Gả Cho Viên Lãng

Quyển 1 - Chương 2: Anh sẽ yêu em chứ?



Tôi nói hôm kết hôn sẽ tự mình xuống bếp tuyệt đối không phải chỉ là nói đùa. Đãi khách chia làm ba ngày: ngày đầu tiên là mời lãnh đạo đại đội và vài trung đội trưởng; ngày thứ hai là mời các anh em trong trung đội ba; ngày thứ ba là mời Tiểu Lâm và vài bạn học ở Bắc Kinh, cùng với người trong gia đình.

Quán món cay Tứ Xuyên ở cửa tiểu khu rất đắt khách, có treo bảng đã nhận làm tiệc rượu, ba ngày.

Ngày đầu tiên khá tốt, đều là chỉ huy, mọi người mời rượu lẫn nhau, nói vài lời khách sáo, ví dụ như: Cảm ơn Tiểu Dư đã hiểu cho người làm lính, cảm ơn lãnh đạo đã giúp đỡ Viên Lãng khi làm nhiệm vụ...

Ngày thứ hai thì khác biệt dữ dội. Các anh em người trước hy sinh người sau tiếp bước, muốn chuốc ngã trung đội trưởng "yêu quý nhất", "vĩ đại nhất". Tôi cản cho anh vài ly xong thì quyết định để anh tự sinh tự diệt. Tục ngữ chẳng đã nói tự tạo nghiệt không thể sống đấy sao.

Ngày thứ ba, Tiểu Lâm dẫn ông chồng mới cưới - Cao Thành và vài bạn bè năm đó chạy như bay tới.

Chia xa vài năm, Tiểu Ngụy mập mạp trước đây vẫn đẫy đà như trước, dẫn theo một người bạn trai có thân hình giống cô như đúc. Tôi và Tiểu Lâm đùa cô ấy: "Giường nhà các cậu là hiệu gì vậy?diễnđàn⊹lê⊹quýđônThật là bền." Tiểu Ngụy bước tới, dùng chiêu mèo rửa mặt khiến tôi bụm mặt kêu to: "Trời ơi, hủy hoại dung nhan mất rồi..." Viên Lãng và Cao Thành hút thuốc nói chuyện phiếm ở trên sân thượng, để mặc cho một đám phụ nữ chúng tôi cười đùa ầm ĩ.

Tôi thở phì phò, nói: "Các cậu có còn nhớ năm đó phòng 515 chúng ta nổi tiếng về cái gì nhất không?" Tiểu Lâm nói: "Uống rượu!" Tôi lắc đầu. Tiểu Ngụy suy nghĩ một chút: "Đồ trang điểm?"

Tôi không thể tin được mà lắc đầu, đứng dậy mở ngăn kéo ở tủ kê TV ra, lấy ra một cái hộp đựng đồ.

Các chị em dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn tôi, đồng thời tự giác kéo bàn, dịch ghế.

Tôi đặt rầm cái hộp hình Trường Thành cỡ nhỏ lên bàn, đổ thứ trong đó ra. Tiểu Lâm vừa xoa tay vừa nói: "Như cũ hay là kiểu Xuyên*?" Tiểu Ngụy nói: "Đánh gì đây? Chẳng lẽ lại chơi mười sáu cây?" Tiểu Tưởng không thích nói chuyện, vừa nói nhất định là ngữ kinh tứ tọa**: "Nhanh lên, đánh bao nhiêu?" Tôi giải quyết dứt khoát: "Vài người cùng chơi cũng không sao cả, quy củ cũ: thừa 3."

*Kiểu Xuyên: mạt chược kiểu Tứ Xuyên.

**Ngữ kinh tứ tọa(语惊四座): lời nói ra làm người xung quanh kinh ngạc, ý chỉ một người tài hoa, ăn nói gây kinh ngạc.

Tiếng xoa bài vang lên lạo xạo. Viên Lãng và Cao Thành bên kia nghe thấy tiếng động liền bước vào nhà. Nhà Cao Thành rất nghiêm nên thấy điệu bộ này của vợ mình thì ngây ra, không kiềm được mà nhìn về phía Viên Lãng. Viên Lãng nhún nhún vai, chuyển hai cái ghế ra, đặt một cái sau lưng Tiểu Lâm, một cái bên cạnh tôi rồi ngồi xuống.

