Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 147: Mộc tú vu lâm, minh châu lâm lang



Hàn Tuấn bị tiếng nước trong phòng tắm làm giật mình tỉnh giấc, hắn mở mắt, kế bên đã chẳng còn ai, cửa phòng ngủ khép hờ, tiếng nước loáng thoáng truyền đến từ bên ngoài. Hắn trở mình, thấy một vùng trắng xóa ngoài cửa sổ, hôm qua trời đổ tuyết lớn.

Nhưng đợi một hồi vẫn không thấy Lâm Lang trở về, chỉ nghe thấy âm thanh đóng cửa khe khẽ, hắn biết Lâm Lang đi rồi.

Hắn chẳng buồn mặc quần áo mà bước luôn xuống giường, nổi giận đùng đùng đi đến cửa phòng, trong lòng lại đột nhiên thay đổi ý định.

Lâm Lang đồng ý làm vậy, hắn cho rằng cậu đã quyết định về bên cạnh hắn rồi, nếu đã thế, hắn càng không nên từng bước ép sát, bằng không sẽ gây tác dụng ngược, mất nhiều hơn được, phải thả dây dài mới câu được cá lớn. Trước khi rời nhà, tâm trạng hắn vô cùng sung sướng, thiết nghĩ không lâu nữa, hắn không cần tự đeo cà vạt nữa rồi. Nhà đông người cũng không lộ vẻ cô quạnh lạnh lẽo, chứ không thì hắn đã nghĩ tới việc mua chó hoặc mèo về nuôi rồi, đặt tên là Lâm Lâm, thời thời khắc khắc ôm trong lòng gọi tên.

Có đôi khi, Hàn Tuấn thật lòng hy vọng Lâm Lang là thú cưng hắn nuôi thì hay biết mấy, chỉ cần chủ nhân cho ít thứ tốt và ngon ngọt là sẽ rối rít cúi đầu nịnh bợ, thỉnh thoảng sờ sờ đùa giỡn cũng không giương cung bạt kiếm với hắn.

Nhưng Lâm Lang cuối cùng vẫn là Lâm Lang, trên thế gian chỉ có một mình cậu, vô luận cậu ngượng ngùng hay lãnh đạm, tốt hay xấu, hắn đều thích.

Hôm nay quả là ngày tốt lành, hắn rốt cuộc vẫn còn cơ hội níu kéo trái tim còn do dự của Lâm Lang trước khi Tết đến. Hắn quyết tâm lần này phải dùng mười hai vạn phần tinh lực để xử lý thật cẩn thận, nhất định khiến Lâm Lang triệt để hồi tâm chuyển ý, hơn nữa cam đoan nhất lao vĩnh dật.

*nhất lao vĩnh dật: làm một lần mà sống khỏe cả đời

Tới gần cuối năm, tình hình kinh doanh ở Lệ Đô nghênh đón thời điểm tấp nập nhất năm, làm ăn phá đạt nên khách hàng viếng thăm cũng thượng vàng hạ cám, đủ loại thành phần, gây sự đánh nhau cũng không ít. Hắn nghe nói hôm qua có người đến ký túc xá của nhân viên Lệ Đô gây chuyện, tuy rằng sự việc được giải quyết êm xuôi, cũng đã cho mấy tên gây sự biết mùi. Tuy nhiên, ấy cũng là hồi chuông cảnh tỉnh hắn, hắn đã thật lâu không hỏi tình hình Lệ Đô. Dạo này Quách Đông Dương về nhà làm việc, người nắm quyền hiện tại là Mạnh Bình, song Mạnh Bình tương đối mềm lòng, kết hôn xong lá gan nhỏ đi nhiều, phải thường xuyên gõ đầu bọn họ mới được. Vì tương lai của hắn và Lâm Lang, Hàn Tuấn luôn cố ý tẩy trắng Lệ Đô, chuyển sang làm ăn đứng đắn.

