Gả Cho Viên Lãng

Quyển 3 - Chương 46: Ăn no không có việc gì làm



Một lần Viên Lãng về nhà liền hỏi tôi: “Gần đây các em bồi dưỡng trình độ cổ văn?”

Tôi nhịn cười: “Làm sao anh biết?”

Viên Lãng lấy đồ này nọ ra, đọc: “Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt …” (nghĩa là núi không còn, nước sông cạn kiệt, sấm chớp mùa đông chấn động, mưa tuyết mùa hè, trời đất hợp lại, mới cùng anh cắt đứt..)

Tôi cũng sắp nhịn không nổi: “Ông xã, anh đọc thật là dễ nghe.”

“Bội Bội em cố ý chơi anh? Lá thư lần trước em chép lại mười bốn dòng thơ Shakespeare, còn viết toàn bộ bằng Anh văn.”

“Hả, không phải anh nói là Tề Hoàn may mắn, tìm được bà xã có văn hóa biết viết thư tình bằng tiếng anh ư?”

Viên Lãng bị đánh bại gật đầu: “Đúng, anh có nói. Vậy còn lần này? Cổ văn coi như xong, tất cả đều là chữ phồn thể, còn phải dựng thẳng đứng bút lông, tất cả đại đội đều nói nhìn có cảm giác trở về thời trước công nguyên.”

Tôi cải chính: “Không đến nỗi, nhiều nhất là năm 1898, em vẫn còn học được cách viết chữ triện.”

Viên Lãng đã cam chịu số phận của mình: “Nói đi, Bội Bội, về thư tình, em còn có trò gian trá nào, để anh chuẩn bị tâm lý trước.”

Tôi sờ cằm, suy nghĩ: thư tình à, chẳng qua là về chất liệu, phương pháp sáng tác, chữ viết, còn có thể có trò gian trá nào mới chứ?

“Nếu không, ông xã, lần sau em dùng cánh hoa hồng …”

“Quên đi anh tìm Thiết đại nhân xin ra ngoài làm nhiệm vụ... Còn không em viết huyết thư đi, kích thích hơn.” Viên Lãng vui vẻ.

Tôi lại còn nghiêm túc suy nghĩ: huyết thư? Dùng kim đâm ngón tay?

Viên Lãng nghiêm túc nói cho tôi biết: “Dùng dao cắt mau hơn.”

Tôi giật mình: “Viên Lãng anh biến thái.”

Viên Lãng thở dài: “Bà xã, em thật giả dối.”

Lời này như cây kim đâm vào lòng tôi, tôi vẫn mạnh miệng: “Ai nói? Em không có giả dối chút nào.”

Viên Lãng nhẹ nhàng kéo tôi qua, ôm tôi vào trong lòng anh: “Anh biết em có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không tìm được người để nói.”

Dưới lớp vỏ cứng là chạm đến được mềm mại, tôi bỗng nghẹn ngào: “Có mấy lời, không phải người nào cũng có thể nghe.”

“Ông xã có thời gian, em còn nói không được.” Viên Lãng tiếp tục nói rõ.

Tôi không thể khống chế nước mắt.

“Một mình, sinh hoạt ở nơi mình không quen thuộc, yên lặng cô độc.”

“Cho nên tìm mọi loại phương pháp làm cho mình tưởng rằng thực ra cuộc sống của mình rất khá …”

Đầu tôi chôn trong ngực anh, bắt đầu khóc thút thít.

Viên Lãng, anh là người như thế nào? Có thể làm cho tôi nói ra khổ sở thật sự trong lòng. Một mình ở nơi đất khách quê người, sống cô độc, không có ai biết mình đang làm gì, không có ai hiểu rõ bản thân sau mỗi ngày làm việc một mình trở về nhà vắng lặng. Bốn bức tường vắng lạnh, không có trao đổi tư tưởng.

“Cho nên dùng hết đủ loại trò bịp bợm, chỉ vì làm cho người ta biết tồn tại của mình.”

