Viên Lãng làm xong thủ tục, giúp tôi mang giầy, mặt cười như không cười nhìn tôi: “Về nhà thôi, người hùng.”
Tôi đỏ mặt: “Hừ!” Rồi nằm sấp lên lưng anh.
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Viên Lãng, vẻ mặt vừa tức lại vừa đau lòng, sau khi thấy rõ vết thương trên đùi tôi thì tức giận trách móc: “Em thích làm người hùng lắm à? Em đánh thắng được người ta sao? Em cho là em học được mấy chiêu nửa vời là có thể cầm kiếm xông khắp thiên hạ rồi hả? Chẳng may hắn có đồng bọn thì làm sao bây giờ? Chẳng may người chung quanh không giúp một tay thì làm thế nào? Chẳng may gần đó không có cảnh sát thì làm sao bây giờ? Tay không chặn dao, em thật đúng là muốn làm liệt sĩ hả?”
Tiểu Lâm ở bên cạnh khuyên: “Thôi, thôi, cô ấy không xảy ra việc gì là tốt rồi.”
Tôi nhìn Tiểu Lâm oán trách, đáng lẽ bệnh viện muốn thông báo cho người nhà nhưng tôi sợ Viên Lãng biết nên báo cho cô ấy, ai ngờ cô ấy căng thẳng lên liền báo cho Cao Thành, Cao Thành trước tiên liền báo cho Viên Lãng, kết quả tôi bị Viên Lãng mắng xối xả.
Cao Thành giảng hòa: “Anh - lão già đáng chết này, cô ấy dầu gì cũng là thấy việc nghĩa hăng hái làm, sao anh không an ủi hai câu, tôi thấy đội viên của anh sau khi bị thương đều được hỏi han ân cần mà.”
Viên Lãng từ từ bình tĩnh lại: “Cô ấy có thể so với chúng ta sao? Tay trói gà không chặt, còn học người ta bắt trộm. Đau không? May là không tổn thương tới gân cốt, nếu không em thành người tàn tật rồi, bà xã ngốc.”
Vì thế sau khi băng bó tôi liền vinh quang về nhà.
Cao Thành sau khi đưa chúng tôi về nhà, dặn dò một phen, Viên Lãng cũng theo đó khách sáo một chút, sau đó hai người đều có chuyện nên liền ra về.
Tôi như vậy thì nhất định không thể xuống giường rồi, đùi cũng không thể dính nước. Viên Lãng ôm tôi vào phòng ngủ, giúp tôi thay đồ dơ ra, đem quần áo vào toilet, lát sau, nghe thấy tiếng máy giặt vang lên.
Viên Lãng lau tay ướt lại gần: “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì nào?”
Tôi cười ha ha: “Ông xã, anh không phải trực à?”
“Tuần này Chu lão nhị trực, trong đội còn có Tề Hoàn. Em hãy an tâm để cho anh phục vụ mấy ngày đi.” Bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Yêu cầu của người bệnh được thỏa mãn. Tôi ngồi ở cửa phòng bếp lột vỏ hành tây, nhìn Viên Lãng cắt thịt.
“Đưa anh dao gọt vỏ hình răng cưa.” Viên Lãng nhận lấy cắt thành từng khối, cho vào nồi xào cùng thịt dê.
Tôi ghé đầu vào xem: “Anh đổ dầu nhiều quá vậy?”
Viên Lãng quay đầu chỉ tôi: “Cơm trộn ngon phải cho nhiều dầu, một cân gạo một cân dầu, đây mới là cơm trộn chính tông.”
Tôi bĩu môi: “Em đã ăn rồi.”
Viên Lãng khuấy đều gạo, đậy nắp nồi. Anh lại gần ôm đầu tôi rồi xoa loạn.
“Ai nha, đáng ghét, tay anh đều là dầu.” Tôi giãy dụa.
Tôi sờ sờ tóc: “Em muốn gội đầu.”
“Ăn rồi tắm.” Viên Lãng trộn đều cơm.
Tay nghề anh ấy quả nhiên tốt, từng hạt gạo trong suốt nguyên vẹn, thịt dê thơm mềm, hành tây mềm ngọt.
Viên Lãng múc một chén canh xương cho tôi: “Ăn gì bổ nấy.” Tôi giải quyết trong nháy mắt. Chép miệng, ăn ngon.
