Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 133: Nhìn lá rụng biết thu sang



Lúc quay về, Lâm Lang nhất quyết không cho Cao Chí Kiệt chở về, thành thử Cao Chí Kiệt không hề biết Lâm Lang rốt cuộc nói những gì với Hàn Tuấn sau khi về nhà. Hắn đậu xe tại một góc bên ngoài tiểu khu Tân Hải, chừng một tiếng sau, Lâm Lang gửi tin nhắn bảo mình đi học rồi, nhờ hắn sáng mai lại đây giúp cậu chuyển mấy thứ.

Cao Chí Kiệt hết sức kinh ngạc, hắn thực tình không ngờ Lâm Lang dễ dàng dọn khỏi nhà Hàn Tuấn như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không cách nào nhúng tay được nữa, nên cũng chẳng hỏi nhiều mà lái xe đi làm luôn. Gần chạng vạng, Hàn Tuấn đột nhiên gọi điện kêu hắn tới nhà một chuyến.

Hắn sớm biết Hàn Tuấn sớm muộn gì cũng tìm hắn, không dám chần chờ một giây nào mà tức tốc lái xe đi. Mở cửa, đập vào mắt là bản mặt âm trầm của Hàn Tuấn, tim liền đập bình bịch không ngừng, hắn đi theo Hàn Tuấn đã lâu, kính phục Hàn Tuấn từ tận đáy lòng, trong kính phục cũng bao hàm một chút sợ sệt. Hàn Tuấn không có ý lên tiếng, hắn chỉ đành ngoan ngoãn đứng yên một bên. Gạt tàn trên bàn trà phòng khách cơ hồ chứa đầy tàn thuốc, trong phòng ngập ngụa mùi khói, cũng chẳng biết đã đứng bao lâu, Hàn Tuấn rốt cuộc mở miệng: "Lâm Lang nói gì với cậu, kể lại một lần cho tôi."

Cao Chí Kiệt ngẩng đầu hỏi: "Chỉ kể điểm chính hay phải kể tất?"

Hàn Tuấn vừa nghe liền giương mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh buốt. Cao Chí Kiệt bị ánh mắt kia quét đến không dám thở mạnh, đành phải hai năm rõ mười thuật lại lời Lâm Lang một lần, đương nhiên là nửa thật nửa giả. Dĩ nhiên hắn có cách nghĩ của mình, tuy rằng Lâm Lang đã dặn không được kể suy nghĩ thật của cậu cho Hàn Tuấn biết, song hắn không cho rằng như vậy. Lời Lâm Lang nói cũng không phải ích kỷ và không có đạo lý, ngược lại từng câu từng chữ đều đúng trọng tâm, chỉ cần ngẫm kỹ là có thể thấu hiểu nỗi khổ của cậu, hơn nữa toàn lời thật lòng, hắn nghe còn xúc động, huống chi là Hàn Tuấn. Với cả, Hàn Tuấn là người thông minh, lại ở bên Lâm Lang lâu đến thế, nhiều ít gì cũng hiểu được tính tình Lâm Lang, hắn mà bịa chuyện từ đầu tới đuôi, Hàn Tuấn chắc chắn sẽ phát hiện, dẫu có tâm giúp đỡ Lâm Lang, trong lòng cũng không muốn mâu thuẫn quá gắt với Hàn Tuấn vì chuyện này.

"Bây giờ mà bắt anh phải buông tay Lâm Lang, em biết căn bản không có khả năng, cũng chỉ có Lâm Lang ngây thơ mới nghĩ vậy thôi. Nhưng em nói thật, cậu ấy còn nhỏ lắm, không có can đảm gánh vác phiêu lưu như thế đâu, tính cậu ấy lại quật cường, anh càng ép buộc càng phản kháng, chi bằng để cậu ấy xả hơi đã. Lâm Lang là người trọng tình cảm, chưa đến mức hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh đâu."

