Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 93



Đi tảo mộ về cả Ngải Đông Đông lẫn Chu Cương đều lăn ra ngủ, bao nhiêu năm nay lần đầu tiên bà Chu thấy Chu Cương ở nhà ngày mùng một. Bà ngạc nhiên bảo: “Hôm qua nó không ngủ à?”

Chu Phóng biết thừa lý do nhưng gã ngu gì ôm rơm rậm bụng, gã ngậm tăm không đáp. Chu Minh cười bảo: “Chẳng biết nữa mẹ ạ, về cái là ngủ luôn, trên đường anh cả đã bảo chưa đến bữa thì đừng gọi ảnh dậy.”

Lúc này trong tòa nhà kiểu Tây của Chu Cương, Ngải Đông Đông đã kéo rèm cửa sổ kín mít để ánh nắng sáng sủa bên ngoài không lọt một tia nào vào phòng, nó đang nằm trên giường, buồn ngủ lắm nhưng vẫn vật mình vật mẩy vì suy tư.

Nó suy tư không biết có nên chạy sang phòng Chu Cương ngủ không.

Nằm nghĩ không ra nó lại ngồi dậy, nó muốn tìm một lý do ra hồn nhưng phòng nó thì ấm, giường nó thì êm, thật tình chẳng có cớ nào để nó mò sang bên ấy. Bịa vớ vẩn quá thì lại mất hay.

Vò đầu bứt tai hồi lâu, cuối cùng nó thở hắt ra, nghĩ bụng thôi kệ, đẹp trai chẳng bằng chai mặt!

Nó nhảy xuống giường, xỏ dép lê mò ra phòng Chu Cương, hé cửa thò đầu vào nó thấy Chu Cương đang ngủ rồi.

Nó rón rén bò lên giường Chu Cương, khẽ khàng giở chăn chui vào rồi nằm nghiêng mình, ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Chu Cương.

Sống mũi rất cao, đôi môi hơi mỏng, cái cằm xanh xanh vì râu mới mọc trông nam tính biết bao. Ngải Đông Đông càng ngắm càng thích tợn, lại nghĩ người đàn ông nó mơ ước bấy lâu giờ chỉ cách nó trong gang tấc thế là lòng nó cứ nhũn nhẹo cả ra.

Nó đang say sưa thưởng thức thì thình lình Chu Cương mở mắt ra, nụ cười nở trên môi gã làm gương mặt góc cạnh như tượng thoáng chốc sống động hẳn lên, gã nói: “Nhìn gì đấy?”

“Con biết ba không ngủ say vậy mà, con trèo lên giường chẳng lẽ ba không biết.” Ngải Đông Đông cười hì hì, “Con ngủ cùng với ba nhé?”

“Ngủ bữa nay thôi hay ngủ luôn?”

Ngải Đông Đông chọp chẹp miệng, đáp ừ hữ: “Tùy ba.”

Chu Cương bật cười đưa tay xoa đầu nó, Ngải Đông Đông rụt cổ lại, mắt lấp lánh ánh mừng: “Ba nuôi ơi, từ sau con ngủ ở đây với ba nhé?”

Chu Cương không nói gì mà ôm đầu nó kéo vào lòng rồi lẩm bẩm: “Ngủ đi, mệt quá.”

Ngải Đông Đông cảm thấy được ôm ngủ thế này là nhất quả đất rồi nên nó không gặng hỏi thêm nữa, nó cọ mặt vào lồng ngực rắn chắc của Chu Cương, bình an nhắm mắt lại. Nhưng mà tay nó nào có chịu yên, nằm một lúc Chu Cương giật mình chộp lấy bàn tay đang mò mẫm sàm sỡ của nó, gã hé mắt ra nạt: “Đừng có nghịch liều.”

“Con muốn sờ mà…” Ngải Đông Đông vuốt ve cái vật ấy của Chu Cương qua lớp quần đùi rồi than thở: “To quá.”

Cánh tay đang ôm nó của Chu Cương ghì chặt hơn, gã dúi đầu nó lại. Ngải Đông Đông đột nhiên chúi đầu vào chăn, định tụt quần đùi Chu Cương ra. Chu Cương ngăn nó lại nhưng Ngải Đông Đông đâu có chịu, cuối cùng gã mặc kệ nó tụt quần mình xuống để cây hàng đã cương phân nửa bắn ra. Cái đầu rùa khổng lồ tím sẫm trình làng làm Ngải Đông Đông hoa cả mắt, đây là lần đầu tiên Ngải Đông Đông nhìn ngắm thứ này của Chu Cương gần đến vậy, nó cảm thấy sao mà huyền diệu. Đây chắc là thứ duy nhất trên đời càng hung tợn càng xấu xí thì càng làm người ta nóng sốt cả người.

