Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 41: Nói nhiều sai nhiều



Lần công tác này đi rất vội vàng, đáng lẽ không phải tôi đi, điều chỉnh tạm thời, thế là bây giờ tôi đang ngẩn người ở trên ban công khách sạn. Nhà cửa còn chưa dọn dẹp, quần áo phơi trên ban công cũng chưa lấy vào, lỡ như Viên Lãng cũng không về nhà, chờ hai tuần sau tôi trở về nhà, trong nhà chắc đầy bụi bặm, ruồi nhặng bay đầy luôn.

Tôi vò đầu: Gọi điện thoại? Vì việc này mà gọi đến trụ sở cũng thật buồn cười; gửi tin nhắn? Lúc anh ấy ở trong đội vốn không mở điện thoại.

Điện thoại trong phòng reo vang: “Dư tổng, ăn cơm.” Là chủ quản Tiểu Tiếu tới gọi đi ăn.

Căn tin của nhân viên ở lầu hai mặt sau là phòng ăn các món Trung, đúng là cảnh quan không đồng nhất với giá trị thương mại của toàn bộ cao ốc. Các thiết bị lắp đặt rất đơn giản nhưng rất nhẹ nhàng, thoải mái. Lúc ăn cơm các nhân viên tự giác xếp hàng lấy cơm, chúng tôi trao đổi học tập với đồng nghiệp được đơn vị cử đến ở một cửa sổ khác nhận cơm.

Mỗi nơi có một khẩu vị ăn uống, tôi nhìn dĩa cơm, toàn là hương vị Thượng Hải: cải thìa xào, thịt viên Tứ Hỷ, cá hoa vàng kho tàu. Tiết thanh minh vừa qua, đúng là mùa cá hoa vàng. Cơm rất thơm mềm, chất lượng gạo tẻ bên này rất tốt, ngay cả cơm của nhân viên cũng thật thơm ngon.

Tôi nhìn Tiểu Tiếu, cô ấy vừa ăn vừa quan sát, thỉnh thoảng ghi lại trên sổ tay. Bệnh nghề nghiệp.

“Dư tổng, thật ra tôi thấy thức ăn Trung Quốc sau này không cần dùng gạo Thái để nấu cơm cho khách, chi phí cao, hương vị cũng không ngon hơn bao nhiêu. Dùng gạo tẻ vị ngon, chi phí cũng thấp hơn.” Tiểu Tiếu đề nghị.

“Vậy lúc về cô bàn bạc với quản lý Hồ thử xem.” Ăn uống vốn không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng tôi muốn có trách nhiệm với khách hàng của mình.

Sau khi ăn xong đi tham quan khách sạn, Tiểu Tiếu cẩn thận quan sát thiết bị của họ, quan sát đồng phục của họ, quan sát bảng khai hóa đơn của họ, quan sát phục vụ của họ trả lời. Tôi cười cười, thật là một đứa bé ngoan chịu khó.

Tôi đang nhìn cảnh vật chung quanh khách sạn, giao thông, an ninh, biển báo hiệu, tầng mái phun vẽ, còn nói chuyện với bộ phận bán hàng của họ, hiểu biết về khách hàng của họ, phương hướng tiêu thụ, tôi còn muốn hỏi họ một chút về giảm giá dành cho nhóm khách hàng lớn, hì hì, họ không nói. Cơ mật buôn bán, tôi cũng không hỏi lại, dù sao tôi cũng có thời gian, sẽ từ từ tìm hiểu rõ.

Buổi tối sau 9 giờ, trừ bộ phận dọn phòng, chủ yếu các bộ phận khác đều hết giờ làm. Tôi trở lại phòng, vẫn đang suy nghĩ về chuyện trong nhà. Hay là nói cho anh ấy biết một tiếng, nếu không anh ấy tưởng tôi mất tích.

Di động vừa vang lên, nhận được một tin nhắn.

“Chị đoán xem em đang ở đâu?” Tân Ba gửi tin tới.

Tôi trực tiếp chuyển qua: “Em đoán chị đang ở đâu?”

“Chị ở chổ nào hả?” Tân Ba cũng lười suy nghĩ.

“Chị đang ở Phổ Đông.”

“Hả? Chị đến Thượng Hải làm gì? Em đang ở Bắc kinh!” Cậu ấy đến đó làm gì vậy?

“Đi công tác à?”

“Đi công tác, nhân tiện ... Chị, em và cô ấy đang ở cùng nhau.” Tân Ba ngập ngừng.