Cao Thành cũng ngập ngừng ngồi xuống nhưng rất rõ ràng rằng anh ta sẽ không chơi bài. Tôi nhìn rồi dặn Tiểu Lâm: "Thanh Nhan, để Cao Thành đánh, cậu ngồi nhìn bài thôi." Tiểu Lâm cũng cảm thấy mình vắng vẻ ông chồng mình nên liền đứng dậy, ấn anh vào chỗ mình. Tôi xoay người kéo Viên Lãng ra trước bàn còn mình thì ngồi vào phía sau.

Lần này rất phấn khích. Cao Thành nhìn bài, đầu đổ đầy mồ hôi. Tiểu Lâm vừa phải chỉ bài cho anh vừa phải đề phòng chúng tôi nghe thấy. Tôi lại nhìn Viên Lãng. Cao Thành đánh cây nào thì anh ăn cây đấy. Đôi Cao Thành thả một lần ba cây đồng* không lớn, chỉ giữ lại cây lớn. Viên Lãng giận quá, vừa thu vừa chiếm tiện nghi trên miệng: "Phó doanh trưởng Cao chơi mạt chược thật sảng khoái, không giống với cái người ở đại đội A, rất tinh thông, quá phí đầu óc..." Cao Thành vừa nhận bài vừa phản kích: "Lão A đáng chết, biết cậu lâu như vậy mà không thấy cậu học được thứ gì tốt. Mình và mấy anh em mũi nhọn bị dạy hư hết cả..."

*Đồng: một cây trong mạt chược.

Buổi tối, khách khứa ra về, tôi mở cửa sổ, dọn dẹp vệ sinh. Vỏ hạt dưa đầy đất, vỏ bia đầy bàn. Tôi chất đống chai rượu ngoài cửa, ném rác vào thùng, sau đó đóng cửa lại. Bỗng tôi hắt xì hơi một cái thật to. Viên Lãng thò đầu ra từ phòng bếp, hỏi: "Cảm lạnh rồi à?" Tôi đang định nói thì lại hắt xì hơi một cái thật to nữa "ọc ọc", "ọc ọc", bụng trái đau quặn lên. Tôi nói thầm: "Không hay rồi, ruột thắt lại rồi." Hai tay tôi lập tức che lại chỗ đau (để đề phòng ruột quặn lên), đau đến mức ngồi bệt xuống góc cửa. Viên Lãng thấy thế, vội vàng sải bước tới đỡ tôi,hỏi: "Sao vậy?" Tôi đau đến mức giọng nói cũng thay đổi, chỉ thốt ra được vài chữ từ trong cổ họng: "Đừng, đừng đụng vào em!" Viên Lãng vội vàng buông tay, tôi nhịn đau, đẩy tay từ dưới lên trên, xoa xoa chỗ ruột, cảm thấy có gì đó lướt qua từng chút từng chút, cuối cùng "ọt" một cái, trở về vị trí cũ, đau đớn biến mất ngay lập tức. Tôi từ từ đứng dậy, nở một nụ cười tươi với Viên Lãng: "Xin lỗi. Quên nói với anh là em từng làm phẫu thuật túi mật, bên phải không còn nên ruột co mạnh lại là sẽ lệch chỗ. Vậy nên mỗi lần hắt xì hơi hay ho khan là phải che chỗ này lại. Dọa anh sợ à? Không sao, quen là tốt thôi." Tôi nhấc chân định vào phòng bếp rửa chén, không cẩn thận lại hắt xì hơi một cái thật to nữa. "Ọc ọc", tôi che bụng theo bản năng nhưng một đôi bàn tay to ấm áp đã đặt lên đó. Tôi ngẩn ngơ tại chỗ: Viên Lãng ôm tôi từ phía sau, bàn tay to ấn chặt lên phần bụng phải của tôi.

"Đúng là cảm lạnh rồi. Tự chăm sóc mình một chút, anh đi mua thuốc cảm cho." Viên Lãng thấy tôi không sao thì nới tay ra, xoay người mở cửa ra ngoài ngay lập tức. Một lúc lâu sau tôi mới tỉnh lại từ trong hương vị này.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầu thu nhưng lại hết sức ấm áp.