Hàn Tuấn cười lạnh: "Cái gì gọi là xả hơi, tôi bảo vệ còn chưa đủ tốt sao? Cậu ấy sống ở đây hơn một năm mà có nghe lời ong tiếng ve gì không? Tính cậu ấy lại nhát gan, cậu nghĩ cậu ấy ra ngoài rồi còn chịu quay về chắc?"

Cao Chí Kiệt hơi nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi: "Ơ... Không phải anh đồng ý cho cậu ấy dọn đi rồi à, sao lại..."

"Tôi không đồng ý!" Hàn Tuấn nằm xuống sofa, mỏi mệt không chịu nổi: "Nhưng cũng không cản nổi." Nói đoạn, hắn cắn răng một cái, ngữ khí có chút hung ác: "Ngày mai cấm cậu sang đây giúp, nếu cậu ấy gọi điện thì cứ bảo là tôi dặn, ai dám giúp đỡ, tôi đánh què chân kẻ đó."

Cao Chí Kiệt rời khỏi tiểu khu, hạ cửa kính xe hút điếu thuốc. Hai mươi ba tuổi, bởi lẽ bước chân ra xã hội đã lâu nên thoạt nhìn chín chắn hơn chúng bạn đồng trang lứa. Khu này thật yên tĩnh, hầu như chẳng mấy xe chạy qua, chỉ có nắng chiều thu đẹp đẽ mà thê lương. Hắn toan khởi động xe thì chợt thấy Lâm Lang xách túi bước xuống từ xe bus đằng trước, đoạn tiến vào tiểu khu. Hắn sợ hết hồn, muốn gọi cậu lại, cuối cùng vẫn bỏ qua. Ngồi trong xe một hồi, chung quy vẫn nhịn không được, đành gọi điện cho Lâm Lang, dè đâu điện thoại vừa kết nối, đầu kia đã bắt máy, ngay sau đó là tiếng Lâm Lang hét to: "Cao Chí Kiệt cứu tôi!"

Đầu kia, Lâm Lang gọi thêm một tiếng rồi điện thoại liền ngắt, hình như di động bị người quăng xuống đất. Cao Chí Kiệt bị dọa đến trợn mắt, dù hắn không tin Hàn Tuấn sẽ đánh Lâm Lang, nhưng Lâm Lang nói năng không biết nặng nhẹ, cũng có khả năng hai người phát sinh xung đột. Hắn chẳng buồn khởi động xe nữa mà mở cửa chạy về hướng tiểu khu. Cửa nhà đóng chặt, hắn bất chấp sẽ chọc tức Hàn Tuấn, giơ tay đập cửa bùm bùm: "Hàn Tuấn, mở cửa, mở cửa mau!"

Cửa phòng không chút suy xuyển, hắn nhấc chân đạp lên, đúng lúc này cửa đột ngột mở ra, hắn không kịp thu chân, liền vội vàng hướng sang bên cạnh, may mà Hàn Tuấn phản ứng nhanh, nhoáng cái đã né được. Cao Chí Kiệt thở hồng hộc, vọt vào gọi: "Lâm Lang, Lâm Lang!"

Giọng Lâm Lang truyền ra từ phòng ngủ, hắn quả quyết chạy qua, đẩy cửa mới phát hiện bị khóa từ bên ngoài. Hắn quay phắt lại, phẫn nộ quát: "Anh đánh cậu ấy?!"

Sắc mặt Hàn Tuấn khó coi vô cùng, khóe miệng nhếch lên: "Sao, cậu gấp gáp thế cơ à?"

Cao Chí Kiệt giật thót, chỉ thấy Hàn Tuấn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo, đầu óc nhất thời bối rối. Hàn Tuấn chậm rãi đi tới: "Tôi vậy mà không nhìn ra cậu còn ôm tâm tư này với Lâm Lang."

Giọng Hàn Tuấn âm u mà tàn nhẫn, Cao Chí Kiệt đứng thẳng người, nói khẽ: "Lâm Lang không biết, anh đừng để cậu ấy nghe."

