Gã Đàn Ông Xấu Xa

Chương 148: Xung đột kịch liệt



Lâm Lang vào phòng 211 chưa đến mười phút đã hối hận, cậu phát giác ánh mắt Liên tổng nhìn mình cứ là lạ, bèn tìm cớ ra ngoài. Ký xong hợp đồng, Vương đại ca và ba người khác liền đứng lên. Lâm Lang thở dài đánh thượt, thiết nghĩ cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm mà hoàn thành nhiệm vụ, thế là đứng lên theo. Không ngờ ngay lúc cậu bê khay toan đi ra, Vương đại ca đột nhiên cười tủm tỉm ngăn cậu lại: "Cậu khoan hẵng đi, ngồi lại trò chuyện với Liên tổng đã."

Lâm Lang ngoái đầu nhìn, Liên tổng kia vẫn ung dung ngạo mạn ngồi trên sofa, nhìn cậu đầy sâu xa, như thể cố tình trêu đùa cậu. Lâm Lang mím môi nói: "Hợp đồng ký xong rồi mà, tôi còn có khách đang chờ."

Vương đại ca đang tính lên tiếng, Liên tổng đã mở miệng: "Khách của cậu là ai, mặt mũi lớn hơn cả tôi sao?"

Lâm Lang nhếch môi: "Khách trong Lệ Đô không ai có mặt mũi lớn hơn ai, nếu nhất định muốn so sánh mặt mũi thì cũng là quy tắc nhân viên của Lệ Đô, phục vụ cho ai thì mặt mũi người đó lớn nhất. Tôi vốn là nhân viên phục vụ phòng bao khác, một mình đến đây đã sai rồi, giờ rượu mời xong, chuyện nên làm đã làm, còn ở lại làm chi."

Vương đại ca vẫn cười hà hà: "Liên tổng muốn nói chuyện thêm với cậu, cậu cứ ngồi một lát nữa đi, Liên tổng hào phóng nhất đấy, nếu làm Liên tổng cao hứng, cậu muốn gì mà anh ta chả cho?"

Bấy giờ Lâm Lang đã bắt đầu tức giận, nhưng lại không muốn làm lớn chuyện, dù gì cũng là cậu chọn vào đây chứ đâu phải người ta ép buộc. Huống hồ lúc này mà làm căng, cậu đừng mơ cầm số tiền mới được cho kia nữa, tuy hối hận, song thâm tâm kỳ thực vẫn rất muốn tiền. Cậu ngồi xuống có chút hậm hực, mặt cười hết nổi. Ai dè vừa ngồi xuống, nhóm người Vương đại ca lập tức đóng cửa ra ngoài, trong phòng chỉ còn cậu và Liên tổng. Lâm Lang tức tốc đứng lên, khẩn trương hỏi: "Ông tính làm gì?"

Liên tổng mỉm cười, đèn xoay trong phòng chiếu rọi mặt hắn, mang chút hương vị khôn khéo mà đẩy đưa: "Cậu nghĩ sao?"

Lâm Lang hơi phẫn nộ, lại có chút xấu hổ và khinh thường: "Chắc ngài Liên đây nhìn lầm người rồi, tôi không phải cái loại ông tưởng đâu."

Liên tổng cười, hỏi ngược lại: "Loại người gì cơ?"

"Loại người nào thì Liên tổng tự biết..." Lâm Lang quay lưng lấy di động: "Không thả tôi đi, đừng trách tôi kêu người."

Liên tổng cười ha ha: "Nhóc con đúng là thú vị, kêu cái gì, tôi có chạm vào cậu đâu nào."

Lâm Lang dứt khoát gửi tin nhắn cho Chu Minh, dè đâu chưa gửi xong, Liên tổng đã thình lình nhào tới, đè cậu xuống sofa. Lâm Lang hét to một tiếng, bối rối đến đỏ bừng mặt: "Xin Liên tổng tự trọng!"

Liên tổng phì cười, nhìn cậu từ trên cao: "Đừng Liên tổng Liên tổng nữa, nghe khách sáo lắm, gọi tôi là Liên Khải được rồi, tôi là tổng giám đốc của Đông Mĩ Quốc Tế, cậu tên gì?"

Lâm Lang tránh thoát bàn tay toan sờ mặt cậu của Liên Khải: "Tôi là Lý Hiểu Minh."

Liên Khải bật cười, tay đột nhiên nắm cằm cậu, bắt cậu ngửa mặt nhìn hắn. Hai người áp nhau quá sát, Lâm Lang xấu hổ nhắm tịt mắt, nhờ phục trang nền nã nên khuôn mặt hồng tựa hoa đào, đẹp không sao tả xiết. Liên Khải hít thở dần nặng nhọc, cười khẽ: "Bây giờ không nói, vậy làm đến mức cậu gào khóc ầm trời, rồi cũng dạng chân, chủ động nói tôi biết thôi."

