt của Khương Đào.

“Nàng ấy”, Thẩm Thời Ân vào phòng liền cười với nàng, “Cũng không sợ ép người ta nóng nảy, làm ra chuyện chó cùng rứt giậu gì”.

“Đáng tiếc là gấp quá, chỉ kịp sai người đi mua chiêng trống về, không thì mướn thêm một đoàn múa lân tới, góp vui cho đủ luôn!”. Khương Đào cười híp cả mắt nhìn hắn, “Chàng còn nói ta sao? Thật nghĩ ta đoán không ra ai tìm người tới cửa hàng nhà họ quấy rối à?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.