Song Hàn Tuấn rõ ràng bị cơn ghen làm mụ đầu, hắn mỉm cười, nét mặt càng thêm khó coi: "Cậu còn che chở cậu ấy phết nhỉ. Cậu nghĩ cho cậu ấy nhiều thế mà, chẳng lẽ trong đầu không có ý tưởng gì sao? Tôi cũng không tin cậu mong Lâm Lang cả đời không biết gì, có phải cậu lên kế hoạch lợi dụng sơ hở ngay từ đầu rồi không?"

Lâm Lang bị nhốt bên trong, hoàn toàn chẳng hay phát sinh chuyện gì, chỉ sợ Cao Chí Kiệt bị thương, cuống quýt gọi: "Cao Chí Kiệt, anh không sao chứ?"

"Cậu ta có thể bị gì." Hàn Tuấn đi đến trước cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Cao Chí Kiệt, lấy ra một chìa khóa trong túi. Cao Chí Kiệt thất kinh, đè lại tay nắm cửa, hỏi: "Anh..."

Hàn Tuấn không nói gì, vẫn dứt khoát mở khóa, chậm rãi đẩy cửa ra. Lâm Lang ngơ ngác, hoàn hảo không tổn hao gì đứng đó. Cao Chí Kiệt đỏ mắt hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Lâm Lang chưa hết hoảng hồn, bước ra nói: "Hàn Tuấn... muốn nhốt tôi lại... Tôi gọi điện cho anh, anh ta liền ném di động của tôi đi..."

Nghe vậy, Cao Chí Kiệt bèn nhìn về phía Hàn Tuấn, Hàn Tuấn lại cười lạnh lùng, nhìn Lâm Lang nói: "Em xem Cao Chí Kiệt là bạn, nhưng em biết cậu ta coi em là gì không, cậu ta đối với em chẳng khác gì tôi cả, chỉ là không dám nói thôi."

Cao Chí Kiệt quay đi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, Lâm Lang có chút không tin nổi. Hàn Tuấn tiếp tục cười lạnh: "Em ngẫm lại đi, lúc em ở chung với cậu ta, cậu ta cũng sẽ muốn ôm em vào lòng giống tôi, muốn thân thiết với em, ấy mà vẫn nghiêm túc giả dạng làm bạn tốt của em, em lại còn chuyện gì cũng tìm cậu ta?!"

"Anh nói bậy!" Lâm Lang đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không dám ngẩng lên nhìn Cao Chí Kiệt. Hàn Tuấn cười lạnh, nhin cậu hỏi: "Em phát hiện lâu rồi đúng không, em cũng đâu ngu ngốc, cậu ta có ý với em mà em không nhìn ra chút gì sao? Em còn cả ngày dính với cậu ta, Quách Đông Dương thích em thì em tránh không kịp, tới lượt cậu ta sao không thấy ngại, chả lẽ vì tôi không biết nên em hả hê mình chiếm được nhiều trái tim đàn ông?"

"Hàn Tuấn!" Cao Chí Kiệt quay đầu nói: "Lâm Lang, cậu ra ngoài trước đi, tôi nói mấy câu với Hàn Tuấn."

Lâm Lang cắn môi, gần như muốn hận tên đàn ông trước mắt này: "Tôi không muốn." Cậu ngửa mặt nói: "Anh thừa biết tôi không có nhiều bạn, vậy mà còn cố tình khiến tôi xấu hổ trước mặt anh ta? Cao Chí Kiệt đối với tôi có chỗ nào giống anh, tôi xem anh ta là bạn, nếu có tâm tư khác thì ra ngoài cho xe cán chết tôi luôn đi!"

"Lâm Lang..." Cao Chí Kiệt giữ chặt cậu: "Cậu đừng nói lung tung."