Tôi trải khăn trải giường ra, dùng một cái chổi mềm mới mua quét giường thật sạch sẽ, trải lên hai tấm chăn mỏng. Tôi tắm xong thì Viên Lãng cũng về. Tôi ngoan ngoãn uống thuốc, chui vào ổ chăn. Một lát sau,. đèn tắt, phần giường bên cạnh kêu "kẹt" một tiếng rồi yên tĩnh lại. Một lát sau nữa thì có tiếng ngáy khe khẽ truyền tới. Tôi lặng lẽ xoay người thì thấy Viên Lãng đang nằm ngửa, hơi thở đều đều. Tôi từ từ nghiêng đầu qua, ngừng thở, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh, dừng lại nửa giây rồi ngã xuống gối, thỏa mãn ngủ.

Thật lâu sau này, Viên Lãng nói cho tôi biết rằng đêm đó lúc tôi quay người sang thì anh đã tỉnh. Sau khi tôi ngủ, anh nghiêng người nhìn khuôn mặt mờ mờ của tôi trong màn đêm yên tĩnh, thật lâu thật lâu...

Buổi sáng, tôi ở văn phòng duyệt kế hoạch tuyển dụng của phòng nhân sự, gõ vài cái trên máy tính rồi gọi điện thoại nội bộ cho trưởng phòng nhân sự.

"Trưởng phòng Quách, theo bản kế hoạch này thì chi phí tuyển dụng tháng này của chúng ta là 384 đồng 2 hào."

Tôi nở nụ cười, "Anh không thấy chi phí quá cao à? Lấy về làm lại đi."

Tiểu Quách vừa đi ra thì di động vang lên, tôi ấn nút nghe.

Một giọng nói lười biếng vang lên: "Anh, Viên Lãng."

Lòng tôi bỗng chốc thả lỏng, dùng giọng nói lười biếng như thế trả lời lại: "Đã về rồi?"

"Tai họa lưu ngàn năm*. Hôm nay có thể về nhà ăn cơm."

* Cả câu là: Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên: Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm.

"Được. Muốn ăn gì nào?"

"Mì sợi."

"Không thành vấn đề!"

Cúp điện thoại, tôi liền gọi điện thoại nội bộ: "Trần Sư đâu? Có phải cô biết làm mì trộn Tân Cương không?"

Thịt dê đã cắt xong, bỏ thêm chút gia vị vào trộn; cà rốt đã cắt, ở trên thớt; cà chua đã cắt, ở trên thớt;d☺đ☺l∞q☺đ ớt xanh đã cắt, ở trên thớt; sợi mì đã làm xong, ở trong tủ lạnh.

Một tháng, Viên Lãng, bộ dạng anh thế nào?

20:30, cửa vang lên một tiếng nhỏ.

Tôi ngừng thở trong một lát, khẽ kéo cái áo ngủ tơ tằm lên, để lộ ra da thịt trên bắp chân, nằm nghiêng trên sô pha như mỹ nhân ngư, giơ cao ly rượu vang trong tay, cố gắng quay đầu lại không chút để ý, nhìn vào bóng dáng đó bằng ánh mắt mê ly.

Viên Lãng bước tới bằng dáng đi không chút để ý như thế, nhận lấy ly rượu trong tay tôi, uống một hơi cạn sạch.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lười biếng nói: "Anh còn chưa ăn cơm mà..."

Tôi từ từ ngồi dậy, đón ánh mắt của anh, õng ẹo nói: "Thật sao?"

Độ ấm trong căn phòng tăng lên.

Chuông điện thoại di động vang lên, Viên Lãng nghe: "Tôi là Viên Lãng."

"Bây giờ?"

"Được."

Anh đứng lên, nói: "Trong đội có nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đi ngay lập tức."

Tôi bỗng đứng lên, nghiêm mặt nói: "Chỉ mười phút thôi được không? Ăn cơm rồi hãy đi."

Viên Lãng lắc đầu: "Không được."

Tôi vội la lên: "Một phút!"

Tôi chạy tới trước quầy bar, xách ra một hộp bánh ga - tô và sữa, nhét vào tay Viên Lãng."

"Bỏ trên xe, anh còn bốn giờ trên đường, ăn lót dạ."

"Còn nữa, một câu cũ, chú ý an toàn!"

Viên Lãng gật đầu, xoay người đi ra cửa.

Cơn gió lạnh cuối thu ùa qua cửa.

Ba tháng, lần này là ba tháng, không có chút tin tức nào. Tôi thầm nói: "Viên Lãng à Viên Lãng,diễn-đàn-lê-quý-đônchắc chắn là anh đã xảy ra chuyện nhưng không muốn nói với em. Trong lòng anh, suy cho cùng em cũng chỉ là người ngoài." Tôi chờ, chờ Viên Lãng xuất hiện nhưng cũng sắp không chịu được rồi.