Lâm Lang tự nhiên đâm ra sợ, bởi lời Liên Khải khiến cậu sực nhớ tới Hàn Tuấn. Hàn Tuấn bình thường trông rõ là khiêm tốn điềm tĩnh, trên giường lại hoàn toàn biến thành người khác, dã man điên cuồng, lại có chút thô tục vừa đủ, lời thốt ra luôn dễ dàng khơi mào dục vọng trong cậu. Lần nào cậu cũng mắng hắn lưu manh, thực chất trong lòng mê chết cái vẻ mạnh mẽ mà không đánh mất nét gợi cảm cuồng dã ấy. Liên Khải thấy cậu không kiềm nổi thẹn thùng, hệt như mù mờ chuyện giường chiếu lắm, rốt cuộc không nhịn được nữa: "Để tôi kiểm tra thử, nếu đúng là chim non thì cho cậu đi theo tôi, ăn uống tôi bao tất."

Lâm Lang ra sức giãy giụa, la lớn: "Tôi không phải không phải, tôi ngủ với người khác từ lâu rồi."

Nhưng Liên Khải chịu tin mới lạ, một tay đè cậu, tay kia vén áo cậu lên, đèn xoay chiếu lên cơ thể mảnh khảnh trắng trẻo thiếu niên, trên phía loang lổ dấu vết yêu hận, nhất là hai đầu nhũ đỏ rực trước ngực, rõ ràng từng bị ai đó cắn trong lúc mất khống chế. Liên Khải lập tức tát Lâm Lang ngã xuống sofa: "Mẹ kiếp, còn giả vờ thuần khiết, hóa ra bị người chơi lâu rồi, làm bộ chim non đéo gì!" Đoạn, hắn liền lột quần Lâm Lang: "Nếu đã đi bán thì bố mày không cần khách khí nữa, muốn bao nhiêu, ra giá đi."

Lâm Lang cắn răng vùng vẫy mấy cái, lại bị Liên Khải khóa chặt không cho nhúc nhích, cậu túm lấy thắt lưng, hô to: "Tôi không bán không bán!" Lời vừa thốt ra, cậu lại muốn bật khóc. Cậu trước nay luôn giữ mình trong sạch, tự xưng thanh cao, chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày chật vật tới nước này. Cậu không bán, không bán cái gì, không bán dâm sao, cậu suy đồi đến tình cảnh phải nhắc người ta mình không bán dâm từ khi nào vậy?

Liên Khải thấy bộ dạng cố nhẫn nại của cậu, nom như sắp khóc đến nơi, trong lòng càng nhộn nhạo, liền há miệng cắn lên cổ Lâm Lang. Lâm Lang cắn răng né đi, bấy giờ cửa bất ngờ bị người đá văng, cậu hô không chút nghĩ ngợi: "Cứu tôi cứu tôi!"

Liên Khải giật mình quay lại, người tới tức khắc chửi bậy, đá một phát. Liên Khải cuống cuồng tránh đi, buộc phải thả lỏng tay đang giữ Lâm Lang. Cao Chí Kiệt bật đèn lớn lên nhìn, chỉ thấy áo nửa thân trên của Lâm Lang bị kéo đến nách, trên người lấm tấm dấu đỏ, đầu óc hắn nổ bùm, quả quyết cầm cái khay trên bàn nện về phía Liên Khải: "Thằng khốn kiếp, cậu ấy mà mày cũng dám động, mẹ mày, chán sống rồi chứ gì!"

Khay đập lên đầu Liên Khải, Liên Khải tức thì ngã nhào xuống sàn, máu đỏ tươi mà chói mắt. Cao Chí Kiệt vẫn chưa giải hận, lại nhấc chân đạp, Liên Khải đau đến nỗi lăn lộn liên tục. Lâm Lang bị hù choáng váng, luống cuống nhảy xuống sofa, hét: "Cao Chí Kiệt, đừng đánh đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người đó! Hắn chưa làm gì tôi hết, anh đừng đánh!"

"Cậu không cần quan tâm!" Cao Chí Kiệt tựa hồ muốn khóc, vừa đạp vừa chửi: "Đéo mẹ, bố mày dốc tâm tư bảo vệ, bố mày còn chẳng nỡ động, mày là cái thá gì!"

Mũi Lâm Lang cay xè, vươn tay ôm Cao Chí Kiệt về phía sau, ai ngờ cậu mới kéo một chút đã bị người đằng sau lôi lại, trực tiếp ném lên sofa. Lâm Lang kêu to, vội quay đầu nhìn, vừa thấy liền sợ ngây người. Sắc mặt Hàn Tuấn khó coi cực điểm, đứng đối diện Lâm Lang nhìn thẳng vào cậu.