“Ai? ... A? Là cô ấy à?” Tôi nghĩ lại, chắc chắn là em gái Nhật Bản kia.

“Đúng.”

“Mai Tử này ...”

“Cô ấy không trở lại, em lại không thể đi nước Pháp. Ngôn ngữ không hiểu, đi làm gì?” Vấn đề thật cụ thể.

“Chuyện của em, em tự xem mà làm đi.” Thực ra tôi cũng có chút tiếc nuối, Mai Tử là một người không tệ, vậy mà mặt tình cảm lại không như ý.

“Vốn nghĩ tìm chị ăn chực, mà chị lại không ở nhà. Thôi, em đi dạo phố đây.”

Tôi hẹn Tiểu Tiếu đi dạo đường Nam Kinh. Bóng đêm mông lung, ánh đèn mập mờ. Tôi thật không có hứng đi dạo.

Ăn một ít bánh bao, lại ăn cháo gà, mỹ thực Giang Nam cũng tinh tế giống như trong truyền thuyết. Chợt thấy lòng chua xót, nhớ tới lúc thi hành nhiệm vụ Viên Lãng thường xuyên ăn bánh quy nén, khô cứng và nhạt nhẽo. Viên Lãng là một người cẩn thận nhạy cảm, ăn sẽ có cảm giác gì, cho dù không thể ăn cũng sẽ cố chịu đựng.

Anh ấy chưa bao giờ ở trước mặt tôi nói về chuyện huấn luyện nhiệm vụ của bọn họ, có lẽ đây đều thuộc phạm vi giữ bí mật, tôi không thể nào biết được chân thật về đại đội A. Hàng năm liên hoan người thân, thấy doanh trại quân đội của anh không khác nhiều với doanh trại, sân huấn luyện, căn tin, ký túc xá, đợi chút. Nghe nói bếp ăn đại đội chiến đấu A đều theo tiêu chuẩn, nhưng nhìn lại trong căn cứ, mỗi người đều cao lớn vạm vỡ giống nhau, những nhiệt lượng kia đã tiêu hao ở nơi nào.

Bánh bao lớn ăn rất thỏa mãn, Viên Lãng chắc sẽ thích, gà Tam Hoàng ăn rất thơm ngon, nhưng không hợp khẩu vị của Viên Lãng, vả lại với trọng lượng này, một đĩa bằng bàn tay, Viên Lãng sau khi vận động e rằng cũng không đủ nhét kẽ răng.

Tất cả tổng hợp lại, Giang Nam rất dịu dàng, không thích hợp với người đàn ông phương bắc như Viên Lãng, cũng không thích hợp với Tây Nam “Ít đa lệ” như tôi (thái nói: con gái).

Trước khi ngủ, rốt cuộc tôi nghĩ đến, có thể viết thư cho anh ấy.

Đã lâu không sử dụng chữ viết bày tỏ tình cảm, lần trước viết thư là lúc đang ở Tân Cương. Hai vợ chồng ở cùng một chỗ quá lâu, có nhiều lời ngược lại sẽ không nói ra, cảm thấy rất buồn nôn. Có trời mới biết tôi muốn dùng ngôn ngữ thơ của Shakespeare bày tỏ vấn vương của mình với chồng.

Khách sạn cung cấp giấy viết thư rất dầy, có loại cảm giác xa xỉ. Viết máy ở trên trang giấy viết lên vòng cung đẹp đẽ. Năm đó ở trong ký túc xá vùi mình luyện “Bàng Trung Hoa”, chính vì muốn khi viết bảng đen có thể kiêu ngạo trước các khoa khác, không nghĩ tới mười năm sau còn có thể dùng viết thư tình, viết thư tình cho ông xã.

Ông xã:

Cách gọi nào mới có thể bày tỏ được mong muốn chân thật trong lòng em nhất?

Tình yêu à? Gọi thế này rất dễ dàng gợi ra nghĩa khác.

Thân mến? Theo lời anh nói là “Vô cùng Tây hóa”.

Ông nhà? Một chút cũng không hợp thời.

Cha đứa trẻ? Cũng quá sớm rồi.

Có lẽ vẫn gọi là – Viên Lãng.

Viên Lãng, em khe khẽ gọi, dường như mưa xuân phơi phới mở rộng đầm nước sâu trong lòng. Một chút nhàn nhạt gọi là nhớ nhung, từ từ thấm đẫm mỗi góc.