Viên Lãng vuốt đầu tôi, dịu dàng và yêu thương: “Em thật là ngốc mà, ông xã vẫn luôn nhớ đến em. Ăn cơm cũng nhớ tới, ngủ cũng nhớ tới, chỉ cần công việc ngừng lại, anh liền nhớ tới em. Nhớ tới em có ăn cơm chưa; nhớ tới em làm việc có mệt mỏi không; nhớ tới em ngủ có ngon hay không…”

Tôi hít mũi, lau nước mắt ngẩng đầu, nức nở nói: “Ông xã, đừng nói nữa, anh càng nói càng giống dì Quynh Dao …”

Viên Lãng xì cười: “Nói ra những lời trong lòng, đã dễ chịu hơn chưa?”

Hai mắt tôi đẫm lệ, trên người làm gì có nửa phần bộ dáng “Bạch cốt tinh” (đàn bà hiểm độc) giới thương mại, hoàn toàn là người vợ uất ức nhìn về chồng.

“Ông xã, anh là người có thể thấu hiểu được người khác … Ông xã, em yêu anh.” Tôi vừa bẹt miệng vừa rơi nước mắt.

“Lúc ông xã không có ở nhà, em sợ nhất khi thấy tin tức chiến tranh, sợ nhất là thấy thương vong của quân nhân, sợ nhất là anh không về được.” Tôi xoay người, nửa người dựa vào trong ngực anh nói đâu đâu.

“Nếu anh không quay về, em sẽ khóc sao?” Viên Lãng lấy ngón tay vuốt ve gò má tôi.

“Sẽ. Em sẽ tìm chỗ không người khóc một trận lớn.” Tôi sửa lại mái tóc dài của mình.

“Sẽ nhớ anh sao?”

“… Sẽ không nhớ quá lâu!” Câu trả lời của tôi làm cho Viên Lãng sửng sốt.

“Em sẽ mau chóng quên anh, quên anh rốt cuộc tốt bao nhiêu, quên chúng ta từng hạnh phúc biết bao.” Tôi lấy lọn tóc quét ngón tay Viên Lãng.

“Biết không? Nhật Bản có một truyền thuyết: nếu quá nhớ thương người thân đã mất, vậy thì linh hồn của người đó sẽ không thể lên trời, không thể đầu thai, không thể bắt đầu một cuộc sống mới vui vẻ, trở thành linh hồn bị trói buộc, mãi mãi tồn tại trong nước mắt và đau khổ. Ông xã, em muốn anh đời đời kiếp kiếp đều được vui sướng, cho nên em muốn để cho mình quên anh, quên anh, anh mới có thể đi tìm hạnh phúc mới.” Tôi bình tĩnh nói xong, không cảm giác được người sau lưng đôi mắt đã đỏ lên.

“Ông xã, nếu có một ngày em đi trước? Anh có khóc hay không?” Tôi hỏi ngược lại, có qua có lại.

Viên Lãng cúi đầu, dùng trán cọ đỉnh đầu tôi, tiếng nói buồn buồn: “Sẽ, anh sẽ ngồi bên giường, ôm gối đầu của em khóc.”

Tôi nín khóc cười: “Phải không?” Ngửa đầu nhìn anh.

Đảo ngược trong tầm mắt là ánh mắt Viên Lãng , mũi Viên Lãng, còn có miệng Viên Lãng.

Môi nhẹ nhàng chạm vào, tách ra, lại chạm vào phía trên, lại tách ra, từ mềm mại thoáng lạnh đến đầy đặn nhiệt liệt, hai người thưởng thức vị mặn nước mắt và nước miếng ướt át của nhau.

Gió đêm giữa hè xẹt qua, giấy viết thư trên khay trà như bươm bướm bay lượn, bay xuống …

Sáng sớm ngày kế, sau khi tỉnh lại tôi không lập tức rời giường.

Viên Lãng rửa mặt xong đi vào quấy rối tôi: “Nằm trên giường nghĩ gì vậy? Đôi mắt to nhìn chằm chằm.”

