Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 33



Ngải Đông Đông biết mình đã nói trúng nỗi đau của Khải Tử nhưng nó vẫn quyết không chịu nhún: “Em nói thật đấy, chính ba nuôi bảo em ổng không thích anh mà, ổng còn bảo ghét nhất anh cứ bám lấy ổng, anh…”

Khải Tử co cẳng đạp nó ngã bổ ngửa, Ngải Đông Đông bật dậy nhanh như điện, tiếp tục lải nhải: “Anh đá em em cũng phải nói, nói thật chứ có phải…”

“Đ.m mày nói tiếp xem!” Khải Tử lại chực đánh nó: “Nói nữa tao sút cho đấy!”

“Làm cái gì đấy, đi nhanh?!” quản giáo đi đằng trước ngoảnh lại trợn mắt nạt: “Hôm nay gây sự chưa đủ à?”

Khải Tử mím môi không nói gì, có vẻ rất giận dữ, Ngải Đông Đông nhìn gã rồi láng cháng chọn chỗ tối mà đi tiếp, miệng lẩm bẩm: “Cái đồ cứng đầu.”

Ngải Đông Đông cũng không hiểu vì sao mình cứ nhất định phải vạch vòi ra với Khải Tử, muốn bắt Khải Tử bỏ ý định bằng được như thế.

Về đến buồng giam, mọi người đã đi ngủ gần hết chỉ còn mấy người đang quấn chăn ngồi xếp bằng trên giường, trong đó có Hầu Tử. Thấy Khải Tử về Hầu Tử liền hỏi: “Đêm hôm lạnh thế sao không mặc thêm áo vào, đi đường lạnh lắm hả?”

Dè đâu Khải Tử không thèm trả lời mà sưng sỉa leo lên giường, trùm chăn ngủ. Hầu Tử bị dơ mặt thì xấu hổ lắm: “Đ.m…”

Gã nằm giường kế bên Hầu Tử nhe răng cười, thì thào hỏi: “Anh tình tang với nó đấy à đại ca??”

Hầu Tử xanh mặt nhưng lại không hề phủ nhận: “Tình đít gì, mày thấy nó có thèm nhìn tao đâu?”

Gã nói khá to, như là cố tình cho Khải Tử nghe được. Nhưng Khải Tử vẫn trùm chăn nằm im, chỉ có Ngải Đông Đông nghe xong lại giật mình ngó sang, tuy nhiên nó không nói gì mà tiếp tục bò lên giường, vểnh tai nghe ngóng.

“Anh cổ hủ quá đại ca ơi, đàn ông đàn bà như nhau hết, ngủ đâu quen đấy, cứ tụt quần ra phịch một chặp là ngoan tuốt.”

“Phịch cái đầu mày ấy, đừng có nói tầm bậy.” Hầu Tử trùm chăn nằm xuống, Ngải Đông Đông nghe tiếng giường kêu cọt kẹt một hồi, nó bưng miệng cười trộm trong chăn.

Vụ lùm xùm trong đêm của nó ngày hôm sau đã đến tai Chu Cương, Ngải Đông Đông đang làm việc trong xưởng thì có quản giáo gọi nó: “Cậu này đi ra, anh Chu tìm đấy.”

Ngải Đông Đông nghe thế thì bật dậy như tôm chạy ra, chạy mấy bước nó lại thấy chột dạ nên ngoái lại nhìn phía Khải Tử thấy Khải Tử vẫn cắm cúi làm không thèm để mắt đến nó. Bấy giờ nó mới co cẳng chạy đi, ngoài trời lúc này đương nắng ấm chói chang như tháng ba, nó chạy đến sân tập, từ xa đã thấy Chu Cương đang đứng tựa vào một gốc cây, vẫy tay với nó.

Nó hí hửng nhào đến, Chu Cương vén tóc nó lên nhìn một lúc rồi hỏi: “Hôm qua đấy à?”

“Hôm qua cái thằng biến thái ấy nó lại giở trò, nó…”

“Chú nghe kể rồi.” Chu Cương ngắt lời nó: “Vẫn không biết là ai à?”

“Không ạ, con không tóm được nó.”

Chu Cương trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Mày sang ở với chú đi.”

Ngải Đông Đông giật giật mi mắt, lại giật giật môi, lén nuốt nước miếng.

Chu Cương lại nói: “Về dọn đồ đi, sang chỗ chú.”

Không ngờ Ngải Đông Đông như bị chôn chân tại chỗ, nó đứng đực ra không cục cựa, Chu Cương bực mình nhìn nó một lúc Ngải Đông Đông mới ngẩng lên hỏi: “Ba nghĩ chỉ cần ba nói thì kiểu gì con cũng đồng ý đúng không?”

“Nói thế là sao?”

Ngải Đông Đông ngoảnh mặt đi: “Làm sao con biết ở với ba nuôi thì… an toàn hơn được?”

Chu Cương sửng sốt rồi nhếch mép cười, gã hấp háy mắt nhìn nó: “Mày ngủ với chú thì nguy hiểm cái gì?”

Ngải Đông Đông bấm bấm ngón tay không đáp, cái điệu bộ nhộn nhạo của nó làm Chu Cương cũng nóng cả người.

“Trông mày kìa, nào hỏi lại đây, có sang không?”

“Sang chứ!” Ngải Đông Đông toét miệng cười, co cẳng chạy về gói ghém hành lý.

Đồ đạc của nó không nhiều lắm nên dọn vèo một cái là xong, nhân lúc mọi người chưa về nó cuộn luôn cả chăn gối sang bên kia, đang hì hụi làm thì có quản giáo bắt gặp hỏi nó làm gì đấy.

