Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 68



Mặt Ngải Đông Đông thoắt cái đỏ bừng, đáng ra phải mừng rỡ vì được gặp lại Chu Cương thì giờ nó chỉ còn bối rối và quẫn trí: “Ba nuôi, ba… sao ba lại ở đây?”

Chu Cương hỏi nó: “Sao, không thích chú ở đây à?”

“Không, không có, không có.” Ngải Đông Đông vội cười chữa ngượng: “Tại ba đi nhẹ quá con chẳng biết, làm con hết hồn.”. Truyện Đông Phương

Chu Cương cười, bảo: “May mà mày không biết nếu không chú đã chẳng được nghe câu chuyện hay ho thế.”

Ngải Đông Đông xấu hổ cúi gằm mặt, nó lí nhí bảo: “Con… có sao con nói vậy, con nhớ ba mà.”

Chu Cương quay sang gật đầu với Trịnh Dung: “Lâu nay cũng nhờ chú giúp đỡ nhiều, anh cảm ơn chú.”

“Cảm ơn anh Chu, em có làm được gì đâu ạ.” mặt mày Trịnh Dung vẫn tái nhợt, gã nhếch nhếch môi rồi cười như mếu: “Anh ra tù rồi không biết bao giờ anh em mới gặp lại, ít nữa nếu có nhớ anh em sang nhà thăm anh, mình nói chuyện được không ạ?”

“Chú cứ sang chơi, chú mà sang thì anh phải thết tiệc ấy chứ, nhưng mà nói chuyện thì thôi, anh vụng ăn nói lắm.”

Ngải Đông Đông thầm nghĩ Chu Cương nói thế thì là từ chối khéo còn gì? Quả nhiên nó thấy mặt Trịnh Dung lại càng tái đi, gã cười méo xệch, bảo: “Thế thôi em không làm phiền anh Chu nữa, anh thu xếp đi, cần gì anh cứ bảo em.”

Ngải Đông Đông nhìn theo đến khi Trịnh Dung đi khuất hẳn nó mới thở phào rồi ngẩng lên bảo Chu Cương: “Mình đi chứ, ba nuôi.”

Không ngờ Chu Cương chỉ tủm tỉm cười nhìn nó. Ngải Đông Đông ngoảnh mặt đi hướng khác, nhắc lại: “Đi thôi?”

“Từ từ, ta nói rõ chuyện này đã.” nói rồi Chu Cương ngồi xuống ghế, gã vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo nó: “Mày ngồi xuống đây.”

Ngải Đông Đông không ngồi mà đứng dựa vào gốc ngô đồng: “Ba nói đi.”

Chu Cương châm thuốc, rít một hơi rồi quay sang nhìn nó: “Dạo này mập ra nhỉ, mặt mũi mướt hơn hẳn đấy.”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Ở nhà ăn ngon lắm, con mập lên mấy cân.”

“Mập một tí xinh hơn đấy, trước gầy quá.”

Nghe thế Ngải Đông Đông sướng rơn, nó muốn cười lắm nhưng phải cố nhịn, nó bảo: “Con còn mập thêm được nữa.”

Chu Cương híp mắt nhìn nó qua làn khói thuốc, gã nói: “Ở nhà thế nào, quen chưa?”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Bà với các chú các cô tốt với con lắm.”

Thấy nó gọi trôi chảy như thế Chu Cương cũng cười: “Thế thấy làm con nuôi chú có thiệt thòi không?”

Ngải Đông Đông ngẩng lên nhìn nhìn Chu Cương, nó im lặng một hồi rồi lắc đầu. Thật ra nó vẫn chưa hiểu Chu Cương định dẫn dắt câu chuyện tới đâu nữa.

Chu Cương lại nói: “Vậy thì về nhà chú sẽ chính thức nhận mày làm con nuôi, mày sẽ được dập đầu nhận tổ tông dòng họ, từ đây trở đi mày sẽ thành con cháu nhà họ Chu. Chú với mày cũng có duyên với nhau, một khi chú thành ba nuôi mày chú sẽ làm hết trách nhiệm của người cha, mày cũng thế, đã làm con thì phải ra con, không được ẩu tả như bây giờ nữa.”

Hai mắt Ngải Đông Đông thoáng chốc tối tăm, nó bước tới đứng trước mặt Chu Cương, hỏi: “Ba nói thế là sao?”

“Ý chú là từ giờ chú với mày là quan hệ cha con nuôi, đã là cha con thì phải cho ra hồn, sẽ không còn những chuyện như mày vừa nói với Trịnh Dung đâu.”

Cuối cùng Ngải Đông Đông đã hiểu ý Chu Cương, gã muốn vạch rõ giới hạn với nó, muốn nó bỏ hẳn ý tưởng tòm tem với gã đây mà.

“Chú chẳng phải thiện nam tín nữ nhưng ra ngoài xã hội chú cũng là người có vai vế đàng hoàng. Ở trong tù bừa bãi thì được nhưng một khi đã ra chú sẽ sống đúng nếp cũ. Mày ở nhà chú, đi ra đi vào gặp mặt nhau, lại còn là cha con nuôi thì không có chuyện láo nháo như ở đây đâu, mày hiểu ý chú không?”

Mặt Ngải Đông Đông đỏ tận mang tai, nhưng lần này không phải vì ngượng hay bối rối mà là nó cảm thấy uất ức như vừa bị gạt gẫm, nó tức tối nói: “Thế thì thà con ở tù còn hơn, ai thèm làm con ba!”

“Không làm con chú thì ở đâu về đấy đi.” Chu Cương đứng dậy, hai tay đút túi quần, liếc nhìn nó bảo: “Mà mày đừng quyết định vội, chú nói thế mày cứ từ từ suy nghĩ đi. Biết đâu ít lâu nữa mày đổi ý thì sao, chú cũng chỉ nghĩ cho mày thôi. Chú không muốn gạt mày, cũng không hại mày. Mày còn trẻ, nhiều chuyện mày chưa hiểu hết đâu, chú cho mày thời gian suy nghĩ kĩ là chú có trách nhiệm với mày đấy mày hiểu không?”

Ngải Đông Đông mím môi, mắt nó đỏ hoe, nó bây giờ cứ như vừa rơi từ thiên đường xuống nhà lao, bao nhiêu khấp khởi hào hứng lúc rời nhà đã tiêu tan sạch, nó chỉ ước gì mình chưa từng phải nghe những câu vừa rồi, ước gì Chu Cương ở quách trong tù cho xong.

Nhưng nó cũng không thực sự giận Chu Cương, yêu là vậy, bất kể người đó nói gì, làm gì khiến nó tổn thương nó vẫn vô thức tìm lý do bào chữa cho người đó, rồi cũng mượn cớ ấy để ru vỗ chính mình. Nó nghĩ chắc chắn là Chu Cương thấy nó ít tuổi quá nên sợ nó chưa hiểu chuyện, sợ sau này nó hối hận nên không muốn làm hỏng cả đời nó thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.