Gả Cho Tội Thần

Chương 17



“Là thêu cái gì?”. Khương Đào hỏi lại chưởng quầy.

Mười lượng bạc không phải con số nhỏ, mà đồ thêu có thể bán được giá này, yêu cầu về chất lượng chắc chắn không thấp. Khương Đào hiện tại chưa xác định được bản thân có gánh vác được phí tổn nếu thất bại hay không.

Hơn nữa Phù Dung tú trang có quy mô lớn như vậy, ở hiện đại thì chính là một chuỗi cửa hàng, muốn thêu đồ dạng gì mà không có? Trả phí cho nàng - lần đầu tiên tới bán đồ thì khẳng định có gì đó bên trong mà nàng không biết.

Chưởng quầy giải thích nói: “Là thiếu chủ nhà ta trên đường hồi kinh qua đây, vô tình muốn tặng một bức thêu cho lão thái thái trong phủ làm lễ. Còn hai ngày nữa thiếu đông gia sẽ quay về”.

Khương Đào vừa nghe liền hiểu, xem ra thiếu chủ của tú trang này gây họa, vốn là muốn chuẩn bị thọ lễ nhưng không có nên phải chuẩn bị cái khác mà để không kinh động trong nhà thì chỉ có thể thu mua bên ngoài.

“Bức thêu lớn tầm nào?”.

Chỉ có thời gian hai ngày, gấp như vậy Khương Đào cũng không tin tưởng bản thân có thể làm được. Dù sao bình thêu mà nói, cũng không giống khăn chỉ cần thêu một góc. Nếu muốn loại lớn, nàng có nhiều hơn hai tay cũng lo không xuể.

“Không cần quá lớn, to bằng bàn tay là được, không câu nệ là tùng hạc duyên niên hay Quan Âm, đều do tú nương làm chủ”.

Khương Đào gật gật đầu, lại thấy chưởng quầy có một bộ dáng muốn nói lại thôi, liền dò hỏi hắn có phải còn yêu cầu gì khác không.

Chưởng quầy ậm ừ một chút, nói: “Không gạt cô nương, bình thêu tuy thời gian gấp gáp nhưng tiểu điếm cắm rễ ở nói này mấy năm, muốn lợi dụng nhân mạch tới cũng rất dễ dàng. Nhưng thọ lễ của lão thái thái cần quý báu đặc thù một chút. Không biết trưởng bối trong nhà cô nương có biết Tô đại gia? Nếu là có thể….”.

Khương Đào ngăn trở chưởng quầy nói tiếp, nói chính mình đã hiểu, lại từ chối nói chuyện này mình không làm được.

Đây còn cái gì không hiểu? Chính là bảo Khương Đào bắt chước Tô đại gia.

Hơn nữa, Tô đại gia trong miệng hắn không phải ai khác chính là sư phụ của Khương Đào!

Loại chuyện làm nhục sư phụ này, Khương Đào đương nhiên sẽ không làm, đừng nói mười lượng, kể cả trăm ngàn lượng cũng không được.

Cũng khó trách sao chưởng quầy sẽ tới tìm người không có danh tiếng như nàng, những tú nương tài nghệ tinh vi hơn hầu hết đều không lo tiền bạc, cũng sẽ có kiêu ngạo của chính mình, không cam tâm đi làm một kẻ sao chép.

Học phí của Khương Dương tuy cao nhưng học đường cũng phải đợi qua tết Thượng Nguyên mới nhập học, còn hơn nửa tháng, Khương Đào tin bản thân có thể kiếm được số tiền ấy.

Thấy nàng muốn đi, chưởng quầy lại đuổi theo, “Lão phu biết Tô đại gia thêu pháphiếm thấy, nổi tiếng vô cùng, trong thời gian ngắn muốn học xác thật làm khó người khác. Cho nên lão phu không phải muốn cô nương bắt chước Tô đại gia, mà là bắt chước ái đồ của bà ấy”.

Ái đồ của sư phụ nàng? Sư phụ nàng từng có rất nhiều người ghi danh nhưng chính thức bái sư chỉ có một mình Khương Đào, cũng chỉ có Khương Đào bắt chước được bản lĩnh của bản thân mình. Chẳng lẽ sau khi nàng ra khỏi kinh thành, sư phụ nàng lại thu nhận đệ tử khác?

