Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 40: Phản công cướp lại



Chủ nhật tăng ca, đào tạo cán bộ quản lý. Nửa trước thì tôi ngồi nghe, nửa sau tôi lên nói. Buổi chiều nghỉ ngơi bình thường, buổi trưa cơm nước xong, tôi làm tổng kết đào tại trong phòng làm việc. Đánh được một nửa thì cảm thấy trong bụng khác thường, lấy một miếng "bánh quy" vào toilet. Trở về đánh tiếp, càng ngày càng thấy khác thường, bụng dưới đau từng hồi từng hồi, đau đến mức hít một hơi khí lạnh. Tôi kéo ngăn kéo, đổ hai viên thuốc giảm đau, hơi ngửa cổ lên uống.

Lo trước khỏi họa! Tôi lại còn có sức mà đắc ý.

Gõ máy tính, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Bụng dưới không còn đau mãnh liệt như trước nhưng đầu óc bắt đầu mơ màng, tứ chi bắt đầu như nhũn ra. Con số trên máy tính lặp đi lặp lại, tôi lắc lắc đầu, mắt không tập trung. Dứt khoát nhấn nút, tắt máy.

Nằm sấp trên bàn làm việc, cảm giác mình sắp ngất đi. Tháng nào cũng như vậy, lần này đặc biệt nghiêm trọng hơn, toàn thân lạnh run. Nằm sấp trong chốc lát, suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại.

Cũng không ngẩng đầu lên, mò điện thoại ngoại tuyến, bấm số điện thoại nhà.

"Chồng, tới đón em."

...

Lúc Viên Lãng xuất hiện ở cửa phòng làm việc thì tôi nằm sấp trước máy vi tính, rất buồn bã mà nhìn anh.

"Uống thuốc chưa?" Viên Lãng hỏi.

"Hai viên." Tôi uể oải giơ tay lên, vươn ra hai ngón tay.

"Đi bệnh viện khám một chút đi." Viên Lãng đề nghị.

"Vô dụng, bao nhiêu năm nay đều như vậy. Muốn về nhà." Tôi cảm thấy về nhà nằm là liều thuốc tốt nhất.

Viên Lãng ôm tôi, xuống lầu gọi xe.

Mơ mơ màng màng dựa vào vai Viên Lãng trên xe, ngửi mùi xe khiến cảm giác buồn nôn trào lên. Xuống xe, Viên Lãng cõng tôi vào tiểu khu, tôi nhấc đầu lên chôn vào trong cổ áo anh, ngửi mùi cơ thể thoang thoảng, hòa cùng mùi sữa tắm nhẹ nhàng, trong lòng thực thoải mái.

"Ơ, đây là làm sao?" Trên đường đi gặp chị Trương trong hội ở nơi cư trú.

"Cô ấy hơi khó chịu, có lẽ bị cảm." Nghe thấy Viên Lãng cười đáp.

"Chắc vậy. Mấy ngày nay lúc lạnh lúc nóng, dễ bị cảm. Tiêm một mũi là tốt thôi." Chị Trương rất nhiệt tình.

"Đã tiêm rồi, khỏi cần, về nhà nghỉ lưng một chút." Viên Lãng mở miệng nói dối ngay, nghe anh nói tự nhiên như thế tôi cũng cho là mình mới tiêm xong ở bệnh viện về.

Vào cửa, tôi còn chơi xấu nằm trên lưng anh.

Viên Lãng bất đắc dĩ cười nói: "Ngoan, xuống đi, anh thay giày."

Tôi trượt xuống rất không tình nguyện, nhìn anh cầm dép lê đổi giày cho tôi. Sau đó hai tay tôi ôm bụng, đi từ từ, đi từ từ, đi từ từ tới ghế sô pha, cuộn thành một cục, giả vờ mình là con nhím trong mùa đông.

Viên Lãng vỗ tôi: "Lên giường ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm thật đấy."

"Không đi, em muốn nằm đây nhìn anh." Tôi mở nửa mắt.

