Lệ Phong Tước rời khỏi làm Tần Lạc Y thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi phun ra một ngụm khí, cô quay đầu tiếp tục đánh giá căn nhà trọ này.
Nhà cũng không lớn, vách tường xung quanh cũng bởi vì thời gian mà tường tróc ra từng mảng, phòng càng là bởi vì lâu dài không có ai ở, chung quanh đều bịt kín một tầng tro bụi dày đặc.
Không có vẻ tức giận làm Tần Lạc Y âm thầm tặc lưỡi, vội vàng từ trong phòng tìm cái khăn lông, cuốn tóc của mình lên, sau đó bắt đầu tận tâm thanh lý tro bụi.
Tần Lạc Y chỉ muốn quét toàn bộ nhà sạch sẽ, cô không nghĩ tới nhìn như ung dung dễ dàng, vậy mà bắt tay vào làm lại nhiều việc như vậy, đợi Tần Lạc Y rốt cục cơ bản dọn dẹp nhà xong, sắc trời đã tối đen.
Tắm rửa cho mình xong, Tần Lạc Y mệt mỏi co quắp rốt cục thỏa mãn ngã mình trên giường.
Một bên khác, Lệ Phong Tước đang lái xe biểu hiện lạnh lẽo nhìn về phía trước, vết tích trên trán dưới ánh mắt lạnh lùng có vẻ càng thêm làm người ta sợ hãi.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Nói."
"Lão đại, ngày hôm nay khí trời tốt nha." Giọng Hạ Hạo sung sướng từ một đầu khác của điện thoại di động truyền tới.
"Nói nhảm nữa tôi liền cúp."
"Đừng, em nói, em mới vừa nghe anh em phía dưới nói, anh dẫn theo một người phụ nữ đi tới nhà trọ." Hạ Hạo gãi gãi đầu, phát ra hỏi dò về hướng lão đại của mình.
Anh so với bất luận người nào đều rõ ràng cái nhà trọ kia chính là cấm chế của Lệ Phong Tước!
Thế nhưng bây giờ, vậy mà có một người phụ nữ liền như vậy ung dung được tiến vào, có thể không làm anh hiếu kỳ sao?
Lệ Phong Tước nghiêng đầu liếc mắt nhìn giấy hôn thú màu đỏ ở chỗ cạnh tài xế, biểu hiện cũng nhiễm phải một tia phức tạp.
"đó không phải đều là chuyện đã qua sao? Không phải bây giờ tôi cũng kết hôn rồi sao?"
Hạ Hạo nghe thấy lời nói như vậy suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Kết hôn? Lão đại kết hôn?
Vừa định hỏi dò xảy ra chuyện gì, Hạ Hạo liền nghe thấy điện thoại di động truyền đến một trận tút tút: "Cúp rồi?"
Lệ Phong Tước tiện tay ném điện thoại qua một bên, giẫm chân ga đến mức lớn nhất.
Liên tiếp mấy ngày Tần Lạc Y ra ra vào vào ở nhà trọ đều không có lại nhìn thấy Lệ Phong Tước, nếu như không phải biết nhà này không phải là của mình, cô đều sắp đã quên người tên Lệ Phong Tước này.
Yên lặng thở dài một hơi, Tần Lạc Y ngơ ngác nhìn trần nhà.
Tần Lạc Y rõ ràng mình không thể "Chiếm cứ" nhà Lệ Phong Tước trong thời gian quá dài, thế nhưng mấy ngày nay cô tìm việc làm cũng thực sự không thuận lợi.
Ngơ ngác nằm ở trên giường, tiền trên người lập tức liền tiêu hết, nếu như lại không tìm được việc làm...
Có lẽ bởi vì gần đây bôn ba quá mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại, Tần Lạc Y liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng cảm giác thở không thông, lại như có một ngọn núi đè trên người mình.
Tần Lạc Y đang say ngủ bỗng nhiên thức tỉnh, đưa tay lại tìm thấy trên người mình vậy mà đè lên một người đàn ông mang theo mùi rượu nồng đậm.
Vừa định rít gào liền nghe ra tiếng thở của Lệ Phong Tước, thần kinh theo bản năng thả lỏng, đưa tay mạnh mẽ đẩy người trên người, muốn làm anh từ trên người mình ngồi dậy.
Lệ Phong Tước lại cũng không cho cô cơ hội này, ôm chặt lấy người phụ nữ dưới thân.