Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 41



Ngải Đông Đông tức cành hông, nó hậm hực trở lại báo danh với Trịnh Dung, quả nhiên Trịnh Dung săm soi nó bằng cặp mắt hết sức nham hiểm, gã hỏi: “Đưa báo chưa?”

“Rồi.” Ngải Đông Đông cố tình cạnh khóe: “Tình cờ quá, em với anh Trần Hổ phòng đó cũng thân nhau lắm, bọn em còn tán dóc mấy câu ạ.”

“Thân thì tốt.” Trịnh Dung cười nửa miệng, “Thế thì thỉnh thoảng tôi cho cậu nghỉ mà sang tâm sự với người ta.”

“Tốt quá, cảm ơn cán bộ Trịnh ạ.” Ngải Đông Đông cũng cười: “Nhưng mà anh ấy có vẻ không tôn trọng cán bộ lắm, nói toàn mấy thứ gì đâu không à.”

Lập tức Trịnh Dung tắt luôn nụ cười, gã hỏi: “Nó nói tôi cái gì?”

“Toàn những câu cà chớn em cũng chẳng nhớ nữa, cán bộ Trịnh đi mà hỏi anh ấy… nhưng thôi cán bộ đừng chấp, tính ảnh vậy đấy, ngoài miệng ghê gớm thế thôi chứ ảnh nghiêm túc lắm. Ảnh nói thế có khi là thích cán bộ thật đấy.”

Nghe đến đây Trịnh Dung tái cả mặt, gã quẳng luôn điếu thuốc xăm xăm đi tính sổ với Trần Hổ.

Chờ Trịnh Dung đi xa Ngải Đông Đông mới cố tình gọi với theo: “Cán bộ Trịnh đừng nóng, cán bộ đừng phạt anh Trần em!”

Nói xong nó hí hớn ngoảnh đít vào trong xưởng.

Lúc này Khải Tử đã không còn lạnh nhạt với nó như ban sáng, gã lo lắng hỏi nó: “Nó tìm mày làm gì đấy?”

“Làm gì nữa, kiếm cớ hành em thôi.” Ngải Đông Đông kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Đ.m cái lão Trần Hổ đúng là gớm ghiếc, trông dê già đê tiện lắm anh ạ.”

Khải Tử bật cười bảo: “Thế thì mày chưa nhìn kĩ rồi, anh gặp Trần Hổ rồi, mặt mũi đẹp trai không kém Chu Cương đâu, anh biết mấy đứa cũng thích nó lắm đấy. Nhưng mà nó đúng là thằng lưu manh thật, tốt nhất là mày tránh xa nó ra… với lại mày nên kể với Chu Cương đi.”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Đương nhiên, em còn phải kể mắm muối thêm ấy chứ.” nó lắc đầu than thở: “Anh thấy thằng Trịnh Dung này xấu bụng không, cứ rình rình chơi xấu sau lưng em, đàn ông đàn ang kiểu khỉ gì không biết.”

Khải Tử phì cười: “Đàn ông mẹ gì nó, nó mà là đàn ông thì cả nước này thành đàn bà hết. Nói chứ từ đầu đến chân thằng đấy không có miếng đực nào luôn.”

Ngải Đông Đông cũng bật cười, nó vén tay áo lên rồi thở hắt ra: “Cũng may là xong rồi, nói thật chứ em cũng chết khiếp với lão Trần Hổ ấy. Mà sao lão lại bị giam riêng thế anh?”

“Trần Hổ nổi tiếng là lưu manh với chuyên chơi trai. Nhưng mày bảo trong tù thì mấy ai chịu để nó chơi? Thứ nhất hầu hết người ta đều có vợ có con, vào đây bấn quá xài đứa khác thì được chứ để đứa khác xài mình mai mốt về nhà mặt mũi nào nhìn vợ con nữa? Trần Hổ thì hễ thấy ai vừa mắt là nó táy máy được ngay, người ta điên lên lại chẳng choảng nhau à? Thế nên nó mới vào đã đánh lộn suốt ngày, quản giáo phải bó tay với nó đấy. Phạt rồi, đánh rồi, biệt giam rồi nhưng nó cứ thế đấy, hễ được ra là nó làm bậy tiếp thành ra lãnh đạo phải giam nó riêng một buồng. Giam riêng thôi chứ chế độ so với Chu Cương thì khác một trời một vực, nó bị nhốt suốt ngày không được gặp ai đâu, tù như thế thì còn khổ hơn bị tra tấn. Mà nói thật thằng này nó ngổ ngáo thế thôi chứ bản chất cũng không tệ lắm, mỗi cái ăn nói cà chớn. Nó ra ngoài cũng ối thằng chạy theo đấy, đầy người thích cái ngổ ngáo của nó.”

