Gả Cho Tội Thần

Chương 4



Không bao lâu, thanh âm Triệu thị cùng Chu thị liền vang lên ở ngoài điện.

Các nàng cũng không dám đi vào trong, chỉ dám ở ngoài cửa thúc giục, Khương đại và Khương nhị chạy nhanh ra ngoài, lại lần lữa tới giữa trưa.

Khương đại lên tiếng, sợ Khương nhị mềm lòng để hắn ra ngoài trước.

Khương nhị không dám nhìn Khương Đào, quay đi hội họp với những người khác ở Khương gia.

Khương đại đi đến bên người Khương Đào cúi xuống ôm lấy Khương Lâm, nhưng hắn lại gắt gao ôm lấy cổ Khương Đào không buông tay.

"Làm sao vậy A Lâm, chúng ta không phải đã nói tốt rồi sao? Tỷ tỷ ở chỗ này chờ tiên nhân tới chữa bệnh, tới khi khỏe hơn sẽ về nhà tìm đệ”.

Khương Lâm nức nở nói: “Con chỉ là không ngăn các người đưa tỷ tỷ tới nơi này, chứ không nói muốn tách ra khỏi tỷ tỷ. Đệ nơi nào cũng không đi, chỉ muốn ở chỗ này với tỷ tỷ”.

“Không được!”. Khương đại cùng Khương Đào trăm miệng như một mà nói.

Khương Đào sợ người nhà họ Khương không kiên nhẫn mạnh mẽ kéo đệ đệ  đi - đến lúc đó làm hắn bị thương thì không tốt, liền ôn nhu nói với hắn: “Tỷ tỷ tới chữa bệnh, miễn cưỡng chỉ có thể chiếu cố chính mình. Đệ nói, tỷ tỷ không phải còn phải phân lực ra chiếu cố đệ?”.

Khương Lâm mím mím môi, hắn tưởng hắn nói hắn sẽ rất ngoan rất ngoan, tỷ tỷ không cần chiếu cố hắn.

Không đợi hắn mở miệng, Khương Đào liền đoán được ý tứ của hắn, nói tiếp: “Tỷ tỷ biết đệ sẽ rất ngoan, nhưng là tỷ tỷ khẳng định không thể để đệ chịu khổ, đáy lòng nhịn không được lo lắng cho A Lâm của chúng ta có bị đói hay không, có lạnh hay không, có nhớ nhà hay không…”.

Khương Lâm được phu thê tam phòng Khương gia giáo dưỡng thực tốt, cũng không vô cớ gây rối hay khóc lóc lớn lối. Nghe Khương Đào nói xong hắn lập tức ngoan ngoãn gật đầu nói: “Đệ hiểu rõ ý của tỷ, đệ ở lại đây sẽ làm phiền tới tỷ dưỡng bệnh. Đệ trước cùng nãi nãi bọn họ đi về, tỷ, tỷ ở chỗ này phải dưỡng bệnh cho tốt, đệ chờ tỷ trở về”.

Đừng nhìn hắn mồm miệng lanh lợi như người lớn nhưng rốt cuộc vẫn là tâm tính hài tử, nói đến sau lại nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ mê mang, nhịn không được rơi nước mắt.

Khương Đào thấy hắn như vậy cũng nhịn không được nghẹn ngào: “Đừng khóc, đừng khóc, chờ tỷ tỷ đi đón đệ. Chúng ta sẽ có một thời gian không được gặp, cười với tỷ tỷ một chút được không?”.

Khương Lâm nỗ lực mà nở một nụ cười thật tươi, hai giọt nước mắt to như hạt đậu liền rơi xuống.

Hăn bên này một bộ dáng kì quái vừa tươi cười vừa rơi lệ nhưng rất đáng yêu, Khương Đào nhịn không được thơm lên má hắn, giao hắn cho Khương đại.

Khương đại vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này nhịn không được nhìn Khương Đào.