Viên Lãng đã quen, đi lấy gối và chăn cho tôi, đặt tôi nằm ngang, dùng chăn bọc tôi lại thật chặt. Lại một lát nữa, một thứ gì đó đặt lên bụng dưới tôi. Tôi sờ thì thấy âm ấm, là một cái túi chườm nóng nhỉ. Tôi che túi chườm trên bụng, trong lòng cực kỳ ấm áp.

Mở TV lên, đặt điều khiển từ xa vào tay tôi, nhận điện thoại.

"Ở phòng của người gác cổng có thư của em. Ngoan ngoãn xem TV, anh đi lấy."

"Được."

Lấy ra mấy tấm hình từ trong thư, Viên lãng cho tôi xem. Trong hình là bức tường rào trắng như tuyết, cửa màu đỏ, cạnh cửa là một tấm biển "Nhóm dân làng mong có một thư viện miễn phí."

Lấy ruột thư ra, Viên Lãng cười rộ lên: "Hóa đơn lắp đặt thiết bị." Tôi nhận lấy xem, thấy trên đó dùng bút máy viết rất nắn nót rõ ràng rành mạch, cẩn thận mỗi một khoảng chi phí lắp đặt thiết bị, chính xác tới hàng đơn vị thứ hai sau mỗi dấu phẩy. Tôi cũng cười rộ lên, thầy Ngô này thật là người cẩn thận.

Viên Lãng cầm một tờ hóa đơn lên vừa xem vừa cười. Tôi cọ qua: "Cái gì vậy?" "Hóa đơn sách trong thư viện." Viên Lãng đưa cho tôi, tôi liền ngã vào đùi anh, giơ hóa đơn ra, hai người cùng xem.

"Đây là gì vậy? Sách tra cứu: Từ điển Tân Hoa, từ điển thành ngữ, từ điển từ trái nghĩa, từ điển dành cho học sinh học tiếng Anh, từ điển Oxford song ngữ Anh - Hán...Sách tham khảo: Tuyển tập bài viết được giải của học sinh tiểu học, Văn mẫu dành cho học sinh thi vào đại học, Tâm đắc khi thi đại học của thủ khoa khoa học tự nhiên, Phân tích đề thi hàng năm...Lịch sử phổ cập khoa học: Mười vạn câu hỏi vì sao?, Thượng hạ năm ngàn năm, Kỹ thuật nuội trồng mới nhất, Các mặt sinh thái nông nghiệp, Nhập môn sửa chữa ô tô, Lịch sử Trung Quốc tổng quát, Lịch sử thế giới tổng quát...Lịch sử thế giới tổng quát? Năm đó lúc tôi còn đi học có một bạn học thuộc khoa lịch sử, há miệng là nói về lãnh thổ sông ngòi, ngậm miệng là vương triều Khổng Tước, coi bọn học kinh tế chúng tôi như kẻ mù chữ, ôm Lịch sử thế giới tổng quát đọc suốt đêm, thấy trước mắt toàn là kim tự tháp Ai Cập." Tôi phát biểu cảm xúc.

Viên Lãng cười rộ lên, trán của tôi liền cảm nhận được cơ bắp cường tráng ở chân và xương anh một cách rõ ràng.

"Sách nhân văn: Freud 《 Lý giải giấc mơ 》, Câu chuyện Kinh Thánh, Bách khoa toàn thư trẻ em Great Britain, Tập tản văn của các tác giả Trung Quốc cận đại, 300 bài thơ Đường, Tinh tuyển Tống Từ, Sở Từ, Thi thoại Tùy Viên...Tiểu thuyết: Tổng tập tiểu thuyết Uông Tằng Kỳ, Tinh tuyển tác giả vườn trường, Kim Dung toàn tập, Tinh tuyển tác phẩm truyện ngắn nước ngoài, Tuyển tập tiểu thuyết Bychkov...Tạp chí: Độc giả, Trích tác phẩm Thanh niên, Kiến thức quân sự...Ừm, thầy Ngô định bồi dưỡng hiểu biết về quốc phòng cho trẻ con...Cách nấu Tứ Xuyên, Bách sự thông về nông thôn, những thứ này rất thực dụng...Truyện cổ tích: Truyện cổ tích Green, Truyện cổ tích Andersen, Truyện cổ tích Trịnh Uyên Khiết toàn tập...Báo: Tin tức tham khảo, nhật báo, báo chiều..." Tôi đọc xong thì ngẩng đầu: "Hóa đơn này của thầy Ngô khiến em đọc mà choáng váng, có thể phân loại như vậy à?"