Ăn cơm xong tôi ngồi cạnh bồn rửa mặt gội đầu, Viên Lãng cầm vòi sen kéo qua xả nước cho tôi.
Nước nóng chảy xuống sau đầu, da đầu liền giản ra.
“Ai nha, mắt em…” Tôi gọi. Một cái khăn đưa tới tay tôi.
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến câu thơ của Thương Ẩn .
Ăn uống no đủ, tắm rửa nhẹ nhàng sảng khoái, tôi vùi mình thoải mái trên sô pha lầm bầm.
“Có ông xã phục vụ như vậy, em tình nguyện vết thương mãi không lành.”
Viên Lãng bỏ đĩa vào DVD: “Thể chất em chỉ uống nước cũng có thể béo, em muốn trở thành heo hả?”
Tôi bĩu môi lấy đậu phộng ném anh.
Anh tránh được: “Ai, đừng làm rộn, cẩn thận.”
Hình ảnh xuất hiện, tôi mặt đỏ tới mang tai, nói thẳng: “Vặn nhỏ âm thanh lại, coi chừng hàng xóm nghe thấy.”
Viên Lãng vặn nhỏ âm thanh: “Không sợ, cùng lắm bọn họ tưởng em kêu.”
Ôm chầm tôi, hai người vùi mình một chổ tập trung tinh thần xem.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa. Viên Lãng quay đầu lại lên tiếng: “Ai vậy?”
“Đội trưởng, là chúng tôi, mau mở cửa,…”
Thiếu chút nữa tôi rơi xuống từ trên sô pha: “Ông xã, tắt máy! Tắt máy! Cái đĩa, nhanh lấy cái đĩa ra.”
Viên Lãng một bên trả lời gọi cửa, một bên tay chân luống cuống tắt máy, lấy đĩa ra bỏ vào ngăn kéo.
Một đám người cười nhốn nháo đi vào, tôi giơ tay chào.
“Chị dâu, chúng em tới thăm chị.”
“Chị dâu, nghe nói một mình chị đối phó ba tên côn đồ cầm dao, thật lợi hại.” Ai nghe nhầm đồn bậy vậy, ba tên, còn cầm dao, vậy hôm nay phải tới nhà tang lễ để thăm tôi rồi.
“Đội trưởng, anh chăm sóc chị dâu, để chúng em tự nhiên.” Tiểu Mã cầm lấy ly trà trong tay Viên Lãng. Tiểu Thạch vội vàng để trái cây và cái gì đó lên bàn, vô số túi lớn, tôi liếc mắt nhìn, lại còn có mấy hộp thuốc bổ xương Ly Ngưu. Ông trời ơi, tôi cũng không phải bị gãy chân, cần gì phải uống thuốc bổ xương. Cũng may đám người đại đội A tiền lương cao, mua được.
Tôi đếm đầu người, quen một thời gian, tôi biết sơ sơ quy luật ra ngoài của bọn họ.
Tiểu Mã và Tiểu Hứa là lính đột kích, Tiểu Mã ra ngoài, Tiểu Hứa phải ở lại trực; Viên Lãng và Thành Tài là tay súng bắn tỉa, chỉ có thể ra ngoài một người; Tề Hoàn là trợ thủ của Viên Lãng, Viên Lãng ra ngoài thì anh ấy sẽ không thể ra ngoài, cho nên, nếu Viên Lãng ra ngoài, Thành Tài và Tề Hoàn đều phải ngoan ngoãn ở lại đội; Ngô Triết và Tô Lạc Hoài sở trường là máy tính, nếu Ngô Triết nghỉ, Tô Lạc Hoài sẽ không thể nghỉ… Chỉ có một trường hợp có thể tụ tập đông đủ, chính là nhiệm vụ hoàn thành, đội trưởng Thiêt cho phép, toàn thể trung đội ba được nghỉ ngơi. Nhưng trên thực tế bọn họ cũng không thường xuyên có nhiệm vụ, cho dù có, căn cứ tổng cộng bốn trung đội, cũng không nhất định phái bọn họ đi, kìm nén lắm, các trung đội trưởng còn có thể tranh nhiệm vụ ra ngoài xả hơi. Chẳng hạn như khi diễn tập cho các anh em bộ đội tìm kiếm…, chính là miếng mồi ngon, không nguy hiểm tính mạng, còn đã ghiền. Đương nhiên, anh em bộ đội cũng không phải luôn như vậy.