Nó đưa tay lên khẽ rờ một cái thế là Chu Cương thở hắt ra, như được cổ vũ nó dùng cả bàn tay xoa nắn cái đầu rùa mập mạp nọ. Nó dí mũi đến hít hít, Chu Cương vội túm tóc nó lôi nó ra khỏi chăn. Ngải Đông Đông dằn dỗi nói: “Ba ki bo vậy, xem một tí cũng không cho à.”

Nói rồi nó hăm hở tụt quần mình ra: “Không thì đây con cũng cho ba xem là huề nhé.”

“Mày không mơi không chịu được à?” Chu Cương trợn mắt với nó rồi đột nhiên chồm sang hôn nó, Ngải Đông Đông lập tức nhiệt tình đáp lại gã, nó thè lưỡi ra liếm láp cánh môi Chu Cương, rồi liếm dần lên sống mũi thẳng tắp của gã. Chu Cương thỏa mãn thở dài rồi hỏi bằng giọng khàn khàn: “Mày học ở đâu trò này hả?”

“Cần gì học, tự con biết hết.”

Đột nhiên Chu Cương vùng dậy nằm đè lên nó, tặng cho nó một nụ hôn dài triền miên ướt át. Cả hai cùng cảm thấy khoan khoái lạ thường, có lẽ vì thế mà nụ hôn của Chu Cương dần nóng bỏng hơn, gã vạch cổ áo nó ra, trượt môi xuống cổ nó, một tay ấp trên ngực nó vuốt ve đầu ti nó qua lớp vải áo.

Nơi đó của Ngải Đông Đông cực kỳ nhạy cảm, nó hừ hừ ngâm nga trong vui thích, thình lình Chu Cương bóp khẽ một cái, Ngải Đông Đông ré lên một tiếng rồi môi nó lại bị Chu Cương chiếm hữu, tiếng kêu của nó tắc nghẹn trong cổ họng chỉ còn toàn thân nó run lên bần bật.

“Bắn rồi à?” Chu Cương có vẻ bất mãn. Ngải Đông Đông ngượng chín cả mặt, nó sượng sùng khép chặt hai đùi lại, đầu ti nó nhạy cảm như thế lại còn bị chính Chu Cương sờ thì nó chịu làm sao được, nó đã si mê Chu Cương thì chớ, chỉ cần thoáng nghĩ người đang âu yếm mình là Chu Cương đã đủ để nó lai láng văn chương rồi.

“Con muốn ba liếm con…” nó vén áo lên quá ngực để lộ ra hai đầu ti đỏ hồng dựng đứng trông cực kỳ cám dỗ, lần đầu tiên Chu Cương thấy đầu ti con trai mà cứng được như thế. Gã thổi khẽ một cái thế là toàn thân Ngải Đông Đông lại run lên, mặt nó đỏ lựng vì hưng phấn, hai mắt nó mê mờ như bị xông hơi. Chu Cương chợt thô lỗ nói: “Liếm mà mày bắn thì sao, vừa bắn rồi bắn nữa thì ốm người mày đấy.”

“Con chịu được.” miệng nói Ngải Đông Đông lại ưỡn ngực lên, cố dứ sát vào mặt Chu Cương, Chu Cương hơi nghiêng đầu né tránh làm nó tấm tức hứ lên phản đối, nhưng liền sau đó Chu Cương thình lình vục đầu xuống, cái cằm lởm chởm râu chà miết lên ngực thằng bé.

“Á…” Ngải Đông Đông giật bắn cả người, hối hả thèm được tận hưởng lại cảm giác khi nãy. Chu Cương lại ngửa đầu tránh ra, nói: “Mày vừa bắn trong quần không khó chịu à, có cởi ra không?”

Ngải Đông Đông lắc đầu, hai tay nó quấn trên cổ Chu Cương: “Tí nữa con còn bắn nữa, đầu ti con nhạy lắm, ba nuôi ơi ba liếm cho con bắn đi.”

