Nghe động tĩnh bên ngoài, mẹ chồng và chị cả còn đang ngủ. Hôm qua bọn
họ đi đường mệt nhọc, thật sự là mệt mỏi, lại còn nửa đêm bị chút tiếng
động mờ ám quấy rầy, đúng là cần phải ngủ thêm một lát.
Tôi cầm đồ ngủ dưới đất lên, đi rửa mặt, vừa vào toilet thì thấy bất ngờ.
"Anh còn chưa đi à?"
"Ăn sáng rồi mới đi.
"À, để em làm cho anh."
Tôi tùy tiện tắm một chút rồi tới phòng bếp.
Châm nước vào nồi, đặt lên bếp, nhẹ nhàng bỏ vào vài quả trứng; đặt chõ
lên, bỏ mấy cái bánh bao vào, xách bốn bịch sữa tươi ra bỏ vào trong
chõ.
Lấy su hào Vân Nam vừa mua ra, nổi lên ánh sáng như hoa hồng, cắt nhỏ,
thêm hành lá cắt nhỏ, trộn dầu vừng; trang trí mấy miến chao trong đĩa
nhỏ; đặt tỏi vỏ tím ở hai đầu.
Cắt heo quay, đang mở hũ cá đuôi phượng thì cách vách truyền tới tiếng
nói. Cũng thức cả rồi, tôi nắm chặt thời gian nấu bốn chén canh rau thái mịn. Dù sao rau thái mịn cũng có sẵn.
Rót sữa tươi vào ly, bày ra còn nóng hổi, đây là bữa ăn sáng mà nhà chồng quen ăn.
Thật ra thì bình thường căn bản tôi sẽ không làm cho mình ăn. Căn tin
của nhân viên công ty cái gì cũng có. Tuy Viên Lãng nghỉ phép ở nhà
nhưng tôi cũng vẫn nắm chặt thời gian ngủ nướng, sau đó nấu vằn thắn
luộc sủi cảo, anh cũng không kén chọn, ăn rất vui vẻ.
Bổ sung một chút: Anh dám kén chọn, tôi lưng đau chân nhũn nấu thức ăn cho anh. Anh bắt bẻ một chút thử xem.
Viên Lãng kéo ghế cho mẹ anh, dìu cụ ngồi xuống. Bưng canh qua, cầm đũa: "Mẹ, nếm thử tay nghề của con dâu người một chút."
Tôi vọt vào phòng bếp cầm lọ muối như nhận thánh chỉ.
Chị cả rất thân với tôi. Cách trộn su hào cho bữa sáng là chị dạy tôi.
"Bội Bội, mai chị làm bữa sáng. Chị vừa học được một cách trộn mì, vô cùng ngon.
Ăn mì trộn buổi sáng? Không phiền phức à?
"Được. Nhưng nghe nói ở gần đây có một quán trà kiểu rộng rãi mới mở,
các thứ không tệ. Nếu không thì mai chúng ta đi thử nhé?" Tôi muốn ăn gà bọc nấm*, ăn xong thì tiện đường đi làm luôn.
Không có ý kiến.
Viên Lãng gắp thức ăn cho mẹ chồng hết sức chuyên chú, mẹ chồng từ chối: "Không cần gắp cho mẹ. Mẹ nhìn được."
Chung sống đã lâu, tôi cảm thấy tính tình mẹ chồng hơi giống Cao Thành,
vô cùng thẳng thắn. Chị cả cũng vậy. Vậy Viên Lãng thì sao? Tính tình
kia không giống ba chồng, cũng chẳng giống ai, chẳng lẽ là ôm nhầm trong bệnh viện rồi?
Tôi nghĩ tới đây thì cắn răng không để cho mình bật cười.
Từ hai năm trước khi đi qua Tân Cương trở về nhà một chuyến, ngây người
hồi lâu. Đã mười mấy năm chưa từng gặp người nhà. Lúc này dính vào cạnh
mẹ, vẻ mặt như một đứa trẻ được cho kẹo, vô cùng dễ thương.
Tôi ngậm đũa nhìn anh, nhìn tới mức ngây người.
Mẹ chồng nhìn con trai nhỏ năm đó tức giận cãi nhau muốn làm lính như
đứa trẻ, cảm giác xa lạ lúc vừa gặp đã bị kỷ niệm và sự quen thuộc thay
thế. Trong mắt mình thì nó vẫn là đứa trẻ nho nhỏ khiến mình không yên
tâm nhất.
