Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 78



Chu Cương sầm mặt: “Làm sao, nói nhẹ mày không nghe phải không?” đến đây thì gã nghiêm giọng hẳn: “Nói thật cho mày biết ba đăng ký trường lớp cho mày xong hết rồi, ra Tết mày bắt đầu học gia sư ở nhà đến lúc khai giảng thì vào trường này. Việc quyết xong rồi, mày chỉ có nghe thôi, không ý kiến gì hết.”

“Ba quân phiệt thế à.”

Chu Cương đứng chắn trước mặt nó: “Được, đã thế thì ba nói chuyện hẳn hoi với mày luôn. Ba mày là người sĩ diện không thích đôi co với trẻ con, một khi mày đã ở với ba, muốn ba vui thì ba bảo gì mày nghe nấy. Trẻ con biết nghe lời người ta mới quý, ba mày cũng thế thôi, từ giờ mày càng ngoan ngoãn thì ba càng thương mày. Ba biết mày đang tuổi dậy thì nên bướng bỉnh, ba cũng chỉ có một đứa con gái để bà chăm hết nên ba không có kinh nghiệm nuôi con trai tuổi mày, đã thế thì giữa ba với mày không việc gì phải khách sáo cả, có gì bất đồng cứ nói thẳng với nhau. Ba đã nhận là ba có trách nhiệm với mày nên từ giờ trở đi trừ khi ba sai rành rành còn không việc gì ba nói mày cũng phải nghe. Hiểu chưa?”

Ngải Đông Đông mím môi lẩm bẩm: “Ba đừng có ép con, con không sợ đâu.” nó bẻ một cành cây nhỏ rồi nắm nắm vò vò nát bét, đoạn nó quẳng cành cây xuống đất và bảo: “Ba mà ép quá là con bật lại đấy, con thiếu gì chiêu trò, ba đấu không lại con đâu.”

Chu Cương cười khẩy: “Mày cứ thử xem.”

Ngải Đông Đông ngoảnh đít bỏ đi, được mấy bước đột nhiên nó quay lại hỏi: “Thế nếu con đi học rồi yêu sớm thì sao?”

Chu Cương sửng sốt, hỏi lại: “Mày chẳng đang yêu rồi đấy thôi?”

Ngải Đông Đông bĩu môi: “Con bảo là yêu người khác nữa, không phải yêu ba. Giờ con yêu đứa khác cũng được chứ gì?”

“Ba mày tư tưởng hiện đại lắm con ạ, mười lăm mà yêu thì hơi sớm thật nhưng tao sẽ không can thiệp đâu. Chỉ cần mày đừng gây chuyện gì thì ba sẽ cho qua hết.”

Nghe thế Ngải Đông Đông tức thật sự, nó vặn lại: “Thế thì ba thoáng thật, nếu bé bi yêu sớm ba cũng kệ à?”

“Đấy là chuyện khác, mày là con trai, nó là con gái, con trai yêu sớm không sao, con gái yêu sớm chỉ có thiệt thân.”

“Chưa chắc đâu nhé, ai bảo con yêu sớm thì không thiệt thân, con thích bị ** cơ…”

“Hứ!” Chu Cương sầm mặt: “Mày ăn nói đàng hoàng xem nào.”

Ngải Đông Đông thọc tay trong túi quần, nhơn nhơn đáp: “Con nói thật đấy, cứ báo trước cho ba biết thế nhỡ sau này có chuyện gì ba đừng chửi con làm xấu mặt ba.”

“Lại còn không chửi, mày mà thế tao không quật gãy chân thì cũng sút mày ra đường, hiểu chưa?” Chu Cương nghiêm mặt với nó: “Thật không hiểu trong đầu mày chứa cái gì nữa, hồi bằng mày Chu Phóng nó nghịch thật nhưng có khó dạy thế này đâu, trẻ con thành phố đứa nào cũng đổ đốn thế à?”

“Giờ mới biết con khó bảo à?”

Chu Cương gật đầu: “Đúng là không hiểu đầu óc mày kiểu gì, ý tốt thì mày nghĩ xiên xẹo đi, tốt với mày cứ như nước đổ lá khoai.”

Ngải Đông Đông mím môi ngoảnh mặt đi hướng khác, nó nhìn hai người đang chơi bóng bàn ở góc sân thể thao phía xa mà thấy lòng nặng trĩu. Nó đâu có muốn Chu Cương nghĩ nó khó bảo nhưng nó cứ không kìm được mình, nói chuyện dăm câu nó lại nóng đầu muốn chống đối Chu Cương.

Xét cho cùng tâm lý bướng bỉnh này xuất phát từ sự nó thấy Chu Cương không thương nó, không thích nó như nó thích gã, nó cảm thấy bất bình cho chính mình, thậm chí nó phẫn nộ. Nhưng mình cứ việc thích người ta, còn người ta thích mình hay không mình làm gì có quyền quyết định, thế nên sự bất bình với dằn dỗi của nó thật ra rất ngược đời, cũng vì biết mình ngược đời nên lòng nó càng rối ren, nó như bị lạc lối trong cảm xúc.

Thấy mặt mũi nó nhăn nhó Chu Cương lại dịu giọng bảo: “Không phải ba ép mày phải học thành ông nọ bà kia, nhưng tuổi này mày ra đời thì làm được việc gì, công nhật cũng không ai thuê mày cả. Chẳng lẽ lại ở nhà chơi rông một mình suốt? Đầu xuân sang năm bé bi với mấy đứa nó cũng đi học rồi, mày ở nhà với bà hay sao?”

“Thì con đi làm cho ba cũng được.”

Chu Cương bật cười: “À khá, muốn làm cho ba mày thì ít nhất phải học hết cấp hai đã.”

Ngải Đông Đông nhìn Chu Cương chằm chằm, nó nhìn mà làm Chu Cương phải rợn gáy, cuối cùng gã mấp máy môi, hỏi: “Mày nhìn gì ba?”

“Nhìn xem có đáng không.” Ngải Đông Đông đáp mà mắt vẫn dán vào gã: “Con ghét nhất đi học nhưng đây là đi học vì ba, để sau này giúp việc được cho ba thì bây giờ phải học văn hóa, con đang nghĩ xem thế có đáng không.”

Chu Cương mím mím môi như nín cười nhưng khi gã lên tiếng thì giọng lại thật dịu dàng: “Thế rồi sao?”

“Vì ba thì làm gì cũng đáng.”

Môi Chu Cương giật giật, cuối cùng gã phải ngoảnh đi không nhìn Ngải Đông Đông nữa rồi buông một câu: “Dê con ngứa nghề.”

Nói câu nào cũng như châm vào lòng vào dạ gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.