Nghe thế Ngải Đông Đông chỉ muốn hỏi sao Khải Tử không yêu quách Trần Hổ đi vì nó thấy Chu Cương cũng ngổ ngáo bỏ xừ ra, Khải Tử thích Chu Cương nhẽ lại không thích sự lưu manh ấy. Nhưng đương nhiên nó không dám nói ra, về sau nó thử ngẫm lại chính mình thế là nó hiểu ngay chẳng cần phải hỏi ai nữa.

Yêu Chu Cương bởi vì Chu Cương ngổ ngáo bằng cái chất đàn ông, gã ngang tàng nhưng không thô thiển, gợi cảm mà không tục tĩu. Còn Trần Hổ thì đích thị là con cọp già đói khát, người gì đâu lưu manh thấy ớn. Tìm truyện hay tại # TRÙMTR UYỆN. C O M #

Chiều về Ngải Đông Đông kể chuyện cho Chu Cương nghe thật, Chu Cương vừa ăn cơm vừa nghe nó nói thỉnh thoảng còn cười góp vui, Ngải Đông Đông bỏ đũa xuống hoạnh họe: “Ba lại còn cười nữa?”

“Trần Hổ thì tao nghe nói rồi, nó ngang ngược thế cơ à?”

“Vấn đề không phải là ai ngang ngược mà là cán bộ Trịnh cơ.” Ngải Đông Đông chữa lại: “Nó cứ bày trò hãm hại con mãi, không có Trần Hổ thì còn Lưu Hổ Lý Hổ Vương Hổ.”

Nó đang nói thì thấy Trịnh Dung cầm khay cơm đi vào cùng một quản giáo khác, nó vội ngồi thẳng lại, cầm đũa lên ăn đàng hoàng. Chu Cương thấy thế cũng ngoái lại và thấy Trịnh Dung, lại trông cái kiểu làm bộ làm tịch của Ngải Đông Đông làm gã nhếch mép cười. Gã đặt đũa xuống rồi quay lại ngoắc tay gọi: “Tiểu Trịnh, lại đây ngồi đi.”

Ngải Đông Đông suýt phun miếng cơm trong miệng ra, nó ngẩng lên thấy Trịnh Dung cũng có vẻ kinh ngạc, Chu Cương thì vẫn vẫy nhiệt tình: “Ra đây, nào.”

Trịnh Dung đành bưng khay cơm đi tới, chắc gã cũng chưa hiểu ra sao, gã cười khan: “Anh Chu ạ.”

“Chú đừng lấy cơm, bữa nay anh kêu nhiều thứ lắm, hai người ăn không hết đâu. Chú ngồi xuống đây cùng ăn đi.”

Ngải Đông Đông vội nói: “Thôi mình ăn dở rồi mà, bữa sau mời cán bộ Trịnh đi ba nuôi?”

Ngờ đâu Trịnh Dung vốn đang lưỡng lự nghe nó nói thế gã ngồi xuống luôn: “Vậy em cảm ơn anh Chu, chú phục vụ ơi cho xin đôi đũa.”

Chu Cương quay sang bảo Ngải Đông Đông: “Đi ra gọi chai rượu đi.”

Ngải Đông Đông rất mất hứng, nó đang cự nự không muốn đi thì Chu Cương đã trợn mắt: “Đi nhanh.”

Bấy giờ nó đành miễn cưỡng đứng lên, đi ra sau quầy cơm gọi phục vụ lấy một chai rượu, chú phục vụ hỏi nó: “Lấy rượu gì?”

“Cho loại nặng nhất ạ.”

Nó cầm chai rượu về đưa cho Chu Cương, Chu Cương nhìn cái chai rồi cười bảo: “Rượu này nặng phết đấy.”

Ngải Đông Đông đáp: “Thế ạ, phục vụ đưa cho con, con có biết đâu.”

Chu Cương mở nút rồi đưa chai cho Ngải Đông Đông: “Mày không uống thì rót rượu đi.”

