Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 10: Bánh bao



Nửa đêm, tôi ngái ngủ lật người, da khắp các đầu ngón chân ẩm ướt ấm áp.

Tôi nghẹt thở trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ngay sau đó liền tỉnh, là Viên Lãng về. Xem ra là tôi quá mệt mỏi nên không biết bên cạnh có thêm người từ lúc nào.

Duỗi chân ra, cọ cọ, thả lỏng cơ bắp trong lúc ngủ sau, làn da căng

mịn bóng loáng, không đề phòng gì cả. Tôi dính sát lại rất tự nhiên, tay xoa nhẹ eo anh, đường cong thắt lưng gợi cảm, xuống chút nữa là đường cong xương hông hoàn mỹ…

Người bên cạnh giật mình, lật người, bàn tay ôn hòa hiền hậu mơn trớn, cảm giác rất dịu dàng, dịu dàng như hai bàn tay đang dỗ dành tâm hồn. Tôi há miệng nhưng không nói gì.

Tiếng xe riêng truyền tới từ dưới lầu tiểu khu, là căn nhà không chỉ có chủ lúc đêm về.

Trong phòng, hơi thở mập mờ tản ra, thân hình trong chăn chậm rãi lên xuống cao thấp.

Im lặng, tiếng thở không kìm được, anh, tôi.

Ngủ lần nữa, như cảnh trong mơ, suy nghĩ bảo đây là giấc mơ nhưng thân thể lại trả lời rất thành thật rằng đây là thật.

Sáng, mở mắt ra, cảm thấy có ngón tay phất qua mặt, nghiêng đầu, mỉm cười thản nhiên. Viên Lãng, buổi sáng tốt lành! Chớp mắt mấy cái, tôi cười cười: “Anh về rồi à?” Sau đó nhớ ra là anh về tối qua.

Tối qua… Tôi cắn môi.

Viên Lãng thấy phản ứng của tôi thì chế nhạo: “Nhớ tới cái gì vậy?”

Tôi buột miệng nói: “Xì, lưu manh!”

Viên Lãng cười ha ha: “Ai lưu manh nào? Hình như là em chủ động nha.”

Tôi tự nhiên bẻ cong sự thật theo thói quen: “Ai bảo anh chọc người như thế. Đó là phản ứng tự nhiên của em thôi.”

Viên Lãng bị đánh bại, gật đầu: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của anh. Dậy đi, Dư tiểu thư.”

Tôi thở dài, ngồi xuống, thấy ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, tôi cúi đầu, mặt đỏ ửng lên. Tối hôm qua làm xong thì ngủ mất, không mặc gì cả, bây giờ người không mảnh vải.

Đang lúc đỏ mặt thì thấy dáng vẻ cười như không cười chết tiệt của Viên Lãng, bỗng nảy sinh lòng độc ác, đẩy anh xuống gối, dùng ánh mắt sắc lang mà nhìn anh từ trên xuống dưới.

Quả nhiên, Viên Lãng bị bất ngờ không phòng ngự kịp, bắt đầu cầu xin tha thứ: “Đừng, đừng, Bội Bội, đêm qua vừa về, em để anh lấy hơi đã.”

Tôi cười lên ha hả: “Nghĩ bậy gì vậy? Đồng chí Viên Lãng, anh thật sa đọa, trong đầu toàn là tư tưởng háo sắc thấp kém.” Dứt lời, buông anh ra xoay người xuống giường, chạy vào toilet như một làn khói, khóa cửa.

Liền nghe Viên Lãng cắn răng nghiến lợi gõ cửa: “ Có bản lĩnh thì em trốn trong đó cả đời đi.”

Rửa mặt xong, tôi ôm eo Viên Lãng, ghé vào lưng anh: “Trưa nay muốn ăn gì?”

Viên Lãng vừa rửa mặt vừa nói: “Muốn ăn bánh bao.”

Tôi nâng người lên: “À, vậy em đi mua.”