Khương Đào hồ nghi mà ngừng bước chân, lại thấy chưởng quầy lấy ra một cái tráp.

Mở tráp ra, bên trong là một bức bình thêu. Tuy rằng giá gỗ của bức thêu là gỗ tử đàn mới thay nhưng nhìn đường chỉ phía trên, người trong nghề nhìn liền biết người thêu đã có kinh nghiệm nhiều năm.

“Chính là bức này, thiếu đông gia nhà ta phí rất nhiều sức mới tìm được. Chỉ là thọ lễ cần có hai bức, một bức này e rằng không được”.

Được thôi, tác phẩm này không phải của người khác, là khi ở am ni cô Khương Đào thêu để trụ trì sư thái mang đi bán từ thiện, quyên góp cho Từ Ấu cục.

Không nghĩ tới sống lại chưa được bao lâu, Khương Đào sẽ ở dưới tình huống như vậy gặp được tác phẩm của chính mình.

Vậy làm thế nào bây giờ? Để nàng sao chép tác phẩm của chính mình? Khương Đào nhăn mặt.

Khương Đào vẫn là lắc đầu, không nói gì với chưởng quầy nữa, chỉ là xin chưởng quầy mời người khác, sau đó bước ra khỏi tú trang, đi ra đường.

Trên người còn thừa một lượng bạc, tuy không nhiều lắm nhưng đặt mua thức ăn qua năm sau vẫn đủ dùng.

Khương Đào đi mua một ít gạo và mì, mấy khối bánh rán cùng một sọt trứng gà, còn dư một ít tiền vừa đủ để mua thêm chút thịt nhưng phụ mẫu qua đời chưa lâu nên nàng và hai đệ đệ không được ăn mặn, nên không mua nữa mà đi mua một ít giấy tốt để cho Khương Dương dùng.

Mua xong đồ rồi, Khương Đào khệ nệ xách đồ đi tới cửa thành hội hợp với Khương Dương.

Cách đó rất xa, Khương Đào liền nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Khương Dương.

Nàng vừa định cất tiếng gọi hắn, liền thấy mấy cái thiếu niên thư sinh cũng đi tới chỗ Khương Dương.

Nghĩ là bạn đồng học của Khương Dương tìm hắn nói chuyện, Khương Đào chưa tiến lên vội, dừng bước.

Mấy thiếu niên kia ăn mặc bất phàm, thư sinh cầm đầu còn cầm chiếc quạt xếp, trời đang lạnh như vậy, rất gây chú ý.

“Nha, đây không phải án đầu* năm sau của chúng ta sao? Sao Tết này lại không ở nhà mà lại ra cửa thành uống gió thế này?”.

*Nếu mình không nhầm thì chức vụ này khá giống lớp trưởng, nếu các bạn biết có thể bình luận để mình sửa nhé :))))

Thiếu niên mặc áo xanh trào phúng một phen, chọc tới mấy thiếu niên khác cũng cười rộ lên.

Sau hắn lại tỏ vẻ nhân đạo: “Tử Ngọc huynh đừng trêu đùa Khương hiền đệ nữa, ai mà không biết tỷ tỷ hắn đã khắc chết phụ mẫu hắn, năm sau không thể nói trước được. Cái gì án đầu, ít nhất cũng phải chờ ba năm”.

Thư sinh áo xanh giả vờ bừng tỉnh, khép quạt lại, chống đầu nói: “Hiền đệ nhắc nhở ta mới nhớ là đã quên mất chuyện này. Đáng tiếc a đáng tiếc Khương hiền đệ, ngày nào cũng được lão sư chúng ta ca ngợi như một thần đồng, công danh tới tay liền bay đi mất như vậy”.

Mấy người xì xào đàm tiếu, Khương Đào nghe xong cũng muốn nổi khùng, những người này nhìn thì đứng đắn sao lại nói ra những lời khó nghe vậy chứ? Nghe những lời này, liền đoán được hằng ngày ở học đường, Khương Dương chắc chắn đều phải nhịn xuống như vậy.