Lâm Lang ngẩn ngơ nói không nên lời, rất nhiều người cũng chạy tới, tha Liên Khải máu me be bét đầy đầu ra ngoài. Hàn Tuấn cất giọng bình tĩnh mà hung ác: "Chiêu đãi Liên tổng cho đàng hoàng đấy."

Mạnh Bình nghe vậy thì khẽ dao động, miệng hơi há, nhìn về hướng Lâm Lang. Lâm Lang không biết lấy dũng khí từ đâu, luống cuống bò dậy khỏi sofa: "Anh đừng làm hắn bị thương!"

Hàn Tuấn quay sang nhìn cậu, Lâm Lang tự dưng hết can đảm, cất giọng lí nhí: "Hắn... hắn chỉ đùa tí thôi, như bây giờ đã đủ thảm rồi, anh còn sai người đánh nữa, tôi..."

Hàn Tuấn im lặng, nhóm người đang kéo Liên Khải khó xử nhìn lại đây: "Tên kia..."

Mạnh Bình mau chóng phất tay: "Nhanh kéo ra ngoài đi, sau này không cho phép đến chỗ chúng ta nữa."

Nhóm người lại chần chừ nhìn Hàn Tuấn, rốt cuộc vẫn lôi Liên Khải đi. Đám người Vương đại ca gần đó rối rít bò dậy từ mặt đất, chạy ra ngoài. Cao Chí Kiệt thở hồng hộc đứng ngọn ánh đèn không ngừng xoay chuyển, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt, quay lưng không nói lời nào.

Hàn Tuấn xoay qua: "Mạnh tổng, các anh ra ngoài trước một lát đi, tôi có chuyện muốn hỏi."

Sắc mặt quản lý Trần đứng bên cạnh đã tái nhợt, hồi trước khi Cao Chí Kiệt giới thiệu Lâm Lang vào, cũng đã dặn dò hắn bất kể thế nào cũng đừng để Hàn Tuấn biết Lâm Lang làm tại Lệ Đô, chi tiết hắn thì hắn không rành, nhưng vẫn đoán được vài phần lợi hại. Hắn căng thẳng nhìn về phía Lâm Lang, Lâm Lang cắn môi, tựa hồ đang sợ hãi nhưng vẫn quật cường, nhấc mắt trông thấy hắn thì khẽ gật đầu một cái.

Mọi người đành phải đóng cửa ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn ba người họ. Chút xíu dũng khí trong lòng Lâm Lang triệt để lặn mất tăm ngay khoảnh khắc cửa khép lại, mình cậu chịu thì sao cũng được, nhưng Cao Chí Kiệt vô tội không nên bị liên lụy. Vả lại, cậu với Hàn Tuấn quen biết nhau đã lâu, vậy mà chưa từng thấy Hàn Tuấn đáng sợ như bây giờ, hắn chưa cần nói câu nào đã khiến cậu sợ hết hồn hết vía. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt bảo: "Tôi... tự mình đến Lệ Đô, không liên quan gì tới Cao Chí Kiệt hết... Là tôi yêu cầu anh ta đừng nói cho anh..., hơn nữa..." Cậu nghĩ Hàn Tuấn nổi điên như thế là vì tưởng cậu đang làm loại chuyện kia, bèn giải thích: "Tôi ở đây chỉ... trò chuyện, đưa rượu đưa thuốc, toàn... toàn phụ nữ cả."

Hàn Tuấn mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn Cao Chí Kiệt: "Vậy còn cậu, cậu có gì muốn nói?"

"Đúng là em giấu giếm anh, không có gì muốn nói."

Áp lực trong phòng nặng tới mức khó thở, Lâm Lang thấy Hàn Tuấn im lìm không lên tiếng, liền kéo Cao Chí Kiệt ra ngoài. Hàn Tuấn chợt trầm giọng nói: "Nếu em dám đi, tôi lập tức tính sổ lên đầu Cao Chí Kiệt."

Lâm Lang mím môi, khuôn mặt trắng trẻo trông như không còn tí máu: "Anh không làm thế đâu."

"Tôi không lừa em, em dám ra ngoài, Cao Chí Kiệt chắc chắn phải chết."

Lâm Lang lại vẫn bình tĩnh, kéo Cao Chí Kiệt ra khỏi phòng. Sắc mặt Cao Chí Kiệt hơi tái, thất tha thất thểu bị cậu lôi vô thang máy. Lâm Lang thở dốc, dặn: "Mấy ngày nay anh nhớ trốn anh ta, chờ không sao nữa thì tôi gọi điện cho anh."

