Cổ Vô Song tuyệtkhông ngoài ý muốn khi gặp mặt Tiền Quân Bảo, chuyện gì nên tới thì nósẽ tới, đã sớm suy nghĩ qua rồi, có lẽ đệ ấy sẽ tới tìm mình trước haykhông, ở trong đoàn người Chân Bất Phàm, nàng đúng là người yếu nhất.
Cho nên khi mở mắt phát hiện mình nằm ở một gian phòng xa lạ, mà Tiền QuânBảo an vị ở đối diện nàng, nhìn nàng mỉm cười, nàng một chút cũng khônggiật mình, tiếp đó nhàn nhạt cười một tiếng, tỏ vẻ lễ độ, sau đó nhớ racái gì, vuốt cái bụng lớn năm tháng hỏi, "Thuốc mê kia, không có ảnhhưởng gì với hài tử chứ?"
"Quân Bảo chỉ điểm huyệt ngủ của Vô Song tỷ tỷ mà thôi, không ảnh hưởng gì."
Nụ cười của hắn vẫn giống như trước kia.
Chỉ là khi Cổ Vô Song thấy, giống như là hắn thành thục trong một đêm vậy,vốn là vẫn lộ vẻ non nớt trên khuôn mặt trẻ thơ, lại bị một loại thâmtrầm thế chỗ, gương mặt mềm mại lúc trước, hôm nay cũng đã ốm đi, có góc cạnh rõ ràng, liền không hiểu vì sao lại cảm khái ở trong lòng, TiềnQuân Bảo đã thành người lớn rồi.
"Ừm, đây là bánh mì bơ hình con bướm."
Hắn đột nhiên đưa lên một đĩa ăn vặt, "Bên trong còn có đường phèn, tự tay đệ làm."
Cổ Vô Song nhìn hắn, khe khẽ thở dài.
Ban ngày rất nóng bức, cho nên vào ban đêm mấy huynh đệ Chân Bất Phàm, sẽthỉnh thoảng cùng nhau đi sơn tuyền duy nhất ở ngoài thành Nhữ An tắmnước lạnh, giảm bớt cái nóng của ban ngày, sau đó sẽ mang chút nước trởlại cho nàng rửa mặt để giảm bớt cái nóng, đi tới đi lui đại khái hơnmột canh giờ.
Tối nay vừa vặn em dâu tìm đến nàng tâm sự, namnhân của nàng vốn là không chịu nổi những lời chuyện trò về chuyện giađình, liền đi chỗ khác, dù sao trong nhà cũng có mời người tới canhphòng, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Không ngờ tới em dâu mới đira từ trong phòng, nàng lại đột nhiên mất đi ý thức. . . . . .
Không khó nhìn ra Tiền Quân Bảo đã trăm phương ngàn kế.
Canh giờ này, Chân Bất Phàm cũng đã trở lại, đoán chừng không mất bao lâu,sẽ phát hiện nàng không thấy, đến lúc đó đừng phá hủy Cổ phủ của nàng là được.
Cũng lười trì hoãn nữa, nhìn thẳng vào Tiền Quân Bảo, nói, "Bắt ta tới đây, có phải có kế hoạch cần ta phối hợp?"
Hắn cười cười, "Vô Song tỷ tỷ chớ vội, trước nếm thử điểm tâm này một chút, đặc biệt vì tỷ chuẩn bị đó."
". . . . . ." Cổ Vô Song dừng một chút, mùi thơm ngát của điểm tâm nàyxông vào mũi, cộng thêm ban đêm đã bớt nóng hơn ban ngày, cũng thật mêngười. Liền thuận tay cầm lên một miếng bánh bơ hình con bướm, tỉ mỉquan sát lần nữa, mới đưa vào trong miệng khẽ cắn.
"Vô Song tỷ thật sự muốn thay đổi cuộc sống như vậy sao?"
"Giả được sao?" Điểm tâm này bề ngoài tinh xảo động lòng người, đưa vàomiệng càng thêm xốp giòn, vị cực ngon, hơn nữa đường phèn kia, kẹp ở bên trong, rất ngọt, mùi vị rất là ngon, liền từ từ nhai nuốt xuống, bỗngdưng cười nói, "Quân Bảo tiểu đệ, đệ có ý định tới Vô Song Lâu của talàm thầy dạy cách làm điểm tâm không? Đãi ngộ tốt nhất."
Trong mắt của hắn càng thêm xem thường, từ từ thu lại nụ cười, "Vô Song tỷ không sợ đệ hạ thuốc phá thai ở trong điểm tâm sao?"
