Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 113: Thất nguyệt lưu Hỏa



*thất nguyệt lưu Hỏa: vào tháng 7 âm lịch, sao Hỏa đi về phía Tây, tiết trời dần chuyển lạnh

Lâm Lang bị trêu ghẹo đến tay chân rã rời, sáng thức giấc chẳng có tý sức lực nào, nhưng không dám nằm nướng, sợ bà nội Lâm sinh nghi. Người già ngủ ít, trời vừa sáng bà nội Lâm đã dậy, Lâm Lang nghe bà ho khan, cũng hấp tấp rời giường.

Mặc quần áo xong, thấy người nọ vẫn ngủ say sưa, khóe miệng khó nén nụ cười, như thể ước nguyện cả đời cùng lắm chỉ thế này thôi.

Bà nội Lâm thấy cậu ra đánh răng, bèn hỏi khẽ: "Thầy giáo chưa dậy hả con?"

"Dạ. Thầy chạy cả ngày đường chắc mệt lắm, nấu xong cơm hẵng gọi thầy."

Bà nội Lâm gật gật đầu, đưa cậu một xấp tiền: "Thầy giáo từ thành phố lớn xuống, nhà ta không thể sơ suất, con đến chỗ lão Lý mua ít thức ăn, nhớ mua thêm hai chai bia nữa."

Lâm Lang không nhận, súc miệng hai lần mới đáp: "Không cần đâu ạ, con có tiền rồi. Đúng rồi, bà nấu cơm nhỏ nhỏ tiếng chút, để thầy ngủ thêm một lát."

Tiệm tạp hóa đầu thôn vừa mở cửa, Lâm Lang mua vài món trộn, còn mua một giỏ bia, khi về nhà Hàn Tuấn cũng đã dậy, đang ngồi trên ghế đẩu ngoài nhà bếp trò chuyện cùng bà nội Lâm. Chẳng biết hắn nói những gì mà chọc cho bà nội Lâm cười không ngừng. Mặt trời đỏ rực ló dạng trên đỉnh núi phía Đông, tia nắng ấm áp chiếu lên người hắn, bình thản và đẹp đẽ khó tả thành lời. Lòng Lâm Lang ngọt lịm, thấy hắn đi tới đón đồ trong tay mình, ngoài miệng vẫn không chịu tha, thấp giọng hỏi: "Anh cũng giỏi nịnh hót quá ha, nói cái gì mà bà em vui dữ vậy."

Người nọ cười nhẹ với cậu, Lâm Lang cứ như bị mặt trời làm lóa mắt, tim bỗng lỡ một nhịp, đập thình thịch liên hồi. Hàn Tuấn thả đồ xuống, cười đáp: "Còn nói gì nữa, thì khen em hiểu chuyện. Người già thích nghe cái này nhất."

Lâm Lang cười mỉm, hỏi: "Hôm qua ngủ ngon không, sao không ngủ thêm lát nữa."

"Ngủ một hồi phát hiện em không ở trên giường, thế là tỉnh luôn." Hàn Tuấn giúp cậu dọn bàn: "Hôm nay dẫn tôi đi tham quan đây đó đi, xem thử nơi em lớn lên."

Lâm Lang mím môi không đáp, mặt mày tràn ngập ý cười. Khói bếp lượn lờ phiêu đãng trong sân, tia nắng vàng óng trải khắp nơi. Hai người đứng trong sân ngắm ruộng đồng bên kia hàng rào, dãy núi xa xa chìm trong làn sương bồng bềnh, hiếm khi có được buổi sớm mát mẻ đến thế. "Không khí nông thôn rất trong lành, giống em vậy."

Lâm Lang làm bộ không nghe thấy, đứng giữa ánh ban mai, dáng điệu kiêu ngạo hệt như một bức tranh.

Bà nội Lâm dầu sao cũng lớn tuổi, không rành rẽ chuyện bên ngoài lắm, hai người bịa vài câu đã lừa bịp thành công, nói Lâm Lang là học sinh hắn tự hào nhất, tiện thể đi ngang qua nên tạt vào thăm luôn, xem như giải sầu. Hàn Tuấn lại biết ăn nói, luôn mồm khen phong cảnh vùng quê tươi mát.

Chẳng những thế, còn khen Lâm Lang học giỏi, tương lai chắc chắn có tiền đồ. Bà nội Lâm nghe mà hớn hở ra mặt: "Tôi cũng không trông cậy nó có tiền đồ lớn lao gì, mai sau bằng được một nửa thầy Hàn là tôi mãn nguyện rồi."