Lệ Đô xem như địa điểm khá nổi tiếng tại thành phố F, bên ngoài cũng nắm riêng một ngọn cờ, đã vậy còn đèn đuốc rực rỡ xuyên đêm, người đi ngang rất khó không bị nó hấp dẫn. Hắn xuống xe, lúc đến đại sảnh thì bất ngờ trông thấy bóng dáng Cao Chí Kiệt.

Nhắc đến Cao Chí Kiệt, Hàn Tuấn hoàn toàn bất mãn, chung quy hắn với Lâm Lang đi tới nông nỗi này cũng phần nào bắt nguồn từ Cao Chí Kiệt. Điều này coi như việc nhỏ, khiến hắn điên tiết là Cao Chí Kiệt thừa dịp hắn và Lâm Lang không gặp nhau, chạy đến chỗ Lâm Lang chuyên cần thái quá, còn săn sóc chu đáo hơn cả đức lang quân chính quy là hắn. Thêm nữa từ đó về sau, rảnh rỗi cũng chẳng đến Lệ Đô, rõ ràng đang bận dỗ Lâm Lang vui vẻ. Vô sự hiến ân cần, không phải tặc chính là trộm, nếu bảo Cao Chí Kiệt không hề có tí ti ảo tưởng nào với Lâm Lang, đập chết hắn cũng không tin. Có điều đêm qua Lâm Lang không vui, đụng chuyện lớn chẳng phải vẫn muốn tìm Hàn Tuấn hắn sao? Nghĩ đến đây, Hàn Tuấn thoải mái trở lại, liền gọi Cao Chí Kiệt: "Sao có thời gian rảnh mà tới đây thế?"

Dè đâu Cao Chí Kiệt nghe thấy giọng hắn, thân mình vậy mà khẽ run lên, cứ như làm nhiều chuyện có lỗi với hắn lắm, lúc quay lại thì sắc mặt cực kỳ khó xem. "Anh... anh Hàn, sao anh..."

Cao Chí Kiệt vốn vô phép, đành rằng nhỏ hơn hắn mấy tuổi cũng chỉ gọi thẳng tên hắn, lâu lâu có lý do mới gọi anh Hàn. Nếu không phải trường hợp đặc biệt cần cho hắn mặt mũi, thì là có chuyện muốn xin xỏ hắn, tiếp đó là chột dạ. "Tôi đến đây thì có gì bất thường đâu, lâu rồi không gặp cậu, lên chung nhé."

Cao Chí Kiệt run lẩy bẩy, toan cự tuyệt, nhưng Hàn Tuấn đã khoác tay lên vai hắn vỗ vỗ, tỏ vẻ không giận mà uy. Cao Chí Kiệt đành phải cùng vào thang máy, cười hỏi: "Anh Hàn tới đây làm chỉ?"

"Nghe nói gần đây tình hình chung của Lệ Đô không tốt nên tôi đến coi sao."

Cao Chí Kiệt gật gật đầu, trong lòng thoáng thả lỏng, hắn còn tưởng Hàn Tuấn biết gì rồi nên tới "bắt gian tại giường", nếu chỉ là đến thị sát, hắn cũng không cần lo lắng quá. Lâm Lang làm việc tại khu Đông, Hàn Tuấn hầu như không đi qua khu ấy bao giờ. Hắn đã suy xét điểm ấy từ lúc sắp xếp Lâm Lang vào làm, giờ xem ra đúng là hành động sáng suốt. Hàn Tuấn thấy hắn ra chiều hoảng hốt, cười nói: "Cậu không cần sợ chuyện tôi và Lâm Lang, tôi không trách cậu."