Cổ Vô Song giật mình, vẻ mặt vẫn trấn định như cũ, "Cho nên, mục đích củađệ là cái gì? Chịu trách nhiệm cho nỗi oán hận của ta sao?"
"Dùsao đệ cũng sẽ không yêu ta không phải sao? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cho nên hận, là vẻ ngoài của yêu, là cảm giác mãnh liệt nhất thời mà thôi."
Nàng chần chờ một chút, lại cầm lên miếng bánh thứ hai, từng miếng từngmiếng ăn xong, lại lấy thêm miếng bánh thứ ba, từng miếng từng miếng ănxong, cho đến toàn bộ một đĩa bánh bơ hình con bướm cũng hết sạch, nàngmới nhìn hắn, cười cười, "Ăn thật ngon, đệ thật sự không muốn tới VôSong Lâu ư?"
Tiền Quân Bảo vẫn duy trì tư thế bưng đĩa điểm tâm,cho dù Cổ Vô Song ăn hết tất cả rồi, hắn vẫn còn duy trì động tác nhưthế, bỗng nhiên cười một tiếng, "Đệ báo giá, sợ rằng Vô Song tỷ khôngtrả nổi."
Lúc này Cổ Vô Song không để ý hắn, mà là xoay cả người lại.
Tiền Quân Bảo nhíu mày.
Cổ Vô Song mới phất phất tay, "A, Quân Bảo, mời tạm thời đi sang ngồi chỗkhác. . . . . ." Sau đó nàng cố làm ra vẻ áy náy cười cười, "Ta cũngkhông muốn hài tử gặp lại đệ, dù sao đệ cũng đã biết, ta không muốn nónhìn thấy thúc thúc nó một lần cuối cùng đâu. . . . . .Ừm, " Nàng châmchước dùng từ, "Bộ dạng đáng thương này."
Tiền Quân Bảo nhất thời híp mắt lại, thong thả ung dung đặt cái đĩa ở trên cái bàn tròn, lạnhlùng cười một tiếng, tiếp đó nụ cười càng sâu hơn, càng thêm dối trá,"Vô Song tỷ, chẳng lẽ tỷ thật sự cho rằng ta sẽ không động tới tỷ ư, cólẽ tỷ . . . . . ." Hắn híp mắt nhìn nàng, "Đã quá tự tin rồi?"
Vẻ mặt của Cổ Vô Song vẫn không thay đổi, cười cười, tự nhiên nói, "Ừ,chính là bộ dạng này. Hơn nữa, đệ còn chưa hiểu tình huống lúc này,không ai nợ đệ cả, đại ca đệ nuôi đệ trắng trẻo mập mạp vài chục năm, đó là đại ca đệ mắt chó đui mù, mới không nhìn ra đệ là con sói."
"Hừ, không có thiếu ta?" Hắn cười đến châm chọc, "Thế nào, tỷ cho rằng tathích việc hắn nuôi sống ta? Chậc chậc, Vô Song tỷ, tỷ quá coi thườngQuân Bảo rồi. . . . . ."
"Xem thường?" Cổ Vô Song vẫn mỉm cườinhư cũ, đột nhiên thay đổi đề tài, "Nói một chút coi, hình ảnh của mẹ đệ ở trong lòng đệ chút đi."
". . . . . ." Hắn ngẩn người, trong giọng nói càng thêm đề phòng, "Liên quan gì đến tỷ?"
"Dịu dàng săn sóc, hay là cưng chìu đệ? Ừm, nhất định là coi đệ như bảo bốimà che chở trong lòng bàn tay, sợ tan ra sợ bay đi, còn lo lắng đệ ănkhông ngon, ăn xong chơi không vui, đúng không. A, Còn nữa..., " Sau khi nói xong nàng nhếch môi, "Bà thật ra vẫn là mẹ của Chân Bất Phàm."
"Câm miệng."
"Ừm. . . . . . Đại khái là Chân Bất Phàm từ nhỏ bị thần linh ma quỷ ghét,không được mẹ cưng chìu nhất định là chàng đáng đời, chàng ngu dốt nguxuẩn, ngay cả một chữ to cũng không biết một cái, mẹ đệ không có tự taybóp chết chàng, chính là trời lớn nhân từ, đúng không."
"Đó làbởi vì cha cái tên kia mạnh mẽ chiếm đoạt mẹ ta làm vợ, còn xâm phạmthân thể của bà!" Tiền Quân Bảo hạ thấp giọng, rõ ràng đã tức giận.