Ngải Đông Đông đáp: “Chu Cương bảo con sang ở phòng ổng.”

Quản giáo nọ nhìn nó đầy ngờ vực: “Ở yên đây tôi đi hỏi lại đã.”

Ngải Đông Đông liền đặt chăn gối xuống băng ghế gần đó, ngồi đợi. Lát sau quản giáo quay lại khoát tay bảo: “Đi đi.”

Ngải Đông Đông vội vàng ôm chăn gối lên, hí hửng đi tiếp, không dè lúc đi qua chỗ quản giáo đứng người nọ tự dưng kéo nó lại, hạ giọng bảo: “Này nhóc, nghĩ kĩ chưa đấy, bé thế này đã làm việc đấy không tốt đâu…”

Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Con… con có làm gì đâu.”

Người nọ nhìn nó dò xét, hình như lại tưởng là nó không dám nhận vì sợ uy Chu Cương nên càng nhỏ giọng hơn: “Chu Cương không tốt lành gì đâu, không thân không quen tự nhiên bảo chú mày sang ở chung làm gì?”

“Tại ổng… ổng thấy con ở buồng tập thể bị bắt nạt nhiều quá ạ.”

“Ai chẳng bị bắt nạt, sao không thương người khác mà đi thương chú mày?”

Lần này thì Ngải Đông Đông cứng họng, mặt nó cứ đỏ dần lên.

Thế là quản giáo nọ ra vẻ thấu hiểu nói tiếp: “Là vì chú mày xinh quá thôi.”

Ngải Đông Đông xấu hổ cười gượng: “Cảm ơn cán bộ ạ, con thấy ba nuôi con tốt bụng lắm, con… con mới tí tuổi ổng không… không làm gì đâu, thôi con đi đây, cảm ơn cán bộ nhiều lắm ạ.”

Nói xong nó liền ôm chăn cắm đầu chạy, chạy xa rồi còn nghe được tiếng quản giáo nọ chẹp miệng nói: “Đám này ở tù lâu phát điên hết rồi hay sao ấy…”

Ngải Đông Đông phì cười, chạy đến cửa buồng Chu Cương nó vẫn còn chưa thôi cười, Chu Cương đã ngồi chờ trong phòng, gã hỏi nó: “Cười gì trông ngẫn vậy?”

“Mới gặp ông kia tốt bụng ghê, ổng dặn con phải đề phòng ba đó.”

“Đề phòng cái gì?”

Ngải Đông Đông đặt chăn xuống giường chưa đáp, Chu Cương lại tóm tay nó kéo lại gần, gặng hỏi: “Hỏi mày đấy, đề phòng cái gì?”

“Con biết đâu được.” Ngải Đông Đông ngẩng lên nhìn Chu Cương, miệng nói một đằng hai con mắt nó trả lời một nẻo: “Ba đi mà hỏi ổng.”

Chu Cương thả tay nó ra, chống tay xuống chăn nó, bảo: “Thế chú mày trả lời nó thế nào?”

“Con bảo ba tốt bụng lắm mới bảo con sang ở chung.” Ngải Đông Đông hấp háy mắt nhìn Chu Cương, “Ba thấy con nói thế có chuẩn không?”

“Sai bét, tao chẳng tốt lành gì đâu, đây không có chuyện làm ăn lỗ vốn đâu nhé.” Chu Cương tủm tỉm cười rất là lưu manh: “Thế nên mày cứ liệu đấy, chuyển vào đây thì dễ nhưng đi không dễ đâu.”

Tim Ngải Đông Đông đập dồn dập, nó thầm nghĩ nếu Chu Cương cứ chọc ghẹo nó nữa thì nó đối đáp làm sao bây giờ, cái kiểu đểu đểu rất đàn ông này của Chu Cương thì nó thích lắm nhưng nó còn non quá mà, kinh nghiệm không có, mặt thì không đủ dày, nó đấu sao lại Chu Cương. Nó đang phấp phỏng thì đột nhiên Chu Cương đứng dậy, xăm xăm đi ra cửa, Ngải Đông Đông vội vàng hỏi: “Ba đi đâu đấy?”

“Tao đi xem thằng già nào nhúng mũi vào việc người khác, thích cuốn xéo khỏi đây phải không.”

Thấy thế Ngải Đông Đông vội vàng đuổi theo túm áo gã lại, nó sợ hãi bảo: “Ba đừng có đi, người ta lớn tuổi rồi đi làm đi ăn thôi mà, người ta có ý tốt thôi ba đừng cậy quyền ăn hiếp người ta!”

Nó nói ra mấy từ “cậy quyền ăn hiếp người ta” là biết mình quá đà rồi, Chu Cương vừa nhướn mày nó đã nín bặt, tỏ ý hối lỗi. Chu Cương mới hỏi: “Thế tao hỏi mày thằng kia nói thế mày thấy đúng hay sai?”

Ngải Đông Đông lắc đầu quầy quậy: “Ổng không biết ba nuôi là người đứng đắn đàng hoàng nên ổng nói tầm bậy. Ba người lớn ba đừng chấp ổng.”. Ngôn Tình Hay

“Đừng có lẻo mép với tao, tao hỏi này, tao có ép mày chuyển sang đây không?”

“Không hề!”

“Có tự nguyện không.”

“100% tự nguyện.”

“Thế đấy nhé, Chu Du đánh Hoàng Cái người muốn đánh kẻ muốn ăn đòn, đ.m đứa khác đứng ngoài phán phán cái gì.” nói rồi Chu Cương cặp cổ nó, lôi nó vào giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.