Khoảng thời gian này Lâm Lang học được khá nhiều, về cơ bản đã biết cách dùng đồ điện trong nhà. Rửa chén xong, Lâm Lang đem quần áo đã giặt sạch bằng máy lên ban công phơi, rồi về phòng mình đọc sách. Mở cửa mới phát hiện Hàn Tuấn cũng ở bên trong, đang nằm trên giường cậu gọi điện thoại. Cậu không dám quấy rầy hắn, bèn an vị trước giường xem sách. Từ nhỏ cậu đã có khả năng tĩnh tâm bất chấp hoàn cảnh huyên náo, một khi đã tập trung, mặc kệ ai nói gì cũng không làm phiền được cậu. Hàn Tuấn nói chuyện điện thoại xong, ngồi dậy từ trên giường, thấy Lâm Lang vẫn không nhúc nhích, liền vỗ vai cậu: "Lâm Lang."
Lâm Lang hồi thần, mở to mắt hỏi: "Sao?"
Hàn Tuấn bị vẻ mặt của cậu chọc cười, cầm một thứ trên giường đưa cậu: "Cho cậu cái này."
Lâm Lang nhận lấy rồi mở ra xem, vậy mà lại là một chiếc điện thoại di động, trông chẳng rẻ chút nào: "Đây là..."
"Cậu không có di động mà, tôi mua cho cậu một cái đấy."
Lâm Lang cuống quýt lắc đầu: "Không được, mắc lắm."
Hàn Tuấn cười hỏi: "Quên chuyện đồng hồ lần trước rồi hả?"
Lâm Lang rốt cuộc hiểu cái gì là nham hiểm, vội vàng rụt tay về. Hàn Tuấn cười nhẹ: "Tôi lưu số của tôi vào đó rồi, cậu biết cách gọi đúng không?"
Lâm Lang xấu hổ, lại chẳng dám chối từ, bứt ra bứt rứt không nói gì. Di động thực sự quá mắc tiền, cậu phải tìm lý do cự tuyệt mới được.
Hàn Tuấn nhìn thấu tâm tư cậu, ý cười nhạt đi, nói: "Di động là để tiện cho việc tìm cậu mới tặng, từ nay phải mở máy hai bốn giờ, gọi là phải nghe, biết chưa?"
Lúc Hàn Tuấn nhẹ nhàng cậu còn không dám cãi lời hắn, huống chi bây giờ hắn nghiêm túc như vậy, Lâm Lang tất nhiên đâu dám phản đối. Cậu nhìn bóng người trên màn hình di động, đành khẽ gật đầu, mím môi hỏi: "Vậy... cái này... xài làm sao?"
May mà Hàn Tuấn không cười nhạo cậu, mà giảng giải tỉ mỉ cách sử dụng điện thoại di động cho cậu một lần. Năng lực bắt tay vào làm của Lâm Lang cực kém, mới học một chốc đã thấy đầu xoay mòng mòng, cậu lại không dám ấn lung tung, sợ nhỡ đâu làm hỏng, thế là Hàn Tuấn buộc phải cầm tay dạy cậu. Lâm Lang đột nhiên nhận ra mình bị Hàn Tuấn ôm lấy từ lúc nào chẳng hay, hơn nữa còn ôm trọn vào lòng, môi gần như muốn hôn lên tai cậu. Lâm Lang liên tưởng đến chuyện lần trước, trong lòng căng thẳng không thôi, nghe không nổi chữ nào nữa, quên béng luôn cả mấy cái vừa học. Hàn Tuấn cười vỗ đầu cậu: "Đầu nhỏ này sao mà ngốc thế chứ."
Lâm Lang mất hứng, mím môi tự mình hí hoáy. Quả nhiên vẫn là tự học nhanh hơn, tốn chừng nửa tiếng đã mày mò được kha khá. Hàn Tuấn nằm trên giường nhìn cậu, bỗng dưng cất tiếng hỏi: "Tối ngủ có lạnh không?"
Lâm Lang đang chơi vui, đáp mà không quay đầu lại: "Lạnh chứ, chăn mỏng thế mà!"
Hàn Tuấn cũng không nói thêm gì, vẫn bất động ngắm Lâm Lang. Tia sáng xuyên qua cửa sổ rọi lên mặt thiếu niên, khiến đôi môi càng có vẻ mềm mại tươi tắn, khóe miệng hơi nhếch mang theo niềm vui sướng và cao ngạo ẩn nhẫn. Hiềm nỗi mắt mi lại bị tóc trên trán che khuất, nhìn không tới vẻ trong trẻo khiến người ta mê đắm.
Lâm Lang phát giác Hàn Tuấn đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, cười hỏi: "Anh nhìn cái gì?"
Ánh mắt Hàn Tuấn khẽ dịch chuyển, cuối cùng vẫn dừng trên mặt cậu: "Nhìn cậu."
Lâm Lang không ngờ hắn sẽ đáp vậy, trên mặt nóng lên, cúi đầu bảo: "Thế mà anh cũng nói được, thảo nào lắm bồ dữ vậy."
"Đàn ông bình thường đều có nhu cầu, cậu để ý à?"
Lâm Lang cười ngượng ngùng, nghe nhưng không trả lời, thấy hắn vẫn tiếp tục nhìn mình, mặt có chút nhịn hết nổi, đứng dậy nói: "Tôi đi toilet cái đã."
Hàn Tuấn cười ha ha, nhìn cậu hỏi: "Cậu sợ tôi lắm hả?"
Lần này Lâm Lang lại thành thật gật đầu: "Có hơi."
"Tôi sẽ không tổn thương đến cậu, cậu không cần sợ."
Lâm Lang chạy biến vào toilet không buồn ngoảnh lại: Mắc cười ghê, ai thèm sợ anh.