Viên Lãng quay sang: “Không muốn ăn đồ bên ngoài, chúng ta tự làm đi.”

Tôi sửng sốt, nghiêng đầu nghĩ, xác định: “Em, em sẽ không làm bánh bao.”

“Anh làm, anh dạy cho em.” Viên Lãng lắc nước trên tóc, gãi gãi, sợi tóc lấp lánh.

“Đi siêu thị mua bột làm bánh bao đi.” Viên Lãng kiểm tra tủ lạnh, phân công nhiệm vụ.

Mua bột mì về, Viên Lãng nhào bột, làm vỏ bánh. Cắt cải trắng, miến nóng, xào trứng gà, xong rồi thì trộn tất cả lại, thêm dầu vừng, muối, hành lá cắt nhỏ, đây là nhân. Tôi lại gần ngửi, ừ, rất thơm.

“Khum tay lại, đặt nhân vào, kéo vỏ bánh lên, xoay theo chiều kim đồng hồ, bóp, nắn, đúng rồi, cứ như vậy…” Viên Lãng cầm tay tôi dạy tôi.

“Anh học ở tiểu đội cấp dưỡng à?” Tôi hỏi anh đầy ngưỡng mộ.

“Không phải.”

“Khi còn bé đi học, cách nhà rất xa, trưa thường ăn ở một cửa hàng bánh bao Tứ Xuyên, vừa ăn vừa nhìn ông chủ nặn bánh bao, nhìn một chút là học được.” Viên Lãng nhớ lại chuyện cũ, hàng mi xinh đẹp hơi vểnh vểnh.

“Thật đáng thương cho đứa trẻ trưa không về nhà được.” Tôi vô cùng đồng cảm.

Viên Lãng không chịu nổi ánh mắt thương hại của tôi, quẹt bàn tay dính đầy bột lên mũi tôi. Tôi sờ thì thấy trắng phau.

Lấy thêm bột mì trong túi ra, một tay khác kéo đầu anh qua, cẩn thận bôi quét lên mũi anh.

Làm xong, vừa nhìn thì tôi liền thấy hài lòng: “Hoàn thành!”

Hấp bánh bao xong, nấu nhân không gói hết với nấm hương làm canh.

Bánh bao rất thơm, rất mềm. Tôi lấy một cái, nơi vỏ bánh bao có thể loáng thoáng thấy được dấu vân tay của Viên Lãng. Tôi không khỏi nảy sinh liên tưởng xấu xa, ăn đặc biệt ngon lành.

“Nghỉ chút rồi ra ngoài đi.” Viên Lãng uống canh, nói.

“Được.” Miệng tôi đầy bánh bao, ậm ừ đồng ý.

Đã gần tới cuối thu, ánh nắng buổi chiều cũng không quá gắt, trên con đường ngoài tiểu khu đầy lá khô, đạp lên tạo thành tiếng lạo xạo. Tôi ôm tay Viên Lãng, đạp lên những chiếc lá dưới chân, nghe tiếng vang của lá gãy, chơi rất vui.

Hai người đi bộ hoàn toàn không có mục đích, không nghĩ gì, không nói gì, chỉ từ từ đi, chân trái, chân phải, chân trái, chân phải.

Viên Lãng cố tình bước chậm nửa nhịp, nhịp bước của tôi liền rối loạn. Chờ tôi điều chỉnh tốt bước chân thì anh lại cố ý đi nhanh nửa bước, tôi lại loạn tiếp. Tôi điều chỉnh bước chân lúc nhanh lúc chậm, luống cuống tay chân. Viên Lãng không nói gì, ngẩng đầu nhìn thì thấy anh đang nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng cong cong thành nụ cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Tôi dừng bước lại, đứng sững tại chỗ, chỉ ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt này, nếu có thể khiến thời gian dừng lại, tôi hy vọng khoảnh khắc này chúng tôi có thể đóng băng lại, vĩnh viễn đóng băng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.