Viên Lãng bóc một tép tỏi cho mẹ chồng: "Lớn tuổi rồi, không thích ăn cái này nữa."
Viên Lãng "à" một tiếng, quăng tỏi vào miệng.
Tôi chớp mắt mấy cái, nhớ ra trong nhà còn một lọ bằng gỗ đựng kẹo cao su, lát nữa phải nhớ đưa cho Viên Lãng cầm theo.
Lúc Viên Lãng ra cửa, đứng ngoài cửa dặn dò tôi: "Anh đi đây. Mấy ngày này em phải vất vả rồi."
Tôi vuốt phẳng vạt áo cho anh: "Không sao, mẹ anh chính là mẹ em, không khổ, thật."
Viên Lãng hôn nhẹ lên trán tôi: "Bội Bội thật hiểu chuyện. Có một số việc, không thể nói thì đừng nói, đỡ khiến bọn họ lo lắng."
Tôi cười nói: "Em có chừng mực, anh yên tâm."
"Đi đây, lại đây, goodbye kiss."
"Ặc!"
Theo cụ tới bệnh viện về, tôi lấy một quyển giống như sách ra.
Tôi thích chụp hình, thích dùng ảnh đẻ lưu lại mẩu chuyện cuộc sống và kỷ niệm.
Bây giờ chụp hình cũng rất dễ. Máy ảnh kỹ thuật số, điện thoại di đông,
bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Vài năm trôi qua, mấy cuốn album thật
dày.
Mẹ chồng và chị cả từ từ lật xem. Xem người trước, xem bối cảnh, xem
thời gian, lại xem người, xem thật tỉ mỉ từng chi tiết cho rõ ràng, khắc ghi trong lòng. Lần này trở về, không biết năm nào tháng nào mới gặp
lại.
Tôi độc thoại bên cạnh: "Đây là đang chụp trong quán rượu, bạn kết hôn;
đây là chụp ở nhà con, tết Trung thu. đây là chụp cùng vài chiến hữu,
đều là lính của anh ấy; đây là lúc sinh nhật năm ngoái của con; đây là
lần anh ấy bị thương phải nằm viện..."
Tôi phát hiện mình nói lộ, vội vàng lật qua: "Người xem, đây là lúc sinh nhật anh ấy..."
Xem hết hình, xem huy chương chiến công của Viên Lãng.
"Đây là huy chương chiến công hạng ba. Lần quân diễn đó bọn họ đánh cho người nhà 1 Tôi không rõ thật. Tôi biết lần đó Viên Lãng nằm viện hai tháng, không
nói cho tôi biết. Sau này biết được từ chỗ Cao Thành là lúc anh được đưa vào bện viện thì đã bị sốc, hô hấp tạm ngừng, trễ mấy phút nữa là không còn sống. Viên Lãng nói, không nên nói thì đừng nói, cho nên tôi không
nói.
"Đây là giấy chứng nhận của anh ấy. Máy tính, thi đấu súng, huấn luyện
về ánh sáng, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng My-an-ma, tiếng
Việt, tiếng Nga..."
"Trường Đảng; trao đổi học tập; giữ gìn hòa bình..."
Tôi phát hiện ra lại nói hớ, om lặng bỏ qua duy trì hòa bình.
"Đây là của ông ngoại con để lại cho Viên Lãng, huy chương của ông cụ."
Lấy từng cái từng cái ra. Đây là thứ có thể xem, còn có những nhiệm vụ
không thể cho ai biết, tuy không về được cũng không thể nói bất cứ thứ
gì về nhiệm vụ. Nếu lần đó anh không bò ra khỏi sông Mê-kông được thì
đơn vị cũng sẽ không có bất cứ lời giải thích nào. Tôi chỉ có thể nhận
được di thư và tiền trợ cấp.
Mà những thứ đó, một mình tôi biết là được rồi. Để cho bọn họ chỉ nhìn
thấy vinh quang phía trước của Viên Lãng, để cho bọn họ chia sẻ nụ cười
và sự vẻ vang của Viên Lãng.
Viên Lãng là dạ minh châu trong đêm tối, càng là hào quang rực rỡ trong
bóng tối, chiếu soi cho người của mình theo bước. Anh đang ngấm ngầm
chịu đựng và hướng tới ánh sáng trong tịch mịch, nhưng đúng là bọn họ
lặng lẽ trả giá để mang tới sự vui vẻ dưới ánh mặt trời cho người khác.
Em biết đây là cuộc sống của các anh. Em hiểu cuộc sống như vậy.