"Anh đừng kéo tôi." Lâm Lang gào xé giọng: "Anh thì sao, anh dám thề mọi việc anh làm đều vì nghĩ cho tôi không? Không bàn vụ tai nạn giao thông với ngã vách núi. Chuyện thi vẽ cũng không nói, chỉ riêng việc tôi đã cảnh cáo anh bao nhiêu lần rằng đừng tiếp xúc nhiều với người nhà tôi, tôi đã bảo tôi sợ bọn họ sinh nghi, nhưng anh làm gì? Anh ba lần bốn lượt gọi điện cho nhà tôi, coi cô tôi là đồ ngu chắc, anh biết cô từng bóng gió hỏi tôi một lần không, tôi sợ tới mức trốn trong phòng tắm khóc rất lâu, còn nằm mơ thấy bà nội bị tôi chọc tức chết... Tôi..." Cậu nói không nổi nữa, trong mắt đong đầy nước: "Tôi không làm anh thấy an toàn nên anh muốn giải quyết vấn đề sớm một chút, khiến gia đình tôi từ từ chấp nhận anh, tôi cũng hiểu và thông cảm cho anh, một phần cùng vì tôi không muốn chia tay anh quá sớm... Nhưng người nhà tôi làm sao chấp nhận nổi, họ sinh hoạt tại nông thôn cả đời, người khác ly hôn còn thấy ngạc nhiên, chấp nhận bằng cách nào chứ. Đừng nói chỉ mấy tháng ngắn ngủi, dù vài chục năm cũng chưa chắc chấp nhận. Anh nói tôi không ngốc, nhưng tôi chính là đồ ngốc, ngốc mới thích anh, đáng lý khi ấy không nên trở về!"

Cao Chí Kiệt và Hàn Tuấn đều ngẩn người. Lâm Lang nén nước mắt: "Giờ anh vừa lòng chưa, tôi vốn định đi trong im lặng nhưng anh lại không muốn."

Cao Chí Kiệt nhẹ giọng nói: "Lâm Lang, cậu ra ngoài một lát đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy."

Lâm Lang không đồng ý, chỉ đứng tại chỗ thở dốc kịch liệt. Cao Chí Kiệt: "Không việc gì, anh ấy không làm gì tôi đâu, anh chờ bên ngoài đi, nói mấy câu là xong."

Hàn Tuấn nghiến chặt răng, Lâm Lang buộc phải ra ngoài. Cao Chí Kiệt hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: "Anh đối với Lâm Lang cũng chỉ đến thế mà thôi."

Hắn như thể không buồn nhìn tới Hàn Tuấn, chỉ lau mặt rồi nói tiếp: "Anh biết tại sao em giúp Lâm Lang không? Hôm nay Lâm Lang liệt kê một đống lý do, mỗi điều đều rất có đạo lý, nhưng điều thực sự khiến em quyết định giúp Lâm Lang lại là một chuyện nhỏ cậu ấy từng kể. Hôm qua dì Văn tìm Lâm Lang, chiếu theo tính tình dì Văn, hẳn đã kể với anh rồi chứ gì? Nhưng anh biết không, trước khi đi gặp dì Văn, cậu ấy lại trốn vào toilet khóc. Dù chỉ là một câu lướt qua nhưng khiến em rất khó chịu. Cậu ấy phải xấu hổ và sợ hãi nhường nào mới tới nông nỗi ấy. Chúng ta đều biết cậu ấy là người nhạy cảm mà tự tôn, song khi ở chung với anh, thâm tâm cậu ấy cất giấu những gì, chịu đựng bao nhiêu áp lực, chúng ta đều không biết. Cậu ấy với chúng ta là hai loại người hoàn toàn bất đồng, từ hoàn cảnh trưởng thành, đến thế giới quan và nhân sinh quan. Nếu anh thật lòng thương Lâm Lang, vì sao không cho cậu một ít thời gian, chờ cậu ấy chân chính lớn lên, hạ quyết tâm đến với anh, anh không thấy như vậy càng tốt sao?"