Khương Đào vẫn luôn ngoan ngoãn nhã nhặn lịch sự, giáo dưỡng của tam phòng thực rất tốt. Nhưng vẫn luôn được nuông chiều, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi, ngây thơ hồn nhiên cũng là một hài tử choai choai.

Nhưng không nghĩ tới bệnh nặng một hồi, đứa nhỏ này đảo mắt liền thay đổi, càng thêm hiểu chuyện ngoan ngoãn.

Khương đại thở dài, hắn không phải là không thể nuôi một đứa trẻ mất cha mất mẹ, chủ yếu vẫn là sợ mệnh số của nàng.

Thời khắc bước ra khỏi cửa điện, Khương đại dừng một chút, quay đầu nói: “A Đào ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt, gia gia cháu nói, chờ qua năm liền đón cháu trở về”.

Đương nhiên tiền đề là Khương Đào có thể sống sót.

Khương Đào gật đầu đồng ý, trong lòng lại không để bụng, nàng sống dựa vào chính mình, lại không phải sống vì người nhà họ Khương. Thật muốn trở về cũng chỉ là vì mang A Lâm đi, những người khác như nào không liên quan tới nàng.

Sau đó, đoàn người Khương gia từ trên núi Tam Tiêu xuống quay về nhà.

Đám người Khương lão thái gia tâm tình không quá tốt, một đường không nói gì.

Triệu thị cùng Chu thị dò hỏi nam nhân nhà mình tình trạng trong miếu, để Khương đại cùng Khương nhị nói hết cho các nàng, khóe miệng hai người đều là nhịn không được.

Tuy vậy sau đó Chu thị biết Khương nhị đã đem dao chẻ củi để lại cho Khương Đào, tức giận véo cánh tay hắn.

Dao chẻ củi quý như nào a, cho Khương Đào rồi không phải để nàng chôn cùng à? Kể cả sau có tìm về, không may mắn như vậy sao có thể dùng?

Động tĩnh lớn như vậy, Khương lão thái gia đã biết, nhìn Chu thị thật sâu, nàng lúc này mới không dám lớn lối khóc lóc.

Chu thị bực mình, nhưng nghĩ tới ngôi miếu âm trầm kia liền lạnh cả người, nam nhân đi vào còn phát rét trong lòng, cô nương nhỏ như Khương Đào kia bị dọa thành cái dạng gì? Càng đừng nói đây mới chỉ là ban ngày, không biết buổi tối sẽ là quang cảnh gì. Bệnh của Khương Đào vốn là tâm bệnh, cái loại tình trạng này là không thể tốt được. Nhìn tới đống đồ tam phòng lưu lại, một cái dao chẻ củi thì tính là cái gì?

Tâm tình Chu thị tức khắc tốt lên.

Mà lúc này trong miếu Tam Tiêu nương nương, Khương Đào đã dọn dẹp đồ đạc sạch sẽ, bắt đầu đi ngủ.

Một giấc này, Khương Đào ngủ tới hoàng hôn.

Nàng ngủ cực ngon, trong ổ chăn rất ấm áp, chung quanh cũng vô cùng an tĩnh, nơi nào giống Khương gia, cả nhà ở mấy gian cạnh nhau, từ hừng đông là có thể đứt quãng nghe được tiếng người đi lại cùng nói chuyện, ồn ào đến người ngủ cũng không an ổn. 

Lúc này, ánh hoàng hôn dần buông ở phía tây, rọi vào trong nhà một mảnh ấm áp, chiếu tới trên người Khương Đào vô cùng thoải mái.

Khương Đào trước ngậm một ngụm nước ở trong miệng, đợi tới khi ấm rồi mới chậm rãi mà nuốt xuống. Chờ uống xong, nàng cũng không định ngủ nướng, đem chăn dọn tốt rồi chuẩn bị nhóm lửa.