Viên Lãng, khẽ gọi, bên tai dường như nghe tiếng cười của người xa xa đáp lại. Đó là anh, chiếm cứ toàn bộ thân thể và tâm hồn em.

Nếu như ông trời có thể cảm nhận được, ông ấy sẽ biết rằng có anh trong đời này, thật là ngạc nhiên vui mừng của em.

Anh đối với em, đó là ánh sao phía cuối chân trời, sáng lấp lánh, đặc biệt rực rỡ.

Anh đối với em, là Bích Thủy trôi giạt trên biển tình cờ gặp Minh Châu, dịp may bất ngờ.

Anh đối với em, là Tuyết liên kiêu ngạo nở rộ trong tuyết trắng, khiến cho lòng em bừng bừng nở hoa.

Anh đối với em, là cơn gió mát dẫn dắt lúc chung quanh đang mờ mịt, để cho em thoát ra, đuổi theo, mãi mãi không quay đầu lại …

Khẽ gọi – Viên Lãng. Để cho răng cảm nhận rung động của hai âm tiết, từ từ phát ra, mang theo hương hoa lan thơm mát. Sao nở lòng không gọi một lần, như là tên của một loại nhạc thần tiên, chính là anh, Viên Lãng.

Ra khỏi phòng, thấy ánh nắng sớm nơi chân trời mờ mịt. Anh đang ở trong mơ à ? Trong giấc mơ của em có anh, trong giấc mơ của anh có em ư? Lúc anh nghĩ đến em thì khóe miệng sẽ mỉm cười nhàn nhạt ư? Nếu như anh nói, anh có. Em sẽ vui sướng đến nhường nào, trong lòng sẽ ngọt ngào đến tột cùng.

Ngủ đi, người em yêu. Vào giữa đêm, còn nhớ có em ở phương xa lo lắng cho anh, nhớ anh, yêu anh say đắm, âu yếm anh ...

Nhắm mắt lại, cảm nhận được không? Nụ hôn chúc ngủ ngon. ILOVEYOU, BABY!

...

Câu cuối cùng, bức thư này em chủ yếu viết cho anh biết, em đến Thượng Hải công tác, có thể cuối tháng mới về, nếu anh trở về nhà, nhớ lấy quần áo quét dọn nhà cửa, không được làm biếng, trở về em sẽ kiểm tra.

Bà xã của anh Bội Bội

Năm nào tháng nào ngày nào

Sau khi dùng chuyển phát nhanh gửi thư, tôi an tâm làm công việc của tôi ở Thượng Hải.

Nửa tháng sau, mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt trở về nhà. Trong nhà một phòng toàn là người, khí thế nhất trời. Thấy tôi đi vào, trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt muốn cười lại không dám cười, càng kỳ lạ là, Viên Lãng lại đỏ mặt.

Tôi để túi xuống, bối rối.

Đêm khuya khi mọi người đi về, Viên Lãng một tay đè tôi vào trên giường: “Nói, có phải em cố ý hay không?”

Tôi ngỡ ngàng: “Cố ý cái gì?”

“Bức thư!”

“Thư? ... Thế nào?” Tôi nhớ là tôi có viết một bức thư cho anh ấy. Không phải là báo cho anh biết tôi đi công tác ư? Có cái gì không đúng sao?

“Thư từ gửi tới đều phải qua quá trình kiểm tra.”

“Em biết mà, hình như là đại đội trưởng và chính ủy kiểm tra thôi mà.”

“Chính là hai người họ, anh bị bọn họ cười nửa tháng, bây giờ đội trưởng Thiết nhìn thấy anh là gọi BABY. Bà xã, em khiến sau này anh làm sao gặp người.” Anh vùi đầu trong bả vai tôi giả khóc.

Tôi nhịn nửa phút, cất tiếng cười to.

Tiếp đó người nào đó lấy hành động thực tế cho tôi biết, anh thật “Nhớ” tôi, anh sẽ cho tôi biết, sao rực rỡ bao nhiêu, làn gió ấm áp tới cỡ nào...

Sau đó anh nói, bức thư tình kia anh đã lưu trữ rồi, làm bằng chứng tôi theo đuổi anh, muốn giữ lại suốt đời.

Bỗng nhiên tôi thấy hối hận, tại sao có thể lưu lại bằng chứng chứ? Vậy về sau cãi nhau, anh lấy bằng chứng ra, tôi hết cơ hội cãi lại.

Nói nhiều sai nhiều, tôi hiểu được đã quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.