"A?" Nàng trầm mặc một chút, cười, "Thì ra là đệ biết chuyện này, cho nên,ta liền nói Chân Bất Phàm chàng đáng đời chứ sao." Sau đó thừa dịp mặthắn âm trầm im lặng, xoay thân thể hơi có vẻ cồng kềnh, đứng lên, "Vậymẹ đệ có nói cho đệ biết không, cha Chân Bất Phàm ngày ngày đánh bà,không cho bà cơm ăn, ép bà không thể nhịn được nữa mới trốn thoát? A,cho dù có nói, chúng ta cũng không biết tình hình lúc đó thế nào, bởi vì trong mắt Chân Bất Phàm, cha chàng yêu mẹ đệ yêu chết đi sống lại, nóimột chút coi cảm giác của đệ, ai đúng ai sai?"
Tiếp không đợi hắn mở miệng nói, nàng lại bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, "Vậy nhấtđịnh là mẹ đệ rất thích cha ruột đệ rồi, đúng không, cho nên bà mới camtâm tình nguyện sinh hạ đệ cho cha đệ, hơn nữa yêu đệ thương đệ cưngchiều đệ. . . . . ."
"Hừ, " Nói xong lời này, mặt Cổ Vô Song liền biến sắc, đột nhiên nặng nề khẽ hừ, thần sắc đã giống như không đếm xỉa đến gì, "Vậy rốt cuộc tại sao mẹ đệ đưa đệ đến chỗ Chân Bất Phàm, cũngvênh mặt hất hàm sai khiến chàng —— chăm sóc đệ! Hả? Tại sao? Là ChânBất Phàm kéo bà từ cuộc sống hưởng thụ xuống đất sao? Không phải là bànên hận chàng tận xương sao? Đã như vậy, đưa đệ cho chàng là tại sao? Ta hiểu, là bởi vì bà cũng không thích cha đệ, cho nên cũng hận đệ? Muốncho Chân Bất Phàm ngược đãi đệ trong suốt những ngày còn lại của cuộcđời ư?"
"Tỷ câm miệng!" Tiền Quân Bảo đột nhiên mất đi lý trí,đánh về phía nàng liên tiếp, Cổ Vô Song tức thì nhắm mắt lại nhưng nàngchỉ cảm giác một chưởng đó chợt thay đổi phương hướng, chiếc đĩa rơixuống đất, vang lên âm thanh vỡ nát.
Tiếp theo đó là hắn rống giận, "Chân Bất Phàm đáng chết, người Tiền gia đáng chết, tỷ cũng đáng chết!"
Ài. . . . . . Nàng làm chuyện dại dột rồi sao? Lại cố ý chọc giận con sói nhỏ dễ mất lý trí này chứ?
Nhưng đối mặt với rống giận của hắn, nàng lại ít nhiều thở phào nhẹ nhõm,tiểu tử này quả nhiên còn có lương tri và lý trí, sau đó nhanh chóng sờsờ cái bụng tròn vo, trấn an bào thai trong bụng chớ bị giật mình, tiếpnặng nề thở dốc một hơi.
Thật may là hắn không có thật sự hạ thuốc phá thai, chuyện này, không khó giải quyết như nàng tưởng tượng vậy.
Tóc có chút lộn xộn, nàng nhẹ nhàng vén tóc rơi trên trán, đột nhiên nhẹnhàng cười một tiếng, ngữ điệu chuyển từ im lặng sang dịu dàng, "Ngày đó Chân Bất Phàm nói cho ta biết chân tướng của sự tình, ta thấy đượctrong lòng chàng đã từng có suy nghĩ —— Tại sao bà lại sinh ra chàng. . . . . ."
Nói xong dừng một chút, trước để Quân Bảo cảm nhận đượccảm giác trong đó, mới lại thở dài, "Chàng nói cha chàng rất yêu mẹ đệ,dù biết mẹ đệ thành phu nhân của người khác, dù mình rõ ràng đau lòngphải chết nơi đất khách quê người, vẫn lựa chọn tha thứ như cũ. Mẹ đệ có lẽ không sai, không phải bà nguyện ý bị người không thương mua làm thêtử, cũng không phải là bà nguyện ý vì người kia sanh con dưỡng cái. . . . . . Nhưng mà Quân Bảo à, " Nàng liền im lặng nhìn hắn, gương mặt ửnghồng dưới ánh nến, vẻ mặt cũng dịu dàng. . . . . .