Ngải Đông Đông lại càng khó chịu, mặt nó càu cạu méo xệch, tự dưng bắt nó rót rượu cho Trịnh Dung á, coi thường nó quá vậy. Nó tức cay cả mũi, thử đưa mắt nhìn Chu Cương không ngờ Chu Cương chỉ lo cười tủm tỉm nói chuyện với Trịnh Dung, không thèm để ý đến sự khó ở của nó.

Lão già dê háo sắc này!

Ngải Đông Đông cảm thấy rất thất vọng, rồi nó lại thấy thế này cũng phải thôi, từ đó đến giờ có khi nào Chu Cương tuyên bố sẽ che chở cho nó đâu, gã làm gì có nghĩa vụ ấy.

Nghĩ thông nhưng lòng nó vẫn tức lắm, thế nên nó phục vụ không chu đáo chút nào, lúc này nó thấy Chu Cương đáng ghét hơn Trịnh Dung rất nhiều nên khi rót rượu cho Chu Cương nó cố tình lố tay rót một chén đầy tràn, Chu Cương cũng không nói gì chỉ hấp háy mắt nhìn nó như có ý cười. Ngải Đông Đông thì còn bận sưng sỉa, sống chết nó cũng không muốn nhìn cái mặt làm nó vừa yêu vừa giận của Chu Cương.

Nói chuyện với Trịnh Dung dăm câu đột nhiên Chu Cương quay sang bảo Ngải Đông Đông: “Chú biết mày ít tuổi chưa uống được rượu nhưng bữa trước mày gây chuyện lớn như vậy mà Tiểu Trịnh không chấp mày, hôm nay cậu ấy còn chịu ngồi chung mâm với mày đây này. Thế này có đáng cho chú mày làm một chén mời Tiểu Trịnh không hả?”

Ngải Đông Đông không thèm đáp, Trịnh Dung thì bắt đầu nhăn mặt. Thấy Trịnh Dung khó ở Ngải Đông Đông tự nhiên lại vui lên, nó nghĩ mời một chén thì mời, có mất gì đâu.

Thế là nó mượn luôn chén của Chu Cương, chén còn đầy hơn nửa, miệng chén có tí rượu đọng lại, Ngải Đông Đông giơ cái chén lên cao, bảo: “Cán bộ Trịnh ạ, dù đây không phải lần đầu em xin lỗi anh nhưng bữa nay có ba nuôi em ở đây em mời anh một chén, sau này em gọi anh là anh. Anh nể em út lần này được không ạ?”

Ngải Đông Đông nói nghe rất có khí phách giang hồ, lúc này nếu Trịnh Dung từ chối thì quả có phần nhỏ nhen, cuối cùng Trịnh Dung đành giơ chén lên chạm với nó. Gã đang định uống thì Ngải Đông Đông đột nhiên giữ cổ tay gã lại, nó nhìn trong chén gã rồi bảo: “Anh Trịnh ai lại làm thế, chén anh còn một tí ít hơn cả em, đây em rót thêm cho anh!”

Nói xong nó cầm chai rót rượu cho Trịnh Dung, rượu đầy tràn cả ra bàn nhưng nó mặc kệ, cứ cầm chén mình uống trước. Rượu nặng quá làm nó cay suýt khóc, bấy giờ Chu Cương mới cười cười gắp cho nó một miếng thức ăn, Ngải Đông Đông rơm rớm nước mắt ngóng cổ ra há mồm ăn luôn, lúc nhai tóp tép nó mới nhận ra là Chu Cương đút cho mình, thế là mặt nó thoắt cái đỏ ửng, người nóng còn hơn lúc uống rượu.

Nó mới dễ được thỏa mãn làm sao, được Chu Cương đút cho một miếng là bao nhiêu thất vọng với hờn giận của nó đã biến đâu mất tích, lúc này nó chỉ thấy toàn thân nóng hổi như hớp rượu vừa uống, đầu óc nó cứ mơ màng hết cả lên. Trong cơn chếnh choáng nó ngắm nhìn đôi vai rộng và gương mặt đẹp trai của Chu Cương, người nó thầm nhộn nhạo.

Chính ra Trịnh Dung chửi nó cũng đúng, bữa nay nó kỳ cục thật, cứ thấy Chu Cương là người nó nôn nao, nó chỉ muốn sán vào gã, cắn gã một miếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.