Viên Lãng đọc một chút: "Có thể đấy. Mỗi người đều có cách phân chia thống kê của mình."

Tôi suy nghĩ: "Còn thiếu một loại nữa, manga. Thầy Ngô không mua manga."

Viên Lãng: "Theo bọn họ thì manga chỉ là để tiêu khiển, không quan trọng, lại rất đắt, mua thứ đó thì không bằng mua thêm chút sách bài tập cho bọn trẻ."

Tôi chọc chọc anh: "Chồng, đem bút cạnh điện thoại tới đây cho em. Em viết hóa đơn, mua rồi gửi qua cho bọn họ."

Tôi vừa viết vừa lẩm bẩm: "Trẻ con không đọc manga sao được? Phải tăng trí tưởng tượng. Cha và con, Mèo Garfield, Fujiko F. Fujio..."

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng vẩy nước quét đường. Là công nhân vệ sinh của tiểu khu đang rửa đường. Cửa sổ không đóng chặt, rèm cửa sổ khẽ lay, đưa tới hơi nước nhàn nhạt trong không khí, thoải mái vui sướng.

Viên Lãng động động chân: "Tự ngủ đi, anh đi nấu cơm. Chiều nay muốn ăn gì?"

Tôi trở tay ôm chặt eo anh: "Không cho đi, em muốn anh theo em." Viên Lãng không chịu được tôi làm nũng, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, trăm thử trăm trúng.

"Được, được, được, anh không đi. Cơm thì phải làm sao bây giờ? Gọi bên ngoài mang tới?" Viên Lãng nhấc điện thoại.

"Em muốn ăn sushi." Tôi giơ tay.

"Thứ đó lạnh, bụng em không đau à? Ăn pizza đi." Viên Lãng đề nghị.

"Em không ăn bánh nóng. Sáng nào cửa tiểu khu cũng bán bánh rán trái cây để ăn sáng, còn ngon hơn thứ kia." Tôi phủ định.

"Aiz, chồng, anh lật danh bạ điện thoại, trên đó có số của một quán mỳ thịt dê xào." Tôi kéo áo thun của Viên Lãng, che lên đầu, đầu chạm vào cơ bụng anh, nhìn từ trong áo anh ra, ánh đèn trong phòng mờ mờ.

"Đúng, lầu hai, một phần lớn..." Giọng của Viên Lãng truyền tới.

"Em làm gì vậy?" Viên Lãng lôi đầu tôi ra khỏi áo anh. Tôi chớp chớp mắt nhìn anh: "Chồng, em thấy cơ ngực của anh rồi." Nhìn vẻ mặt Viên Lãng, chắc chắn anh đang hồi thần. Lúc mình đào tạo bí đỏ diễn kịch, trêu ghẹo đội viên trong đội, trêu ghẹo anh em binh lính chủ chốt lúc diễn tập, Thượng Đế rất công bằng, cho nên khi anh về nhà thì bị vợ trêu ghẹo.

Tôi thấy sắc mặt anh biển ảo, lặng lẽ quay đầu, đối mặt với bụng dưới của anh, nhịn cười, vươn lưỡi, khẽ liếm lên cơ bụng anh, sau đó rất hài lòng khi thấy anh khẽ run, bắp thịt cứng lại ngay lập tức. Dứt khoát ngậm chặt, mút vào...Nhìn một chút, đỏ, đánh dấu của riêng mình, người này chỉ thuộc Dư thị, tất cả không cho ai mượn.