Chẳng qua Khương Dương không phải đứa dễ bị bắt nạt, sao bị nói như vậy cũng không có hành động gì?

Khương Đào thở phì phì mà đi về trước, nghĩ nghĩ về nhà phải giáo huấn Khương Dương, ở trước mặt nàng sao dữ vậy mà ở bên ngoài lại dễ dàng bị người ta bắt nạt?

Nàng vừa đi được hai bước, Khương Dương đưa lưng về phía nàng đột ngột mở miệng nói: “Ta tới quán sách đưa sách, chờ năm sau sẽ đem tiền trả lại cho ngươi”.

Thư sinh áo xanh kia cười nhạo nói: “Đáng thương một thần đồng như vậy, bị tỷ tỷ liên lụy, phụ mẫu không còn, chình mình ba năm không thể thi cử không nói, còn phải vay tiền ta. Aiz, ta nói ngươi cũng đừng có gánh nặng tâm lý quá, cũng chỉ là hai lượng bạc, ngày thường ta cũng bố thí cho khất cái từng ấy. Ngươi cứ chậm rãi, không vội”.

Người theo sau hắn cũng trào phúng nói: “Tử Ngọc huynh thật hào phóng quá nhưng ta phải nói, tiền bạc nhà ai cũng không phải tự dưng mà có, việc chép sách cho người ta này, tốn thời gian bao lâu mới chép xong một quyển, bất quá cũng chỉ kiếm được nửa đồng bạc, bao lâu mới trả được hết chứ? Nửa tháng? Một tháng? Vậy ngươi còn học không? A, ta đã quên Khương hiền đệ không cần thi cử, cũng không cần phí thời gian học hành làm gì?”.

Nghe được mấy lời này, Khương Đào không dám tiến lên, nàng rốt cuộc biết vì sao lần đầu tiên gặp Khương Dương trên ngôi miếu cũ đệ ấy lại vác một bao tải to như vậy.

Mà đôi tay Khương Dương gắt gao nắm chặt, chiếc lưng cứng lại, hiển nhiên là vì nợ đối phương mà nhẫn nhịn hết thảy.

Cổ họng Khương Đào đau rát, không tiếp tục bước tới nữa.

Trước đó nàng dò hỏi Khương Dương rất nhiều lần chuyện tiền bạc, Khương Dương im bặt không hề hé nửa lời, hiển nhiên là không muốn nàng biết lai lịch của số tiền ấy.

Hắn kiêu ngạo như vậy, hẳn là hy vọng sự chật vật của bản thân không bị mình nhìn thấy.

Đệ đệ vì nàng làm được như vậy, thực buồn cười, nàng vừa rồi còn vì cái gì mà nguyên tắc, từ bỏ mười lượng bạc. Không phải chỉ là sao chép của bản thân thôi sao? So với sự nhẫn nhục này của Khương Dương thì có khác gì đâu cơ chứ?

Khương Đào nhanh chóng mà quay trở lại Phù Dung tú trang, nàng nói với chưởng quầy: “Chuyện ông nói, ta đồng ý”.

Chưởng quầy cười nhanh liền nói tốt nhưng ngay sau đó nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vành mắt đỏ hồng, hệt như chịu phải ủy khuất gì vậy.

Trong tiệm, các khách nhân khác cũng chú ý tới tình huống bên này, lại liên tưởng với những lời Khương Đào đã nói trước đó, mọi người bắt đầu liên tưởng, còn nghĩ rằng chưởng quầy hơn năm mươi tuổi này bức bách tiểu cô nương làm chuyện gì phi pháp…

Chưởng quầy bị chịu đựng ánh mắt khiển trách tới trán cũng đổ đầy mồ hôi, chỉ đành mời Khương Đào tới sương phòng nói chuyện.

Nếu Khương Đào chuẩn bị nhận cũng không có công phu sư tử ngoạm mà chào giá, chỉ nói chính mình không có nhiều tiền bạc, khả năng không thể mua được vải thêu cùng chỉ tốt.

Chưởng quầy nói không cần: “Ta hứa cho cô nương mười lượng bạc, đó chỉ thuần túy là phí làm công. Nguyên liệu sẽ do cửa hàng ta chi ra”.