Hôm nay họp xong, tôi bước thẳng tới văn phòng của phó chủ tịch.

"Phó chủ tịch Tào, chuyện ngày hôm nay tôi không nghe gì cả."

"Làm phó tổng phụ trách chất lượng phục vụ và mở rộng thị trường, quyền tài chính với tôi mà nói không quan trọng. Nhưng trong cuộc họp hôm nay, ngay cả quyền nhân sự và bổ nhiệm tôi cũng không có, vậy rốt cuộc tôi làm phó tổng hay vẫn là giám đốc marketing?"...

Trong văn phòng, tôi kéo cửa chớp xuống, nhìn máy tính đến ngây ra.

Quá xúc động rồi. Sao tôi có thể không chút nghĩ ngợi mà thốt ra những lời đó chứ? Rõ ràng là phó chủ tịch đang lập bẫy tôi, để tôi tức giận mà phẩy tay áo bỏ đi, sau đó ông ta sẽ phái một người tiếp nhận thị trường mà tôi mới khai thác được.

Thất sách rồi. Dư Bội, mày lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy mà sao có thể lại trúng chiêu dễ dàng như thế.

Suy nghĩ trong đầu tôi quánh lại như hồ dán. Nếu không tìm được kế thì chắc chắn người khóc là tôi.

"Reng reng" điện thoại ngoại tuyến vang lên.

Tôi nhấc điện thoại lên, xưng tên và chức vụ theo thói quen: "Xin chào, tôi là phó tổng Dư Bội."

Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút rồi trả lời một cách máy móc: "Xin chào, lão A Viên Lãng."

"A? Anh về rồi à? Sao không gọi di động cho em?"

"Phó tổng Dư, người không mở máy."

Lúc này tôi mới phản ứng kịp. Đúng, đúng, hôm nay pin di động bị trục trặc, luôn tự động tắt máy.dien☽dan☽le☽quy☽don☽com Đây cũng là lý do phó chủ tịch công kích tôi: Đường đường là phó tổng giám đốc thị trường mà lại tắt di động, còn có thể khiến người ngoài yên tâm à?

"Hôm nay anh về nhà à?"

"Không chắc lắm. Hôm nay anh có một cuộc hẹn, sẽ ăn cơm bên ngoài."

"À...Vậy anh đừng uống rượu với người khác. Mặt mũi là để người ta xem nhưng dạ dày là của mình."

"Hôm nay anh muốn hẹn một mỹ nữ tên là Dư Bội đi ăn cơm. Nhưng không biết người ta có nhận lời không."

Tôi hóa đá một phút rồi mới trả lời: "Theo em được biết thì vừa hay xế chiều hôm nay vị Dư Bội tiểu thư này khá rảnh rỗi."

"6h là em hết giờ làm đúng không?"

"Bây giờ là 5h56'. Anh đứng ngay dưới cửa sổ phòng làm việc của em." Hả? Tôi thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn, sau đó phát hiện ra mình bị lừa. Mười tám tầng, nhìn xuống sao thấy rõ người được?

Trẻ ngoan là phải tuân thủ giờ làm việc. Kim giờ chỉ vào 18:00, không sai một giây, tôi liền quẹt thẻ tan tầm.

Thang máy xuống tới nơi, tôi vọt tới bãi đỗ xe tạm thời ngay lập tức.

Xe ở đây còn người đâu?

Tôi híp mắt nhìn ngó khắp nơi.

"Nhìn gì vậy Dư tiểu thư?" Tôi quay phắt đầu lại. Viên Lãng đang đứng phía sau.

Tôi ngước mặt lên nhìn, sắp xếp lại gương mặt quen thuộc nhất. Sao bây giờ tôi lại thấy hơi xa lạ nhỉ?

Khóe mắt Viên Lãng cong lên thành ý cười thản nhiên. Chính là nụ cười của trẻ con khi làm việc xấu: "Thật lâu chưa thấy qua người đẹp trai như vậy nên ngây người à?"

Tôi lẩm bẩm: "Ba tháng không gặp, anh còn nhớ rõ bộ dạng của em không?" Dứt lời, tôi mở cửa xe, ngồi vào.

Viên Lãng, rốt cuộc anh có nhớ có người tên là Dư Bội này không? Trước đây tôi từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng xảy ra khi gặp nhau, ví dụ như hôn điên cuồng này, kiểm tra này, cười mắng này...diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđônvân vân và vân vân. Nhưng tôi đã quên hết rồi.