"Khi ta làm mẹ mới biết, từ mang thai đến khi sinh ra, cũng chờ đợi khá lâu, nhưng nói thời gian dài, thì chỉ một nháy mắt đã trôi qua rồi. Ta từng ngày từngngày chờ đợi nó ra đời, cũng từng ngày từng ngày lo lắng sợ xảy rachuyện ngoài ý muốn, mỗi ngày ta đều rất kích động khi nó lớn lên từngngày từng ngày trong bụng, trở thành một loại hạnh phúc nặng trĩu. Cólúc mệt mỏi sẽ tự dưng tức giận, sau đó liền ỷ có nó, nói những chuyệnđúng lý hợp tình. Ta sợ nó sau này sẽ không ngoan không có tiền đồ,nhưng đồng thời lại tràn đầy hi vọng, hi vọng nó khỏe mạnh lớn lên. Mỗingày ta đều ở ước mơ sau khi sinh ra nó sẽ sống một cuộc sống vui vẻ. . . . . ."
Nàng nhẹ nhàng nhìn về phía hắn, "Loại tâm trạng này, tatin tưởng, là mỗi người làm mẹ sẽ có. Bà, sinh Chân Bất Phàm cho ngườiđó, nhưng bà lại từ bỏ chàng."
"Ha ha ha. . . . . ." Tiền Quân Bảo đột nhiên bật cười ha ha, "Cho nên, hắn có thể bức tử bà sao?"
"Đệ lại sai lầm rồi, " Cổ Vô Song vô cùng chăm chú nhìn hắn, "Kết cục làchính bà lựa chọn. Bây giờ chúng ta đã không thể nào thảo luận tâm trạng của bà lúc đó, cũng không thẻ nào biết được suy nghĩ của bà lúc đó thếnào, nhưng có một chút ta có thể khẳng định, bà quả thật yêu đệ. Mà cuối cùng, bà lựa chọn tin tưởng Chân Bất Phàm, lựa chọn tin tưởng đứa concủa một người nào đó bị bà vứt bỏ . . . . ."
Nàng thở khẽ ra, "Đệ biết không, mỗi người đều có tính tùy hứng, cho nên có thể trở nên tùyhứng, là bởi vì được nuông chiều. Mà mẹ đệ, thật ra thì luôn nuông chiều đệ."
"Hừ. . . . . ." Hắn hừ lạnh, "Tài ăn nói của Cổ Vô Song quả thật tuyệt vời!"
Tiền Quân Bảo cãi bướng, nhưng trong lòng lại mờ mịt. Không, không phải vậy, đối mặt với nội tâm đang dao động, hắn chỉ trực giác muốn phủ nhận.
Qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người ở trước mặt hắn nhắc quachuyện này, nói qua sự kiện này, cho nên chân tướng khác lại đột nhiênxuất hiện mở ra ngay trước mắt, làm cho mặt nạ giả của hắn đã kiên cốthâm sâu, đột nhiên tan vỡ ra —— không tìm được nơi giải thoát.
Cũng không phải!
"Hừ cái gì?" Cổ Vô Song nói xong thì rất bình tĩnh, "Qua nhiều năm như vậy, Chân Bất Phàm đối xử với đệ không tốt sao? Thành thật mà nói, nếu nhưnăm đó ta là chàng, ta nhất định sẽ cự tuyệt, dù sao người cướp đi tìnhthương của mẹ là đệ, ta sẽ nhắm mắt làm ngơ."
"Ta mới nhắm mắt làm ngơ!"
"Như vậy, đệ cả ngày ở trước mặt hắn, đeo lên khuôn mặt tươi cười dối trá,còn không chút kiêng kỵ nhiễu loạn cuộc sống của chàng, là đệ mất trísao? Ta tin tưởng lấy năng lực của Quân Bảo tiểu đệ, mang theo hành lýđi thật xa, không ai có thể ngăn cản được đệ. Hoặc là. . . . . . Đệ chỉmuốn để cho chàng thừa nhận đệ, thừa nhận đệ là đệ đệ của chàng?"
"Thúi lắm, đó là chính hắn ngu xuẩn! Ta muốn tự tay phá hủy tất cả của hắn, ta muốn hắn nếm thử mùi vị mất đi tất cả."