Viên Lãng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng bỏ tay tôi vào trong chăn: "Đắp kín, đừng để bị lạnh." Nghiêng người qua, dùng chăn gói kỹ tôi từng tấc từng tấc, lấy danh nghĩa mỹ miều là chăm sóc người bệnh, sau đó nhìn tôi bị bọc chặt chỉ chừa lại cái đầu, lộ ra nụ cười không có ý tốt. Chuông báo động trong lòng tôi reo vang: "Muốn làm chuyện xấu!" Chỉ thấy anh nhấn nút điều khiển từ xa, trời ơi, trên TV liền xuất hiện hình ảnh bạn học lão Mã đang gào rát cổ bọng họng, là diễn vai dì.

"Anh có yêu em không? Anh nói đi. Anh nói anh yêu em đi. Anh nói cho bọn họ biết là anh yêu em..."

"Anh nói, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Anh chưa từng yêu ai khác. Anh chỉ yêu em..."

"Anh lừa em, anh lừa em. Người anh yêu không phải là em. Anh chưa từng yêu em..."

Nam chính nữ chính trên màn hình đang gào thét biểu đạt tình cảm của bọn họ. Tôi cảm thấy mình sắp hộc máu, vì vậy tôi phản kháng, tôi nhắm mắt.

Viên Lãng săn sóc, mở mí mắt tôi ra: "Ngoan, xem anh Cảnh Đào mà em thích nhất chút đi."

Tôi rơi nước mắt: "Chồng, em sai rồi, em thật sự sai rồi."

Viên Lãng cười híp mắt: "Lần này sai ở đâu?"

"Em sai rồi, em không bao giờ trêu chọc anh nữa. Anh tha cho em đi. Em thật không dám chọc anh nữa..."

"Vậy nếu lần sau tái phạm thì sao?"

"Lần sau mà đùa giỡn chồng thì anh cứ cột em lại, cầm tăm chống mắt em lên, chiếu Cách Cách từ bộ thứ nhất tới bộ thứ ba." Viên Lãng rất cao hứng. Cuối cùng anh cũng tìm được tử huyệt của tôi, buông tôi ra, đứng dậy mở cửa nhận thức ăn gọi bên ngoài.

Mì rất nóng, thịt dê rất thơm, nước rất đậm đà. Tôi không cam lòng, vừa ăn vừa tính toán tìm sân khấu của mình về.

Viên Lãng hiểu rõ, cắn thịt dê, hỏi: "Đang nghĩ cách quỷ gì vậy?"

"Không có."

"Không có? Nhìn đồng tử em đảo tròn kìa."

"Có à? Đồng tử em đảo tròn à?"

"Còn nói không có. Vẫn còn đang đảo đấy. Đồng chí Dư Bội, em phải chấp nhận thất bại, tổng kết bài học kinh nghiệm, buông bỏ suy nghĩ phản công cướp lại trong đầu đi. Đối đầu với chồng em, có thể có kết cục tốt hả?"

Tôi hừ một tiếng, đẩy nửa bát mỳ sợi lớn tới trước mặt anh: "Em không ăn được nữa. Anh ăn giúp em đi."

Viên Lãng liếc nhìn: "Toàn là ớt."

Tôi nghiêm túc hỏi anh: "Lúc anh dã ngoại sinh tồn có ăn chuột chưa?"

"Ăn rồi."

"Châu chấu?"

"Ăn rồi."

"Rau dại?"

"Thường xuyên ăn."

"Vậy mà anh còn kiểu cách gì? Ăn nhanh lên, không được lãng phí." Dứt lời, tôi cứ thế mà đi đổ đầy túi chườm nóng, che trên bụng, cắn hạt dưa xem đài truyền hình trung ương.

Viên Lãng à Viên Lãng, hai ta còn vài chục năm phải sống với nhau, còn nhiều thời gian, tục ngữ nói: Vô địch là tịch mịch. Em sẽ không để anh tịch mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.