Đá mài để tạo lửa đặt ở bên cạnh, trước kia ở hiện đại và cổ đại đều là quý nữ danh xứng với thực, cũng sẽ không dùng cái này.

Nhưng nàng là không, nông nữ Khương Đào sẽ.

Khương Đào nỗ lực nhớ lại, tựa như là đang xem một chiếc video, chiếu theo đó mà bắt đầu đánh lửa.

Ngay từ lần đầu tất nhiên sẽ không thành công, nhưng nàng cực có kiên nhẫn, một lần không được liền hai, ba lần, thực mau liền học được.

Sau khi an bài tốt, nàng tìm một khúc gỗ tương đối tinh tế, dùng dao chẻ củi chậm rãi mãi ra một cái xiên thon dài. Đầu xiên nhọn, cắm một chiếc bánh rán đã lạnh, đưa tới nướng trên lửa.

Sau khi  chờ bánh nướng xong Khương Đào thậm chí còn định tước cho chính mình một đôi đũa, nhưng  nàng dùng dao chẻ củi có chút không thuận tay, làm đũa thì càng cần sự tinh tế, vì thế một chiếc đũa cũng không tước được, bánh bột ngô đã nướng xong.

Triệu thị cùng Chu thị tay nghề nấu cơm giống nhau, sử dụng nguyên liệu lại càng keo kiệt. Nhưng lần này lại cho nàng hai túi lương thực rất to, một khối bánh phải to hơn bàn tay người rất nhiều lần, so với bát cơm mấy hôm trước của Khương Đào quả thực tốt hơn rất nhiều.

Khương Đào vui vẻ thở ra một hơi, giơ xiên lên ăn bánh, ăn hai miếng liền ra một thân mồ hôi.

Đây chính là bữa ăn tốt nhất từ khi nàng xuyên qua tới nay!

Hơn nữa nói đến cũng buồn cười, hai đời trước nàng ăn toàn sơn hào hải vị, cái gì muốn ăn mà lại chẳng có? Nhưng bởi vì thân mình suy nhược, sơn hào hải vị tới miệng giống y như nhai giấy, cũng không ngon bằng một khối bánh rán ở trước mặt này.

Khương Đào càng ăn càng thèm, ăn tới cái bụng tròn lẳn.

Ăn xong, Khương Đào lại dập lửa, đem chỗ ăn còn thừa gói lại để bên cửa sổ tương đối lạnh, sau đó lại buông khăn vải của Khương nhị xuống.

Lại có thể đem địa phương âm lãnh thu dọn tới như vậy.

Bận một hồi, sắc trời bên ngoài cũng đã tối sầm, mồ hôi trên người Khương Đào vẫn chưa khô.

Nàng rốt cuộc vẫn còn bệnh, lại bận rộn một hồi, không lâu sau đã thấy mệt rã rời.

Lại là một đêm mộng đẹp.

Ngày tháng thực mau trôi qua, Khương Đào ăn ngon ngủ tốt, thân thể rất mau khỏe lại, trông có da thịt hơn rất nhiều.

Thật giống như thần may mắn bắt đầu chiếu cố nàng, sau khi Khương Đào ăn xong , thân thể khỏi hẳn phân nửa, có thể đi lại không ngừng ở trong miếu, còn đi tới mấy nơi ở phụ cận.

Trên núi hẻo lánh ít dấu chân người, trái cây rau dại là nhiều vô kể, dường như cho không. Nàng lấy về rất nhiều đồ ở chính điện nhưng chỉ lấp đầy một góc.

Ngày tháng không hề có khó khăn gì cứ vậy mà trôi qua, muốn nói có cái nhạc đệm gì, đại khái là một hôm lúc nửa đêm, nàng thường nghe thấy ngoài cửa có âm thanh, giống như có thứ gì đó cào cửa.

Xuyên qua khe cửa, Khương Đào thấy được một thứ tròn tròn màu trắng trắng lông xù ở ngoài cửa. Lông nó trắng muốt không tạp chất, ở dưới ánh trăng như muốn hòa vào làm một.