Khương Đào hỏi hắn không sợ gặp phải người lừa đảo sao? Vải dệt tốt nhất cũng có thể bán lấy tiền, nếu nàng trực tiếp chạy đi bán lấy tiền, chưởng quầy không phải lỗ vốn rồi sao?

Chưởng quầy không để bụng mà cười cười nói: “Không dối gạt cô nương, bức thêu này, lão phu có thể cược tất cả lúc tuyệt vọng nhất. Tuy vậy, nhìn bộ dạng của cô nương, cũng không phải là tiểu nhân chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt. Nếu thật sự trở thành cái cục diện như cô nương nói, chỉ có thể trách bản lĩnh nhìn người mấy chục năm của lão phu không ra gì rồi”.

Đúng vậy, nếu chưởng quầy làm xong chuyện này, ông sẽ lập công trước mặt thiếu chủ nhà ông, nếu là không thành, cũng chỉ là một chút phí tổn, tiền tuy không nhiều nhưng cũng sẽ không thương gân động cốt của ông.

Khương Đào hẹn ông ngày đưa hàng, để lại vải dệt cùng chỉ mình chọn làm vật thế chấp - tuy chỉ có giá hai lượng bạc nhưng ít nhiều cũng có chút thành tâm. Hơn nữa, hai ngày tới, nàng khẳng định sẽ vùi đầu vào thêu thùa, không rảnh tay làm chuyện khác. đặt ở đây cũng không làm chậm trễ chuyện gì.

Ra khỏi Phù Dung tú trang, Khương Đào quay về với Khương Dương.

Khương Dương thấy nàng liền nhíu mi tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Sao bây giờ tỷ mới tới? Đệ đợi tỷ cũng đã ba mươi phút rồi”.

Khương Đào thấy hắn không sao, cũng không nói tới chuyện của mình, cười lấy lòng: “Mua nhiều đồ quá, chậm trễ một chút”.

Khương Dương lấy từ trong tay nàng một ít, lẩm bẩm nói: “Xem ra khăn của tỷ bán rất khá. Mua nhiều đồ như vậy là đều xài hết rồi?”.

Nếu là trước đó, Khương Đào còn coi hắn như trẻ con, khả năng sẽ không nói cụ thể mình kiếm được bao nhiêu và câu chuyện sau đó, tuy vậy hiện tại nàng biết hắn đã lớn rồi, liền giải thích: “Bán được ba lượng bạc, tỷ tiêu bảy tám đồng mua đồ vật, còn hai lượng thì mua nguyên liệu. Chưởng quầy thấy tay nghề tỷ tốt, cho tỷ một phần việc, làm xong việc đó có thể có mười lượng, quà nhập học năm sau của đệ có rồi”.

Khương Dương nghe vậy nhưng thực sự thấy kinh hãi, hắn tuy rằng không hiểu đồ dùng của nữ nhân nhưng đoán ít nhất cũng chỉ được mấy đồng bạc, thật không ngờ bán bốn tấm khăn lại có được trả ba lượng.

Khương Đào lại ra vẻ thoải mái cười nói: “Tỷ tỷ của đệ rất lợi hại đúng không, đã nói là bí quyết tiên nhân truyền dạy, đương nhiên không thể giống với bình thường. Đợi tỷ làm xong việc này, sẽ cho đệ cùng A Lâm một bao lì xì lớn”. Thấy Khương Dương muốn cự tuyệt, nàng lại nói: “Năm nay cha mẹ không còn, đệ để cho tỷ được lì xì hai đứa, cũng là một mảnh tâm ý của tỷ tỷ”.

Nhắc tới phụ mẫu, Khương Dương không có đánh gãy lời nàng, chỉ gật đầu nói “vâng”.

Tỷ đệ hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi huyện, về tới thôn liền thấy nghênh đón họ chính là một vị phụ nhân mặt to mắt lớn.

Phụ nhân trung niên này cũng là người thôn Cây Hòe, thấy Khương Đào liền buồn bực hỏi: “A Đào, sao cháu lại không ở nhà? Lúc ta ra khỏi cửa liền thấy bá nương ngươi dẫn người tới nhà cầu thân”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.