Viên Lãng ngồi vào vị trí lái, đặt tay lên vô lăng, nhìn phía trước, nói khe khẽ: "Không quên!" Rồi anh khởi động xe.

Tiểu Lâm gọi điện thoại tới, hỏi Viên Lãng có về không.

Khóe mắt tôi trầm xuống, hỏi lại: "Làm gì?" Vào lúc không rõ ý của phía bên kia thì cách tốt nhất là hỏi lại.

Tiểu Lâm nói: "Mình cảm thấy trong khoảng thời gian này Cao Thành nhà mình hơi bất thường."

Tiểu Lâm chần chừ rồi nói: "Một tháng gần đây anh ấy không về nhà. Vừa về thì trên người lại mang theo mùi thuốc sát trùng. Mình hỏi người đưa tin, người ta nói không thể tùy tiện tiết lộ hành tung của lãnh đạo được."

Tôi cười: "À...? Phải không? Vậy thì thật nghiêm ngặt nha?"

"Bội Bội, mình nói thật với cậu. Cao Thành đối xử với mình...rất lạnh nhạt. Mình không dám đoán xem có phải phương diện sinh lý của anh ấy có vấn đề không nữa. Anh ấy rất thân thiết với Viên Lãng nhà cậu, mình cũng rất ngại khi phải nói với người khác."

"Ừ, được, chờ anh ấy về mình sẽ hỏi thăm một chút cho cậu."

Tôi không nén nổi tiếng cười, cười tới mức gập cả người xuống.

Viên Lãng vừa lái xe vừa hỏi tôi: "Nhận một cú điện thoại mà cười thành như vậy à? Có người hẹn em đánh mạt chược hả?"

Tôi nâng người lên, dường như chưa từng cười, từ từ nói rằng: "Lần sau anh mà còn bị thương phải nằm viện thì nói cho em biết một tiếng. Luôn phải phiền người khác chăm sóc không tốt lắm đâu!"

Viên Lãng dừng xe "két" một tiếng ở ven đường, quay sang nhìn tôi. Tôi cũng lẳng lặng nhìn anh.

Rất lâu sau anh mới mở miệng đáp: "Được!"

Bữa tối ăn rất vui vẻ. Sau khi uống hết một chai rượu vang, chúng tôi tới phố đi bộ ăn tôm ướp vừng uống bia. Tôi lột một con tôm, đưa tới miệng anh. Anh cười khanh khách nhận lấy. Tôi thấy trên môi anh dính một hạt vừng liền lấy tay lau đi, nhìn một chút rồi bỏ vào miệng. Lúc lái xe về nhà thì tôi chỉ mang máng nhớ được rằng hình như chỉ có tôi uống rượu vang còn anh luôn uống nước trái cây.

Tôi ngã nửa người lên sô pha, nhìn anh treo mũ, áo khoác lên mắc, đổi dép. Anh đeo tất màu sẫm. Lúc anh kéo vạt áo sơ mi ra nhìn rất gợi cảm. Tôi cảm thấy hơi không khống chế nổi cảm xúc của mình rồi.

Viên Lãng đi tới, cúi người nhìn nhìn tôi, sờ sờ đầu tôi, nói: "Uống say rồi à?"

Tôi cắn môi, lắc đầu, kéo anh ngồi xuống, nhìn vào mắt anh. Đôi mắt anh như mặt biển sâu. Tôi nhìn vào mặt biển này, hôn lên...

Một đôi bàn tay ấm áp vòng qua eo tôi...

✬dien♥dan♥lequyd☺n☀c☺mTôi thấy mặt biển này bị sương mù che kín...

Đổi một cái chăn lớn, tôi liền nằm sấp trong chăn, đếm vết sẹo trên người Viên Lãng.

"Vết sẹo lớn trên vai này là sao?"

"M16 bắn vào."

"Đường ở ngực này?"

"Mảnh kính vỡ cắt."

"Đường ở ngang hông?"

"Viêm ruột thừa cấp tính."

"Cái lỗ trên đùi?"

"Lưỡi lê chọc vào."

"Lật người qua!"

...Cái giường vang lên một tiếng kẽo kẹt...

"Miếng trên lưng này?"

"Dao găm có độc đâm, thối thịt nhưng đã lành rồi."