Hắn thở dài đánh thượt, giọng càng lúc càng nhỏ: "Tình cảm em dành cho Lâm Lang, kỳ thực anh cần gì cho cậu ấy biết, em chưa từng có ý nghĩ muốn thế nào với cậu ấy. Anh làm như vậy, ngoại trừ khiến Lâm Lang gượng gạo khi gặp mặt em sau này, thì còn ích lợi gì chứ? Em luôn luôn kính trọng anh, nhưng bây giờ cũng muốn hận anh. Em cũng là..."

Cửa phòng bật mở, Lâm Lang đứng tại cửa, đỏ mắt nói: "Tôi... tôi không đi nữa, anh đừng trách Cao Chí Kiệt."

Hàn Tuấn vẫn bất động nhìn hắn, sau đó mệt mỏi tựa vào sofa, trông như suy sụp cực độ. Lâm Lang luống cuống, nhìn Cao Chí Kiệt bảo: "Anh... anh về đi."

Hai người ra khỏi nhà, bên ngoài đã tối hẳn, cây cối cao lớn an tĩnh mà đoan chính, hai chân giẫm lên lá rụng tạo nên âm thanh lạo xạo. Hai người đi thẳng ra tiểu khu, tới chỗ xe Cao Chí Kiệt. Lâm Lang dừng chân, nói nhỏ: "Hôm nay cám ơn anh."

Cao Chí Kiệt không đáp, ánh sáng ảm đạm, chỉ có thể trông thấy đôi mắt lóng lánh của cậu, dường như đang ngậm nước mắt. Lâm Lang xoay lưng bỏ đi, lại bị Cao Chí Kiệt kéo cánh tay: "Lâm Lang... cậu... cậu còn xem tôi là bạn không?"

Lâm Lang quay lại, gật đầu trịnh trọng, Cao Chí Kiệt nom như thở phào nhẹ nhõm, che kín mắt nghẹn ngào, kéo cửa xe ngồi xuống, phẩy tay bảo: "Vậy là đủ rồi, đủ rồi."

Lâm Lang ngây ngốc, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến đàn ông trưởng thành rơi lệ, mũi cay xè, nhìn Cao Chí Kiệt lúng ta lúng túng lái xe đi xa. Cậu đứng dưới tàng cây ngô đồng, cõi lòng ấm áp mà bi ai. Lâm Lang xoay người trở về, vừa đến cổng tiểu khu đã thấy người nọ lái xe đi. "Hàn Tuấn..." Cậu gọi một tiếng, mắt thấy xe càng chạy càng xa, trên người đột nhiên kiệt sức. Cậu lê bước chậm chạp về nhà, ngã xuống sofa. Lâm Lang không phải người nhẫn tâm tuyệt tình, vốn muốn cố hết sức giảm bớt đau xót cho Hàn Tuấn, muốn một cuộc chia tay dẫu buồn thương, song vẫn ám áp.

Thời gian trôi qua từng giây một, trong phòng lặng ngắt như tờ. Cậu nằm trên sofa ngắm ánh trăng mỹ lệ ngoài kia, vô thức sa vào trạng thái mơ mơ màng màng. Giật mình nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lặng lẽ bế cậu lên, rón rén tiến vào phòng ngủ. Thời điểm được đặt lên giường, Lâm Lang bỗng ôm chặt cổ người nọ, nước mắt cố nén thật lâu tuôn ra như mưa, gọi: "Hàn Tuấn..."

Dây dưa biết bao lâu, phảng phất như sẽ chấm hết ngay sau tiếng gọi này, cậu sớm biết hôm nay rồi sẽ đến, nhưng đâu ngờ lúc thực sự đến lại thấy khó chịu đựng dường này. Hắn quay lại, giữ nguyên tư thế ôm cậu, rốt cuộc vẫn đặt cậu lên giường. Trong phòng ngủ tối đen, hắn ngồi bên mép giường, bất chợt xoay người, cất giọng khàn khàn, vô lực mà buồn thảm: "Lâm Lâm, rõ ràng hôm qua... hai ta còn tốt vậy mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.