Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 11: Đêm không về ngủ



Sáng sớm, cúi đầu ra khỏi nhà, mặt trời còn chưa ló hết, trên đường có làn sương mỏng, tôi rùng mình một cái, tháng mười rồi.

Lúc vào hành lang, tôi hắt xì một cái thật to, ắt xì, xoa xoa mũi, ai đang nhớ tôi?

Ném túi trên ghế sô pha, tôi định thay quần áo, tắm rửa.

Mở cái khóa hình trái đất trên cửa phòng ngủ, trước mặt là ánh sáng mờ mờ, hơi thở của người ngủ say, tập trung nhìn thì rõ ràng có người đang nằm trên giường.

Tôi hít sâu một hơi, nhón chân, rón ra rón rén mở cửa tủ quần áo, rón rén cầm đồ ngủ, lén lén lút lút đi ra ngoài cửa.

"Đi chơi về rồi à?" Một câu hỏi nhẹ nhàng khe khẽ vang lên sau lưng, tôi lại như bị sét đánh.

Cổ tôi cứng ngắc, từ từ ngoảnh lại: "A, gì nhỉ, đã về rồi à?"

Bị bắt được, tôi thầm kêu xui xẻo trong lòng. Khó lắm mới ra ngoài chơi suốt một đêm còn bị phát hiện.

Tôi khập khễnh tới trước giường, hơi ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên mép giường, giả bộ đáng yêu: "Sinh nhật đồng nghiệp, đến nhà cô ấy chơi một chút, người ta không biết anh sẽ về."

Vẻ mặt Viên Lãng rất bình tĩnh, hơi mở mắt ra, ngắm mắt tôi một chút, "ừ" một tiếng bằng lỗ mũi: "Người toàn mùi thuốc lá và rượu, tha cho em lần này, nhanh đi tắm sạch sẽ đi." Tôi trốn bằng tốc độ nhanh nhất.

Tắm rửa thơm tho sạch sẽ xong, tôi chui vào chăn. Giường lớn bình bình thường thường, chăn mềm mại...Dán vào sau ngực ấm áp rắn chắc, tôi hài lòng xoay người, trở tay ôm chặt eo Viên Lãng, nhấc đầu chôn vào ngực anh. Hơi thở khiến lòng người ta say mê kéo tới, từ mũi tràn vào trái tim, tôi ngủ say.

Ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao, tôi vuốt tóc, đi vào phòng ăn. Trên bàn bày khoai tây xào tiêu, thịt bò dầu hào, cánh gà quay với nấm hương, thêm chút canh cà chua trứng.

Tôi hoan hô một tiếng, kéo cái chén trên bàn, ăn luôn.

Viên Lãng bưng nồi cơm ra ngoài, nhìn thấy tôi vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười.

Cầm cái chén không trên tay tôi, Viên Lãng xới đầy cơm cho tôi. Tôi đang cầm chén ăn không dừng được, miếng thịt bò rất lớn rất mỏng rất nóng, lát khoai tây cắt rất mỏng và đều, canh cà chua trứng rất thơm, cánh gà vô cùng...Tôi tinh tế nhìn mộ chút, là tôi làm rồi bỏ vào tỷ đông, vậy thì không khen ngợi.

Viên Lãng ăn luôn rất nhanh, hai người cũng không nói chuyện, đũa tới thìa đi. Anh đã quen ăn cơm thì không nói, tôi là mải ăn quên nói. Trình độ à, chênh lệch!

Chỉ một lát sau hai chén cơm đã xuống bụng, tôi uống miếng canh cuối cùng, quệt dầu trên miệng, đứng dậy đi về phía phòng khách.

Viên Lãng thét lên: "Đi đâu đấy? Rửa chén đi!" Tôi thu hồi ý định giành TV và giành ghế sô pha, ngoan ngoãn dọn dẹp chén trên bàn.

Dọn dẹp xong, đánh răng, tôi leo lên ghế sô pha, dựa vào cạnh Viên Lãng xem ti vi, Viên Lãng "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu đi, không thèm để ý tới tôi.

Tôi từ từ dán lại anh, làm nũng, vẫn không để ý tới tôi. Tôi mặt dày, bắt đầu dùng từ ngữ buồn nôn khen ngợi anh, ca ngợi anh. Dù sao có người ngây ngốc trong đơn vị một tháng, sau đó đợi người cả một đêm, còn tự mình làm cơm cho tôi ăn, về tình về lý đều đáng để khen ngợi.

"Chồng, em đã nói khô cả nước miếng, để em uống miếng nước rồi sẽ tiếp tục." Tôi đứng lên.

Viên Lãng dùng một tay kéo tôi xuống, đối mắt với tôi: "Lần sau ra ngoài chơi nhớ sạc pin điện thoại."

Tôi bừng tỉnh đại ngộ. Không phải anh giận tôi đêm không về ngủ mà anh chỉ là lo lắng cho an toàn của tôi. Tôi không biết tối qua anh đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho cái cái máy đã hết pin, cũng không biết rốt cuộc là anh đi vào giấc ngủ trong nỗi lo sợ bất an thế nào.

"Chồng, thật xin lỗi." Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh. Tôi hiểu ý anh. Ánh mắt anh cho tôi biết anh cũng hiểu tôi đã hiểu ý anh.

Em hiểu!

Anh biết em hiểu!

Em biết anh biết em hiểu!

...Hai người dùng ánh mắt, anh nhìn em em nhìn anh, cuối cùng cùng cười rộ lên.

Viên Lãng vỗ vỗ tôi: "Đi thay quần áo xinh đẹp của em đi."

Tôi hỏi: "Làm gì?"

"Đồng đội kết hôn, vốn sáng sớm phải đi, vẫn chờ em."

"Được rồi, chờ em trang điểm xinh đẹp, có thể đánh bại cô dâu."

Lời còn chưa dứt, mông đã ăn một cước.

Buổi tối, hai người bị đông đảo người quen kéo lại, lại chơi suốt một đêm, thật đáng thương cho tôi phải ở cạnh một đám nghiện thuốc, bị sấy thành thịt khô sống.

Hai đêm thức khuya liên tục, tôi vô cùng nhớ nhung cái giường Kingsize của mình.

Cuộc sống, luôn mất đi mới biết quý trọng. Tôi muốn đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.