Cao Chí Kiệt ngượng ngùng cười hai tiếng. Hôm nay tâm tình Hàn Tuấn thoạt trông rất khá, nom như trẻ đi vài tuổi. Phẩm chất cá nhân của Hàn Tuấn hết sức mạnh mẽ, vừa có sự ngỗ ngược của đại ca xã hội đen, lại có dáng điệu ông tổng xí nghiệp, trầm ổn khiêm tốn mà không đánh mất uy nghiêm và sức sống. Xét từ lương tâm mà nói, hắn và Lâm Lang đều là hai người cực kỳ xuất sắc, trên người sở hữu ưu điểm người thường không có, có thể dung hợp những đặc điểm vốn mâu thuẫn lẫn nhau, sinh ra phản ứng hóa học mãnh liệt.

Bữa nay Lâm Lang có mặt hơi trễ, sau khi tiết cuối cùng kết thúc vào 4h chiều, cậu tự dưng thấy mệt mệt, bèn úp mặt lên bàn ngủ một lát, ai ngờ ngủ một lèo quá giờ luôn. Mùa đông trời tối nhanh, mới sáu giờ hơn mà ngoài trời đã tối mịt. Cậu thay xong đồng phục nhân viên, bê khay đi về hướng phòng tiếp khách, thời điểm đi qua chỗ giao giữa khu Đông và khu Tây, đằng sau đột ngột có người xông lên khoác vai cậu.

Lâm Lang sợ hết hồn, tưởng khách say rượu rồi gây sự, cuống quýt nghiêng đầu đi, chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi cầm trong tay mấy tờ tiền đỏ: "Đến phòng bao của chúng tôi, chỗ tiền boa này cho cậu hết."

*tờ đỏ: tờ 100 nhân dân tệ

Nụ cười trên mặt Lâm Lang không suy suyển, gật đầu thưa: "Xin lỗi, tôi đang có khách."

Nói rồi, cậu bưng khay bỏ đi, người kia lại túm chặt cậu, móc ra thêm một xấp tiền trong ví: "Cậu em nhỏ coi như giúp một tay đi, không bắt cậu làm gì đâu mà, chỉ kính rượu thôi. Cậu cũng biết quy định của Lệ Đô đấy, nếu chính chủ không muốn thì khách nào dám táy máy với các cậu."

Lệ Đô quy định, nếu khách muốn phục vụ đặc biệt thì phải được đương sự đồng ý, bằng không trừ phi có quan hệ vô cùng vững chắc, người bình thường đừng hòng bước ra khỏi cửa Lệ Đô. Lâm Lang nhìn thấy xấp nhân dân tệ đỏ rực kia thì dao động, số tiền quả thực khá lớn, nếu cậu bằng lòng tiếp, ít nhất có thể bớt được nửa tháng làm trong Lệ Đô. Kỳ thi cuối kỳ sắp chạm tới chân rồi, cậu không muốn nán lại đây thêm một khắc nào nữa.

Người kia bắt gặp lưỡng lự trong mắt cậu, lập tức bỏ thêm hai tờ, Chu Minh đứng kế Lâm Lang cũng có chút trợn tròn mắt, đề phòng kéo Lâm Lang lại: "Nhiều tiền như vậy..."

Lâm Lang biết hắn lo lắng cái gì, kính rượu mà cho lắm tiền thế, trên đời làm gì có cơm trưa miễn phí, chuyện phải làm có khả năng không đơn giản. Ắt hẳn người kia cũng nhận ra cậu lo lắng, bèn cười giải thích: "Là vầy, bên trong là một khách hàng lớn của chúng tôi, tương đối thích khẩu vị kia kia, nhưng ban nãy gọi mấy người vào đều không khiến anh ta hài lòng. Nếu hợp đồng mà thất bại, tôi cũng giữ không nổi chén cơm, cậu em nhỏ ít nhiều gì cũng xin giúp một tay, thành hay không tôi đều cám ơn cậu."

Lâm Lang nom hắn không giống người xấu, lòng dạ cũng thả lỏng, bèn nhận tiền từ tay hắn. Chu Minh kéo tay áo cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không sao, anh nhắn quản lý một tiếng, bảo tôi vào phòng bao 211."