Lâm Lang khui hai chai bia, đưa Hàn Tuấn một chai, cũng tự rót cho mình một ly. Hàn Tuấn đoán bà cụ không thích dân rượu chè, nên chỉ lo dùng bữa, Lâm Lang lại gần nói nhỏ: "Bà em biết uống rượu bia đó."

Quả nhiên, Hàn Tuấn vừa nghe liền đổi dáng, Lâm Lang cũng uống mấy ngụm, chỉ thấy bia đắng nghét, không khỏi nhíu mày. Bà nội Lâm múc cho cậu chén canh bí đỏ: "Lâm Lang từ bé đã yếu ớt rồi, không biết uống rượu bia, chả giống ba nó tý nào."

"Nội." Lâm Lang đỏ mặt, nhìn về phía Hàn Tuấn đang cười: "Em không phải không biết uống, mà là không thích, đắng vậy có gì ngon đâu. Anh cũng uống vừa phải thôi, tương lai thành sâu rượu ráng chịu."

Ai dè Hàn Tuấn vừa nghe, lập tức đút chai bia xuống gầm bàn, cười nói: "Rồi rồi rồi, về sau tôi không uống nữa."

Lâm Lang đạp qua một cước, tim đập không ngừng, cười ngây ngô hai tiếng: "Thầy... thầy Hàn, em nói đùa ấy mà..." Giọng điệu mới nãy quá mập mờ, tưởng bà cậu bị điếc sao?

Bà nội Lâm nhìn cậu trách cứ, cười bảo: "Thầy Hàn chê cười rồi, thằng bé Lâm Lang này không giỏi ăn nói đâu."

"Nào có. Con thích nhất cái tính đó đấy ạ." Hàn Tuấn say sưa ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lâm Lang: "Gan cậu ấy to lắm, con từng nghe lời còn khó nghe hơn thế này nhiều."

Bà nội Lâm giật mình nhìn sang Lâm Lang. Lâm Lang xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu nói: "Nội đừng nghe thầy nói bậy, con sao dám chứ."

"Nói ra chẳng sợ thầy cười, chứ thằng bé nhà chúng tôi là vậy đấy, cũng tại hồi bé được chiều hơn con người ta, thầy thông cảm cho. Tuy Lâm Lang không giỏi ăn nói, nhưng vẫn biết lễ phép, sẽ không làm gì quá đáng đâu."

Hàn Tuấn cười gật đầu: "Cậu ấy ngoan lắm."

Lâm Lang ăn bữa cơm này trong sợ hãi. Thu dọn bàn xong, cậu đến cạnh giếng rửa chén, Hàn Tuấn toan qua hỗ trợ thì bà nội Lâm cuống quýt gọi hắn lại. Nông dân đặc biệt coi trọng lễ tiết, sao có thể bắt khách làm việc vặt được. Hàn Tuấn đành ngồi trước cửa tiếp chuyện bà nội Lâm. Bà cụ mở máy hát, bao nhiêu chuyện vụn vặt đều lôi ra kể hết, mãi từ khi Lâm Lang còn nhỏ tới lúc lên đại học. Hàn Tuấn tập trung nghe, vừa nghe vừa mỉm cười nhìn Lâm Lang, phảng phất như đang chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu. Lâm Lang ngồi một bên nghe đến phát ngượng, chỉ đành quay mặt đi. Nước giếng sáng sớm cũng lạnh, lướt qua đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh của cậu. Bà nội Lâm cười nói: "Sau này Lâm Lang nhà chúng tôi vẫn phiền thầy quan tâm, nó có gì không tốt thì thầy cứ dạy dỗ nó."

Hàn Tuấn cười, nhìn Lâm Lang nói: "Lâm Lang là người đáng tin, xin bà yên tâm."

Lâm Lang rửa ráy xong, lau khô tay, đoạn bảo với bà nội Lâm: "Nội ơi, thầy Hàn muốn con dẫn đi tham quan quanh đây."

Nghe thế, bà nội Lâm vội vàng đứng lên, cười nói: "Vậy các con mau đi đi, lát nữa nắng lên lại nóng."

Hàn Tuấn về phòng xách túi ra, Lâm Lang đang tính theo sau, bà nội Lâm đột nhiên níu cậu lại, nói thầm: "Tiếp thầy cho đàng hoàng đấy, đừng hỗn hào nữa nghe chưa."

"Dạ." Lâm Lang lườm hắn một cái, cười đáp: "Thầy cũng đâu lớn hơn con bao nhiêu, mới làm thầy mấy ngày thôi à."

Bà nội Lâm vỗ đầu cậu một phát: "Vậy cũng là thầy mi, nhớ kỹ lời bà dặn, bà thấy thầy Hàn đối với con không tệ, về sau không chừng còn giúp đỡ con."