"Cậu bảo chỉ tán gẫu thôi mà, thế đây là cái gì?" Cao Chí Kiệt quay đầu nhìn cậu: "Lâm Lang..."

Lâm Lang cúi đầu lặng thinh, xấu hổ nhưng vẫn cậy mạnh. Cửa thang máy mở, cậu lại lôi Cao Chí Kiệt bước nhanh ra ngoài Lệ Đô, lúc đi đến giữa đại sảnh, sau lưng đột ngột truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Lâm Lang và Cao Chí Kiệt vội vàng quay lưng nhìn, chỉ thấy Hàn Tuấn tiện tay nắm cái ghế bên cạnh ném về phía này, Cao Chí Kiệt hô to, đẩy Lâm Lang đi. Lâm Lang bị hắn đẩy đến lảo đảo, ghế dựa "ầm" một tiếng đập vỡ cây cột kế người cậu. Lâm Lang kinh hoảng không nhẹ, lại thấy hắn cầm cái ghế khác nện lên người Cao Chí Kiệt, nhưng Cao Chí Kiệt lăn người né được, mảnh vỡ ghế văng trúng đùi Lâm Lang. Đoạn cậu phát hiện hắn vươn tay nhấc thêm cái ghế nữa, tức khắc nhào tới giữ chặt hắn: "Anh đập chết tôi đi."

Mắt hắn đỏ ửng, cuồng loạn chỉ vào cậu, quát: "Em ỷ tôi không nỡ tổn thương em chứ gì, Lâm Lang, em dám tàn nhẫn với tôi, quá mức tàn nhẫn... Tôi thật muốn tự tay bóp chết em, hận không thể thao em ngay tại đây!"

Lâm Lang ngấn lệ đứng bất động tại chỗ, chỉ vừa che cánh tay vừa hít khí. Hắn thấy cậu không nói gì, có vẻ càng thêm phẫn nộ: "Sao em không nói lời nào, hả? Hôm qua em còn chủ động bò lên giường tôi, cảm thấy công việc mình làm hạ tiện quá nên áy náy sao? Thà rằng kiếm tiền tiền từ lũ khách dơ bẩn đó cũng không muốn cùng tôi? Em tự cho mình thanh cao lắm mà, tự tôn hiếu thắng lắm mà, ở đây uống rượu, cười mua vui sao không thấy xấu hổ?"

Rất nhiều người không biết phát sinh chuyện gì, đều bị giọng nói cao vút mà tức giận của hắn thu hút. Lâm Lang nghẹn đỏ mặt, phảng phất như sắp òa khóc ngay tắp lự. Cao Chí Kiệt nắm tay cậu: "Chúng ta đi thôi."

"Tôi không đi." Lâm Lang hất tay hắn, đứng thẳng người, nói: "Tôi không bán thân không hại người, quang minh chính đại làm việc tại đây, có gì phải xấu hổ. Tôi dám đi đến bước này thì chẳng sợ ánh mắt người ngoài nữa rồi." Lâm Lang cao ngạo, vô cùng để ý ánh mắt người đời, nay bị mọi người vây xem như vầy, lòng dạ đã sớm rối tinh rối mù. Cậu lúng túng cực độ, cũng xấu hổ không sao tả nổi, cứ như lột sạch quần áo rồi bị một đám người săm soi. Cậu hối hận, tức giận, uất ức, xấu hổ, nhưng càng như vậy, cậu càng tỏ ra lạnh nhạt mà tự phụ, chỉ có lệ nóng trong mắt là bán đứng cậu, không chịu khống chế rớt xuống. Nhóm Mạnh Bình vội vã xua tan đám đông: "Đừng nhìn đừng nhìn."

Hàn Tuấn cũng phần nào bị nước mắt của Lâm Lang làm rung động, hắn phẫn nộ vô vàn, hận không thể đánh Lâm Lang một trận ngay tại chỗ, sau đó quăng Cao Chí Kiệt xuống sông Châu Hà cho cá ăn. Nhưng càng nhiều là nỗi khuất nhục và cảm giác thất bại, hắn không hiểu Lâm Lang vì sao muốn sỉ nhục chính mình như vậy. Lâm Lang mà hắn một mực nâng niu trong lòng bàn tay, xem như cục thịt đầu tim, lại đi làm cái việc mời rượu mua vui mà chỉ tiểu thư câu lạc bộ đêm mới làm. Thất bại khiến hắn chua xót, khuất nhục lại khiến hắn phẫn nộ. Trong thoáng giây, hắn thậm chí cảm thấy Lâm Lang muốn trả thù hắn nên mới tới đây, cậu còn cố ý triền miên nóng bỏng cùng hắn đêm qua, làm hắn ảo tưởng bọn họ sắp nghênh đón tia hy vọng mới, xong lại đập hắn một cú thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.