Kỳ thật tôi rất nhớ Tề Hoàn, tuy anh ấy không chính thức kết hôn với Tiểu Cẩn, tốt xấu gì cũng xem như nửa người nhà, cảm giác thân thiết hơn một chút.
Viên Lãng tiếp đón các anh em. Tôi cười cười, đây không phải là đến thăm tôi? Rõ ràng chính là lấy việc thăm bệnh để ra ngoài chơi mà.
Tôi nửa nằm ở trên sô pha, danh chính ngôn thuận cùng mấy anh chơi đấu địa chủ, để Viên Lãng bận việc đi.
Cốc cốc cốc, lại có người gõ cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy, một cô gái, giơ giấy chứng nhận phóng viên nói muốn phỏng vấn tôi.
Ngồi xuống bên cạnh tôi, bắt đầu đưa ra câu hỏi.
“Xin chào, tôi là phóng viên tạp chí XX, chị có thể kể lại việc làm tốt đẹp và quá trình bị thương không?”
“Quá trình? Được chứ. Đó là lúc tôi đi ngang qua góc đường, phát hiện trước mặt có một tên trộm cầm một cái nhíp dài thừa cơ cặp nách ngưởi khác, sau đó tôi liền kêu lên, tên trộm thấy tôi có một mình, liền muốn uy hiếp tôi, sau đó tôi đánh nhau với hắn, sau đó hắn rút dao đâm tôi, tôi né tránh, dao sượt qua đùi tôi, sau cùng, người chung quanh tới hổ trợ, 110 cũng tới, bắt được tên trộm, cứ như vậy.”
Cô gái vội vàng ghi chép.
“Cô không có bút ghi âm sao?” Tôi hỏi.
“A, hôm nay quên mang theo.” Hắc, một phóng viên hời hợt.
“Lúc đó sao chị có can đảm đánh nhau với tên trộm cao to như thế?”
“Cao lớn? Không, không, là một tên trộm nhỏ, chiều cao xấp xỉ tôi, lại còn gầy, tôi nghĩ trừng trị hắn thì không thành vấn đề, tôi bắt chước mấy chiêu vật lộn.”
Ánh mắt phóng viên sáng lên: “Chị học qua vật lộn à? Xin hỏi chị cảm thấy muốn mở rộng chính nghĩa xã hội sao? Chị học vật lộn ở đâu ạ? Là gia truyền sao?”
Gia truyền, tôi nghĩ cô ấy xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi.
“Không phải, tôi học từ chồng tôi, anh ấy là bộ đội đặc chủng, tùy tiện dạy tôi mấy chiêu phòng thân.” Nói xong tôi liền hối hận, em gái phóng viên chuyển sang phỏng vấn Viên Lãng.
Viên Lãng cười tủm tỉm nói: “Chúng tôi không thể nhận phỏng vấn, tiết lộ bí mật quân sự là sẽ ra tòa án quân sự.”
Cô phóng viên nhỏ bị dọa sợ, bỏ qua ý tưởng phỏng vấn bộ đội đặc chủng, tiếp tục nói chuyện với tôi. Tôi lựa những chuyện có thể nói cho cô ấy nghe, như gia đình quân nhân rất tịch mịch, đành một thân một mình cố gắng vậy vân vân.
Cô phóng viên nhỏ hài lòng hoàn thành công việc đi về.
Bên kia Viên Lãng kêu lên: “Lẩu chín rồi, nếu không tới là khỏi ăn.” Một đám người gào thét lấy chén giành thức ăn.
Tôi được Viên Lãng ôm qua, ngồi im, nhìn anh tranh giành thức ăn trong đám người đói khát.
Tất cả như một pha quay chậm, để cho thật lâu về sau tôi vẫn còn nhớ rõ: nồi lẩu sôi sục tỏa hơi nóng, khuôn mặt Viên Lãng phủ tầng mồ hôi mỏng, một đám người lớn nhỏ cùng cười, vớt đồ ăn trong nồi ra, lại bị người khác cướp đi, ánh mắt Viên Lãng rất sáng, cười rộ lên rất đẹp …
Chẳng mấy chốc vết thương của tôi đã lành, vốn chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian rồi đi làm lại. Tạp chí mới xuất bản đã gửi cho tôi một cuốn, làm kỷ niệm. Tôi vừa mở ra nhìn tiêu đề: “Tình yêu không vụ lợi, cô ấy vì trung tá bộ đội đặc chủng gánh vác một vùng trời”.