Chu Minh biết không lay chuyển được cậu, đành vội vàng chạy đi báo quản lý. Lâm Lang mỉm cười, hơi khom người hỏi: "Không biết xưng hô ông anh thế nào?"

Người kia vô cùng biết ơn, vội cười đáp: "Tôi họ Vương, lúc vào cậu cứ gọi cái vị trong đó là Liên tổng được rồi."

Lâm Lang gật đầu, lúc sắp vào, Vương đại ca bỗng giữ cậu lại, gỡ nơ con bướm trên cổ áo cậu xuống. Lâm Lang hiểu ý hắn, không đợi hắn ra tay đã tự mình tháo cổ áo, Vương đại ca cảm động đến rớt nước mắt, cười nói: "Đa tạ đa tạ."

Mới đầu, Lâm Lang kỳ thực không có bao nhiêu thành kiến với vị Liên tổng bên trong, đam mê ấy cũng đâu phải tội lớn, chẳng qua định hướng cá nhân có vấn đề thôi, nhưng sau vụ tháo cổ áo, cậu liền biết người kia chả phải hạng lương thiện gì. Lâm Lang đẩy cửa vào, chỉ thấy bốn người đang ngồi nói chuyện yên ổn, cậu liếc mắt đã nhìn ra người thứ hai từ trái qua chính là Liên tổng, tuổi không lớn lắm, đại khái hơn ba mươi gần bốn mươi, cậu vừa vào liền nhìn chằm chằm cậu không thôi. Bên cạnh đã sớm chừa chỗ cho cậu, Lâm Lang đột nhiên hơi hối hận, song nghĩ đến số tiền kia, đành phải nhẫn nhịn bước qua. Cậu vẫn chưa quen nổi chuyện kính rượu này, nhưng điệu bộ ngây ngô và xuất thân của cậu lại được khách trong Lệ Đô chào đón nhiệt liệt. Dẫu sao thì đa số người đến Lệ Đô mua vui đều từng trải, cái dạng được huấn luyện vừa xinh đẹp vừa khéo đưa đẩy tuy rằng sẽ mang tới kích thích giác quan mãnh liệt, nhưng mấy khuôn mặt trông như bôi trét cả tảng son phấn vẫn thiếu vài phần chân thật. Ngược lại, dạng lính mới mang theo chút thanh thuần và rụt rè thanh xuân như Lâm Lang lại chiếm được cảm tình của khách. Ngay cả quản lý Trần cũng nhắc nhở cậu rằng, nghề này không như những nghề khác, muốn làm ăn tốt thì chớ học đòi người ta, phải giữ được bản sắc riêng thì khách mới thích, trong đối nhân xử thế nên biểu hiện chút ít vụng về và khách sáo, khách thích thế lắm.

Liên tổng rõ ràng rất hứng thú với cậu, nằm trên sofa hỏi: "Tôi thấy tuổi cậu không lớn, còn đi học hả?"

Lâm Lang cười cười, cậu không muốn kể quá nhiều về mình, chỉ sợ mai sau tạo thành phiền toái, nhưng nếu khách mở miệng hỏi thì buộc phải gật đầu, cầm lấy rượu trên bàn: "Tôi là người mới, không giỏi uống rượu, mong Liên tổng quan tâm."

Lúc cần nói lại chả biết nói sao, mặt nghẹn đến đỏ bừng. Liên tổng lại nhìn cậu như đang tìm tòi nghiên cứu, không bưng ly rượu trong tay lên. Lâm Lang có chút bối rối, ly rượu dừng giữa không trung, nhất thời không biết nên tiếp tục mời rượu hay tự uống trước một ly, bèn ngửa đầu nốc cạn.

Mấy người xung quanh cười cười khen ngợi, vị cay xè làm Lâm Lang ứa nước mắt, đầu óc quay cuồng, rượu này nặng đô hơn loại rượu cậu uống hồi trước nhiều. Cậu cũng chẳng thèm nhìn mà cầm ly trà trên bàn uống luôn. Cậu che miệng quay sang chỗ khác, hấp tấp giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Liên tổng nhoẻn cười, đưa cho cậu miếng khăn giấy: "Tửu lượng cậu thế này mà còn đòi kính rượu à?"