Thế mà lại là một con mèo con mới lớn!

Diện mạo của con mèo có hơi đặc thù, đầu lớn có hơi tròn, móng vuốt vừa to vừa sắc, cùng với con mèo của đời sau thực không giống, nhưng trông không quá khác biệt. Khương Đào vừa liếc mắt đã bị chìm vào sự đáng yêu của con mèo, dùng nửa khối bánh rán liền thu phục được nó.

Có ăn có uống, không cần lo lắng người khác sẽ làm hại nàng, thậm chí còn có một con mèo cùng làm bạn, Khương Đào cảm thấy cuộc sống này thực quá thoải mái! Duy nhất không đủ, đại khái chính là bên cạnh nàng không có ai để nói chuyện cùng, có hơi quạnh quẽ.

Từ trước tới nay nàng không có bằng hữu, nhưng thân thể không tốt, kỳ thật cũng không có tinh thần nói chuyện cùng mọi người, sau học xong thêu thùa, nàng có mục tiêu, cũng không cảm thấy tịch mịch. Trước mắt tinh thần rất tốt, nàng vẫn mong muốn có người nói chuyện cùng với mình.

Nhưng là Khương Đào tuyệt không ngờ tới nàng nghĩ cái gì cái đó liền xuất hiện..

Sáng sớm ngày hôm đó, Khương Đào đang ở bên ngoài, cư nhiên thấy được một con gà rừng có lông đuôi sặc sỡ đang chậm rì rì mà dạo bước. Một trận gió to thổi qua, gà rừng híp mắt, quay đầu nhìn thấy nàng, cũng không trốn.

Khương Đào làm bộ không nhìn thấy nó, chậm rãi tới gần, đợi cho gà rừng tới trước mặt, nàng phi tới, chớp mắt bóp lấy cổ con gà.

Gà rừng giãy giụa kịch liệt nửa khắc sau mới hôn mê bất tỉnh trong lòng cô. 

Khương Đào thở hồng hộc, lúc này mới yên tâm mà ngồi dậy, may mắn sức của con gà rừng không lớn, nếu đổi một con lớn hơn, chính nàng tay nhỏ chân nhỏ thật sự không biết có thể tóm được không.

Tuyết Đoàn nhi dường như có nhân tính, cao hứng mà nhảy xung quanh chân nàng.

“Trong chốc lát khẳng định sẽ chia cho ngươi ăn cùng”. Khương Đào cao hứng phấn chấn mà ôm gà rừng quay về miếu, sau đó nàng liền kinh ngạc phát hiện bên trong miếu xuất hiện thêm một người, còn là một nam nhân!

Nam nhân này khoảng hai mươi tuổi, tuy rằng quần áo cũ nát nhưng mày rậm mũi cao, đôi môi mỏng, đường cong khuôn mặt như tạc tượng mà ra, ngạnh lãnh tuyệt đẹp.

Mà đợi đến khi Khương Đào tới gần liền mở mắt nhìn nàng một cái.

Cặp mắt kia thực rất đẹp, trầm mặc hệt như làn nước dưới biển sâu, anh khí bức người, hệt như vị thần mà người khác không dám khinh nhờn.

Khương Đào bị hắn nhìn tới sửng sốt, lại không dám tiến lên trước một bước.

…….

Thẩm Thời Ân cảm thấy chính mình hắn là sắp chết tới nơi, cư nhiên lại xuất hiện ảo giác.

Nơi này căn bản không có khả năng có người sống, cư nhiên lại xuất hiện một thiếu nữ mỹ mạo ăn mặc giản dị, phía sau còn có một con … tiểu lão hổ?!

Lời của edit: Edit tới đây mới được Ân ca cho biết con này là con hổ, chị nhà còn nghĩ đây là con mèo biến dị, ôi chị nhà!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.