Lệ Phong Tước lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Lạc Y, nhấc bước vòng qua cô rời khỏi.
Người phụ nữ gợi cảm kia vốn còn muốn lại mắng vài câu, lại phát hiện kim chủ của mình đã thiếu kiên nhẫn rời đi, liền nhanh chóng đuổi theo.
Mới vừa rời đi hai bước, cô lại quay đầu oán hận cảnh cáo Tần Lạc Y: "Đừng để cho tôi lại nhìn thấy cô, nếu không, tôi sẽ làm cho cô hối hận vì gặp phải tôi."
Nói xong câu đó, cô ta liền chạy chậm đuổi theo Lệ Phong Tước, thân mật kéo cánh tay của anh tiếp tục đi dạo thương trường.
Mà bên này, Tần Lạc Y nhìn người phụ nữ kia rời khỏi, không nhịn được mù quáng, bản thân cô cũng không biết tại sao muốn khóc, chẳng qua là cảm thấy rất oan ức, rất khó vượt qua.
Chu Mạn Văn bản liền biết chuyện đã xảy ra, biết cô oan ức, liền đứng bên cạnh cô nhỏ giọng dụ dỗ, không nghĩ tới càng an ủi, Tần Lạc Y trái lại thật sự khóc lên.
"Lạc Y, đừng khóc, ngoan, không khóc, loại người như vậy, chúng ta cần gì phải tức giận với cô ta."
Chu Mạn Văn an ủi Tần Lạc Y, cố ý giả mặt quỷ với cô.
Tần Lạc Y ngược lại không phải là khóc vì người phụ nữ kia bắt nạt mình, cô chính là cảm thấy đặc biệt oan ức.
Cô chỉ là nghĩ đến lần đầu tiên của cô, ở tình huống kia bị Lệ Phong Tước lấy mất, tiếp theo bị mẹ lấy lý do kết hôn, đuổi cô ra khỏi cửa.
Cô chỉ là không nghĩ tới, mình rõ ràng sau khi kết hôn cho Lệ Phong Tước hai mươi lăm vạn, cái người đàn ông chết tiệt này lại vẫn còn làm trai bao.
Anh ta thích làm trai bao thì coi như thôi đi, dù sao cô cũng quan tâm không được, nhưng cô tốt xấu cũng là vợ trên danh nghĩa của anh ta, nhìn thấy cô bị bắt nạt cũng không giúp cô.
Tần Lạc Y biết mình lại đi vào ngõ cụt, kỳ thực lấy thân phận trai bao của Lệ Phong Tước giúp cô cũng chưa chắc có thể thay đổi cái gì, dù sao anh cũng chỉ là một tên trai bao.
Nhưng cô chính là khó chịu, trong lòng khó chịu đến hoảng, muốn trút giận ra.
"Được rồi, Lạc Y đừng khóc."
Chu Mạn Văn đau lòng nhìn bạn bị ủy khuất, nhưng khuyên như thế nào Tần Lạc Y cũng không dừng lại được, sốt ruột chợt nhớ tới một chuyện.
"Không phải ngày mai cậu còn muốn đi tham gia hôn lễ sao? Nếu như khóc con mắt sưng lên, mình xem ngày mai cậu làm sao đi ra ngoài."
được đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở, Tần Lạc Y mới nhớ tới chuyện của ngày mai.
Nếu như cô thật sự sưng mắt đi tham gia hôn lễ của Chỉ Văn, đến lúc đó sẽ chỉ làm càng nhiều người hiểu lầm, làm Tần Chỉ Văn càng cười nhạo cô.
Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y dừng một tiếng, thế nhưng con mắt vẫn là hồng hồng.
Chu Mạn Văn nhìn thấy bộ dáng này của cô thì thở dài một hơi.
"Được rồi, đưa hoa cho mình, dù sao cũng sắp nghỉ làm rồi, cậu đi về trước đi. đống hoa này để một mình mình đưa đi, nếu như khách hàng có ý kiến gì, mình lại gọi điện thoại cho cậu."
Tần Lạc Y biết bộ dáng mình bây giờ cứng rắn chống đỡ cũng không có tác dụng gì, nếu để cho khách hàng nhìn thấy cũng sẽ làm người ta sinh lòng khó chịu, liền không có chối từ.