“Đ.m…” Chu Cương hung dữ bịt mồm nó lại, chỉ sợ nó sẽ nói ra những câu dâm hơn nữa thì mình phát điên mất. Ngải Đông Đông rầm rì hừ hừ trong cổ, âm thanh mê hoặc chui vào lỗ tai Chu Cương cứ như rót thuốc kích thích, gã rà môi từ trên cổ nó xuống rồi thô bạo ngậm lấy một bên đầu ti nó, cà cà nhay nhay giữa hai hàm răng.

“A… sướng quá…”

“Sướng à? Hửm?” Chu Cương hé môi rồi nghiến khẽ một cái: “Thế này hả?” giọng gã bấy giờ đã khản đặc.

“Dạ… ư… a…” Ngải Đông Đông chỉ còn sức thở dốc, nó nói không thành lời nữa rồi. Sự thô lỗ của Chu Cương kích thích nó còn hơn khoái cảm trên cơ thể, cảm xúc mãnh liệt làm mắt nó đỏ quạch, nó túm tóc Chu Cương, hổn hển nói: “Ba cắn đứt ti con đi…”

Chu Cương sống đến tuổi này đã được trải qua đủ kiểu đàn bà lả lơi dâm loạn nhưng chưa một ai kích thích gã được như Ngải Đông Đông. Đánh chết gã cũng không dám tưởng một đứa non nớt như Ngải Đông Đông có thể dâm đãng đến thế trên giường, nhưng cái dâm của nó không hề dơ dáng tục tằng mà cứ mơn man tình ý, nó khiến gã cảm giác Ngải Đông Đông chỉ thế này với một mình gã, chỉ để hiến dâng cho gã. Nhận thức rất tinh tế ấy như trói chặt tâm trí Chu Cương, nhấn chìm gã trong dục vọng chiếm hữu tột đỉnh. Gã cắn, mút, liếm láp đầu ti Ngải Đông Đông, để tiếng mút mát vang khắp gian phòng, Ngải Đông Đông thì há hốc miệng như con cá trên cạn, nó không ngừng rền rĩ: “Ba nuôi, ba nuôi ơi… con… con sắp…”

Chỉ cần Chu Cương dấn lên một bước là Ngải Đông Đông đã cheo leo trên vách núi lại lên đỉnh một lần nữa, cơn cực khoái này quá mãnh liệt làm mắt nó ầng ậc nước. Trán Chu Cương bấy giờ đã đẫm mồ hôi, giọng gã khản đặc: “Chưa đụng bên dưới đã bắn hai lần, nói ra không ai dám tin. Cơ thể mày thế này mà lấy vợ vợ nó chưa kịp sướng mày đã xịt hết rồi. Đúng là số bị **.”

Đầu ti Ngải Đông Đông lóng lánh nước, sưng đỏ như hòn máu, cảm giác chỉ cần búng khẽ một cái chắc nó nở bung ra, cám dỗ không bút nào tả xiết. Ấy thế mà cái miệng ướt nước miếng của nó vẫn còn thở ra được câu mời mọc: “Thế thì ba ** con đi?”

Chu Cương dán mắt vào Ngải Đông Đông, gã nói: “Bị ** có khi không sướng bằng được liếm đâu, ba sợ mày chịu không nổi. Đau lắm.”

Nghe thế Ngải Đông Đông có vẻ rất là phật ý, nó hậm hực định kéo áo xuống nhưng bị Chu Cương cản lại: “Yên nào, để ba xem nữa.”

Nói xong Chu Cương vén lại áo nó lên, ngón cái gã khẽ sượt qua bờ ngực nó làm Ngải Đông Đông khẽ rùng mình, đầu ti của nó giờ sưng tấy nhạy cảm chết đi được, mà nó cũng hơi đau đau nữa. Chu Cương cười ác liệt: “Muốn bắn nữa không?”

“Còn gì nữa mà bắn…” Ngải Đông Đông đỏ mặt, nó ngoảnh mặt sang một bên, Chu Cương hôn cái bụng trơn láng của nó một cái, bảo: “Da mày mềm thế, vừa mềm vừa mịn.”

Nói rồi gã mò mẫm thắt lưng Ngải Đông Đông làm nó ré lên rồi hấm hứ bảo: “Ba đừng sờ, thắt lưng con cũng nhạy cảm lắm, ba mó vào như điện giật ấy.”

Chu Cương sa sầm mặt, trán gã nổi gân xanh, mép gã giật giật không nói nên lời. Gã nhặt được của quý hay của nợ hả trời?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.