Tôi đặt tiêu cự nhắm ngay anh: “Thành thật mà nói, ngày hôm qua có phải anh lập kế hoạch trước không, từng bước một làm cho em mắc bẫy.”

Viên Lãng cười đến rất gian xảo: “Là anh cảm thấy em có điểm gì là lạ, cho nên xin chuyên gia chỉ bảo một chút.”

“Chuyên gia? Chuyên gia gì?”

“Chính ủy Sài.”

“Chính ủy Sài? Làm sao ông ấy lại trở thành chuyên gia?”

“Tâm lý nhóm nhỏ ở trụ sở, ông ấy là trưởng ban.”

Tôi kêu rên: “Viên Lãng, nhiệm vụ tâm lý nhóm nhỏ ở trụ sở thật nặng, ngoài quản lý nhóm còn phải quản lý chuyện gia đình của họ …”

Viên Lãng cười kéo tôi: “Chớ giả bộ, đứng lên cùng anh tham quan viện bảo tàng quân sự, hôm nay có đồ triển lãm mới.”

“Làm sao anh biết?”

“Anh cũng không biết cái gì hết, đi thôi.”



Từ bảo tàng quân đội rộng lớn ra ngoài, đã gần tới thời gian cơm tối. Chúng tôi đi dạo xuôi đường phố, dự định tìm một chỗ ăn cơm.

Ầm một tiếng sét, bầu trời không có dấu hiệu báo trước rơi xuống mưa lớn như hạt đậu.

Chúng tôi nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên chỗ bậc thang bên đường, nháy mắt mưa to tầm tã, đập vào mặt đất trước mắt bốc lên ít vôi.

“Lần sau trước khi ra khỏi nhà nhớ xem dự báo thời tiết.” Viên Lãng nói.

“Hôm nay là ai đã quên xem dự báo thời tiết.” Mặt tôi không chút thay đổi nhắc nhở anh.

“Đều là sai lầm của anh, anh mời em ăn bánh bao nhân thịt.”

Tôi nhìn lại, thì ra phía sau là một quán nhỏ, một quán ăn nho nhỏ. Chỉ có bánh bao nhân thịt, ngoài ra còn có bán cả canh.

Tôi nhìn một chút, thành thật không khách khí chỉ: “Cái đó, thịt lừa ngũ vị hương; cái đó, thịt bò tiêu khô; cái đó … “

Viên Lãng tốt bụng: “Ăn ít một chút, bột chưa lên men này, sau khi uống nước sẽ nở ra.”

Tôi giống như không nghe thấy, tiếp tục chỉ: “Cái đó, thịt băm khoai tây; cái đó …”

Ở giữa hè trong hơi nước mưa nhẹ nhàng khoan khoái, khả năng ăn uống của tôi được mở rộng ra, ăn một hơi bốn cái bánh, uống ba chén canh lớn.

Mưa đã tạnh, bụng phồng lên mà về, đắc chí vừa lòng.

Buổi tối, tôi lăn qua lộn lại ngủ không yên, Viên Lãng đưa tay qua làm cho tôi thuận khí: “Ăn nhiều đi? Để anh xoa cho em.”

Xoa nhẹ vài cái, dạ dày tôi căng ra khó chịu.

“Dạ dày căng quá, ông xã …” Tôi rầm rì.

Viên Lãng vén chăn lên: “Đứng lên, anh với em chạy bộ đi.”

Trăng treo đầu ngọn cây, người hẹn nhau sau chung cư.

Tôi mặc quần thể thao ngắn, hồng hộc cùng Viên Lãng chạy vòng trong chung cư.

Bảo vệ Tiểu Triệu tuần tra ban đêm cầm đèn pin chiếu lại đây: “A, chị Dư, buổi tối khuya này, hai vợ chồng rèn luyện chạy bộ như vậy thật thú vị nha?”

Tôi lau mồ hôi nói: “A, đúng vậy, chúng tôi ăn no không có việc gì làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.