"Á? Chỗ này là sao, " sờ sờ, vỗ vỗ vào chỗ căng đầy mà cao ngất: "Tính đàn hồi rất tốt!"

"Chao ôi, nhẹ tay chút! Đây là do một chú cún nhỏ tên là Bội Bội cắn đấy."

Đầu mùa đông, gió se lạnh thổi qua khe cửa, trong cửa số, tối nay không ai ngủ được.

Tôi sửa kế hoạch đào tạo trên máy tính, sửa sửa một chút lại cười rộ lên.

Hẳn là mấy ngày nay Viên Lãng không dám cởi áo trước mặt đội viên. Dấu hôn đầy người chỉ thuộc về Dư thị, không thể lẫn vào đâu được!

Tiểu Lâm gọi điện thoại tới: "Hôm nay cậu không trực chứ?"

Tôi đáp: "Ngày mai mình mới trực."

"Vậy giữa trưa tan tầm mình sẽ tới tìm cậu. Chúng ta đi dạo phố đi..." Giọng điệu đã bắt đầu giống Cao Thành rồi.

"Giữa trưa? Giữa trưa thì không được đâu. Mình còn phải gọt bí đỏ...Á, không, đào tạo nhân viên." Tôi cũng bắt đầu giống Viên Lãng rồi.

"Vậy thì chiều đi, có được không? Hôm nay mình đặc biệt muốn gặp cậu." Chắc chắnTiểu Lâm không tìm tôi để đi dạo phố đơn giản như thế.

"OK, không gặp không về."diễn✫đàn✫lê♪quý✫đôn Chuyện gì vậy? Tôi không tự giác mà liếm răng nghĩ, chợt phát hiện động tác này rất giống Viên Lãng. Viên Lãng? Tôi ngồi dựa vào ghế, cắn lưỡi cười.

"Bội Bội..." Lâm Thanh Nhan vừa thấy tôi thì liền dính vào.

"Cậu sao vậy? Bây giờ đang giữa mùa đông, dạo phố cái gì hả?" Tôi nắm cằm của cô ấy, hỏi.

Trong quán bar Hậu Hải, mặt Tiểu Lân như muốn nói lại thôi.

Tôi gọi một tách Lam Sơn mà Viên Lãng thích nhất, nhấp một ngụm. Nhưng đây không phải là mùi vị mà tôi thích.

Tiểu Lâm ấp a ấp úng nói: "Chuyện này, Bội Bội, Viên Lãng đối xử với cậu ra sao?"

Tôi trả lời rất kiên quyết: "Tốt lắm!"

Tiểu Lâm: "Khụ, mình đang nói tới phương diện..."

Tôi cười cười: "Ha ha, tốt lắm."

Tiểu Lâm nhìn tôi như để chứng thực: "Thật à?"

Tôi lại gần, hạ giọng: "Khá tốt, vô cùng kích tình." Tôi nâng người lên, cố ý duỗi cái lưng mỏi một chút: "Aiz, tối hôm qua lại ngủ không ngon. Xương sống, thắt lưng đau muốn chết."

Tiểu Lâm hậm hực nói: "À...Xem ra là thần kinh mình quá nhạy cảm rồi."

Tôi giả vờ không hiểu: "Hả? Quá nhạy cảm với chuyện gì?"

Tiểu Lâm không nói.

Tôi khuấy cà phê, nhắm Tiểu Lâm, thầm nói: "Thanh Nhan à Thanh Nhan, rốt cuộc cậu đã cảm giác được à? Nhưng từ nay về sau thần kinh cậu không phải nhạy cảm nữa đâu."

Theo biểu hiện tối hôm qua của Viên Lãng, tôi chỉ biết anh đã kết thúc những năm tháng thuở trước. Tối hôm qua tôi đã nhìn kỹ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Làn da bóng loáng, không hề có dấu vết gì. Hai người chỉ thông cảm cho nhau mà không cần nói trên nguyên tắc công bằng của Plato mà thôi. Bạn bè đã quá nhưng người yêu chưa tới. Lúc tôi chen ngang thật sự thì sẽ tiếp tục phát triển. Chỉ sợ là kết thúc không phải như những năm tháng trước kia mà là kiếp sống quân đội của hai người.

Tôi uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong tách, nói: "Ngoan, đừng nghĩ lung tung. Cao Thành nhà cậu bận làm nhiệm vụ quá thôi. Lúc nào nghỉ thì tới nhà mình đánh vài ván mạt chược nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.