Cổ Vô Song thản nhiên cười, "Vậy sao? Vậy chúc đệ thành công." Tiếp đóxoay người, ngồi trở lại bên giường, "Sắc trời cũng không còn sớm, tacùng hài tử cũng muốn ngủ, đúng rồi Quân Bảo. . . . . ." Nàng dừng mộtchút, đột nhiên lộ ra nụ cười đùa giỡn, chỉ chỉ bụng của mình, "Muốn sờcháu của đệ không?"
". . . . . ."
Tiền Quân Bảo đột nhiênphát hiện lần đầu tiên tiếp xúc với nàng thì nàng cũng nói ra nhữngchuyện kinh người, chỉ là, vì sao đại ca hắn. . . . . . Không, tại saotính tình của tên khốn kiếp kia thay đổi?
Đáng chết, đại ca danh xưng này kêu quá lâu, quá thuận miệng rồi. . . . . .
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu điều chỉnh tâm trạng, đẩy tất cả dao động tronglòng ra ngoài, sau đó nhìn Cổ Vô Song đã nhàn nhã nằm xuống, nữ nhân này thật cho là mình đang có lợi thế sao?
Ngủ đi, đến sáng sớm ngày mai, nàng sẽ không cười được.
Vì vậy hắn từ từ trừng mắt nhìn, nở nụ cười lần nữa, "Vô Song tỷ, vậy tỷnghỉ ngơi thật tốt." Ngày mai chỉ sợ cũng ngủ không được.
Tiếp đó vì để ngừa ngộ nhỡ, từ từ đi tới trước mặt nàng, điểm huyệt ngủ nàng lần nữa.
**
Sáng sớm hôm sau, Cổ Vô Song ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Mà Tiền Quân Bảo dù bận vẫn ung dung đợi nàng tỉnh lại.
Thật sự có cảm giác ngủ rất ngon. Từ lúc chính thức tiến vào màu hạ, nàngvẫn rất nóng, buổi tối cũng sẽ bị nóng đến tỉnh lại, toàn thân nhơ nhớpkhó chịu.
Cái tên Chân Bất Phàm kia nhìn thấy, mặc dù không nóigì, nhưng mỗi lần nàng phát cáu cũng nhịn xuống, không kêu một tiếng,sau đó buổi tối mỗi ngày cũng sẽ gọi người bưng hai bồn nước lạnh đặt ởbên trong phòng. Thỉnh thoảng tỉnh ngủ, sẽ phát hiện không biết hắn lấytừ đâu ra, cây quạt nhỏ vô cùng không hài hòa với hình thể của hắn giúpnàng quạt quạt gió, nếu quá nóng nàng ngủ không yên ổn, hắn còn có thểtự thân động thủ, dùng khăn lông ướt giúp nàng lau mồ hôi. . . . . .
Sau đó thấy nàng tỉnh lại, sẽ ngáp một tiếng, lại nằm xuống giả bộ đi ngủ,chậc, thật là người kỳ quặc, nhưng không ngờ lại săn sóc như thế. . . . . . Ngày hôm qua chắc sắp điên đi, khôngđược, vẫn phải nghĩ biện pháp trốn thôi.
Chỉ là như đã nói qua,gian phòng kia đại khái là bởi vì liên quan đến vị trí địa lý, buổi tốigió thổi từ từ, rất là thoải mái, ừm, chẳng lẽ là vị trí Cổ phủ khôngthuận lợi sao?
"Vô Song tỷ đã tỉnh rồi sao?"
Nàng liếc bên cạnh một cái, khẽ cau mày, thật là, bị người nuông chiều rồi, hôm naykhông có chuẩn bị nước ở bên cạnh, thật là có chút không thói quen. . . . . . Lấy tay móc ghèn ra, sau đó lại sờ sờ cái bụng tròn vo, ừm. . . . . . Thật may là vẫn còn ở đây.
"Đói bụng sao?"
Nàng gật đầu một cái, đang mong đợi hắn làm điểm tâm gì đó nữa, hắn nhẹ nhàng nhếchkhóe miệng lên, ý vị sâu xa nói, "Vậy thì đi Vô Song Lâu ăn điểm tâmsáng thôi."
". . . . . ." Cổ Vô Song trực giác phát hiện thâm ýtrong lời nói của hắn, bỗng dưng cau mày, chẳng lẽ hắn lại cóâm mưu quỷ kế gì?
"Vô Song tỷ biết rõ ta mang lòng quấy rối màcòn có thể trấn định như thế sao?" Hắn nhàn nhạt nhếch môi, "Quân Bảorất bội phục."
"Đệ muốn làm gì?" Chính là bởi vì đoán không ra, Cổ Vô Song mới chính thức lo lắng.