Lâm Lang quẫn bách đến mặt mày đỏ lựng, lắp bắp nói: "Rượu này cay quá, tôi không uống được."

"Uống không được thì không cần miễn cưỡng, tuy là công việc nhưng cũng nên lượng sức mà đi, bằng không thân thể suy sụp, công việc sớm muộn gì cũng mất."

Lâm Lang cười xấu hổ, gật gật đầu, đây còn là lần đầu tiên cậu mời rượu khách nam, khó tránh khẩn trương và câu nệ. Liên tổng cười xấu xa nhìn cậu một hồi, thong thả lên tiếng: "Tôi thấy cậu không hợp với nơi này, có nghĩ đến chuyện đổi công tác thôi làm ở đây không, nếu cậu muốn, tôi có thể cấp chức vị cho cậu, tiền lương không kém hơn đây."

Lâm Lang phát hiện cánh tay hắn cố ý vòng qua lưng mình, cậu bất mãn nhìn về phía Vương đại ca kia, ai ngờ hắn ta hoàn toàn làm như không có thấy. Lâm Lang thầm phát cáu, cười cười đáp: "Cám ơn ngài. Tôi chỉ tạm thời làm ở đây thôi, tháng sau không đến nữa."

Chu Minh và Lâm Lang cũng khá thân, hai người thường xuyên làm chung một phòng bao. Ban nãy Lâm Lang tiến vào, hắn đã linh cảm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, đời nào kính rượu mà nhét cho cả đống tiền như vậy, huống chi vị khách kia lại có đam mê ấy. Tại chỗ họ, chuyện nhân viên phục vụ bị quấy rối không hề hiếm, nếu tạo thành tổn thương đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả nhân viên bảo an Lệ Đô cũng không thể làm gì khách. Hắn kích động đến phòng quản lý tìm quản lý Trần. Nhưng gõ cửa vài lần chẳng thấy ai trả lời, một nhân viên phục vụ tạt ngang qua cười bảo: "Hôm nay lão tổng tới thị sát, mấy quản lý đi họp hết hết rồi."

Chu Minh vừa nghe liền vội vã chạy vô thang máy. Thang máy lên tầng hai mươi mốt, hắn đến trước cửa văn phòng, thấy cả đống người ngồi bên trong thông qua lớp thủy tinh mờ. Hắn đứng ngoài đợi chốc lát, chợt nhìn thấy tin nhắn Lâm Lang gửi tới: "Mau gọi quản lý đến đây."

Chu Minh dại ra, tức khắc mở cửa xông vào. Người trong phòng đồng thời nhìn qua, người đàn ông anh tuấn ngồi ngay trung tâm hỏi: "Chuyện gì đây?"

Quản lý Trần ngồi lẫn trong đó, mặt hắn biến sắc, lúng túng nói: "Cậu lên đây làm gì?"

Tim Chu Minh đập bình bịch không ngừng, chỉ ra ngoài: "Lâm... Lâm Lang... Lâm Lang bị khách phòng 211 quấn, quản lý mau đi xem đi."

Dè dâu người đàn ông ngồi ở trung tâm lại đứng bật dậy, trầm giọng hỏi: "Lâm Lang nào?"

Chu Minh thấy nhiều người thay đổi sắc mặt, trong lòng càng sợ sệt. Hắn đang muốn mở miệng trả lời thì anh chàng đẹp trai gần đó thình lình đẩy ghế dựa, phóng như bay ra ngoài. Quản lý Trần trắng bệch mặt, hét lớn: "Cao Chí Kiệt!"

Chu Minh nhìn người đàn ông biến sắc mặt trầm trọng, nơm nớp đáp: "Lâm trong thụ lâm, lang trong minh châu lâm lang..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.