"Biết rồi ạ." Bà nội Lâm lãng tai nên nói chuyện hơi to, ngặt nỗi bà còn tưởng người khác không nghe thấy. Lâm Lang sợ bà nội Lâm nói thêm nữa, Hàn Tuấn nghe được sẽ càng đắc ý, liền cúi đầu chạy ra ngoài, tới cổng sân mới căm giận nói: "Anh chớ đắc ý, bà em lúc nào cũng khách sáo với khách hết."

Hàn Tuấn nhịn cười, cùng cậu lên núi. Hiện tại, cây bắp đã sắp cao bằng thân người, nhìn từ đỉnh núi thấy xanh mướt mát một vùng. Hai người đi loanh quanh trong rừng, phóng mắt ra xa chả có lấy bóng người. Lâm Lang đang nói đông nói tây thì người nọ đột ngột giữ chặt cậu, trong mắt lập lòe ánh lửa. Vùng núi này đất đá hỗn tạp, hắn trực tiếp kéo cậu ra sau một tảng đá lớn, gấp gáp nói: "Tôi hôn cái nào."

Mặt Lâm Lang đỏ lên, ra sức lắc đầu: "Cứ như dã hợp ấy, em không muốn."

Người nọ nghe mà mím môi cười mãi, sáp tới ôm eo cậu: "Cái gì gọi là dã hợp? Tôi hỏi em, chúng ta "hợp" chưa?" Nói đoạn, liền ngậm môi cậu: "Hợp ở đây, hay..." Tay xoa nắn khe mông: "Ở đây..."

Lâm Lang thẹn đỏ mặt, giữa ban ngày ban mặt, nhất cử nhất động của hắn đều khiến cậu kinh hồn táng đảm, thân thể cũng vì thế mà đặc biệt nhạy cảm. Hàn Tuấn đè cậu xuống cỏ, ngón tay sờ lên môi cậu: "Đây là của tôi." Hắn nhìn cậu đầy say mê, tay còn lại thò vào trong vạt áo, nắm lấy đầu nhũ cậu: "Cái này cũng là của tôi."

Lâm Lang xấu hổ vô cùng, phát hiện ngón tay hắn lại trượt xuống lưng quần, rốt cuộc nhịn không được phải thấp giọng nài nỉ: "Tuấn... đừng mà, sẽ có người thấy..."

"Tương lai cái miệng nhỏ nhắn này cũng là của tôi... toàn thân em đều là của tôi. Lâm Lâm, em biết không, trên thế giới có một người bất luận là cơ thể hay linh hồn đều sạch sẽ thuần khiết, mà người ấy lại hoàn toàn thuộc về tôi, em biết tôi mãn nguyện tới chừng nào không."

Lâm Lang cong người lên, nói năng không rõ, mắng: "Anh chỉ thích cơ thể em thôi, lưu manh... A..."

"Vì nó cũng là một phần của em mà." Người nọ cười khẽ, dùng tay xoa vuốt: "Chẳng lẽ em hy vọng tôi chỉ yêu linh hồn em thôi sao... ssh... còn xoay nữa hả... thật muốn đổi cách trị em..."

Lâm Lang vội đè cái tay đang sờ soạng lung tung dưới thân cậu: "Em không động đậy nữa, anh cũng không được động."

Bấy giờ Hàn Tuấn mới rút tay ra, nhìn thẳng cậu từ trên xuống: "Trên đời này ngoại trừ tôi, em không được phép thích ai. Còn nữa, không ai được chạm vào em, nếu em để kẻ khác chạm vào, tôi sẽ giết em trước tiên."

Lâm Lang càng nghe càng thấy biến thái, đỏ mặt mắng: "Tinh thần anh quả nhiên có vấn đề." Ai lại độc chiếm thế chứ, bộ coi cậu là kiên trinh liệt nữ phải chú ý giữ tiết nghĩa thời cổ đại hả?!

"Tôi chính là kẻ chuyện gì cũng làm được đấy. Em ngoan ngoãn nghe lời, bằng không tôi không tha cho em đâu."

Cuối cùng Lâm Lang cũng tin người này chỉ biết tình dục chứ không yêu, làm gì có ai nói mấy lời đáng sợ như vầy trong thời gian yêu đương chứ. Ngày nắng to, lại ngay thời điểm nóng nhất, cả hai dán sát nhau cũng đổ mồ hôi nhễ nhại. Cậu bò ra từ dưới thân hắn, oán giận nói: "Anh còn như vậy nữa, dọa em bỏ chạy thì đừng hối hận!"

Hàn Tuấn kinh ngạc, khuôn mặt sắc nét như nổi lên một tầng đỏ ửng, ngoài miệng vẫn kiên quyết không tha: "Em dám!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.