Vân Tri dùng y phục lấp kín khe hở trên cửa đá, chặn tầm mắt của Thích Thận Vi lại. Cái tròng mắt lăn qua đảo lại của ông ta đúng là khiến người ta chết khiếp. Thích Linh Xu quan sát địa hình xung quanh, nơi này là một hành lang dài, phía cuối có một cánh cửa lớn, đẩy cửa vọng qua, bên kia cũng là một hành lang dài, phía cuối cũng là cửa lớn, hai bên vách tường là những pho vu tượng, đăng phù lơ lửng lướt qua, hai dãy đầu người bỗng nhiên ẩn hiện trong bóng tối thâm trầm, tựa như một đám u linh trầm mặc.
Không biết có bao nhiêu cái hành lang dài như thế, có lẽ ở cuối hành lang dài nhất là chủ nhân mộ thất đại vu. Mọi người ngồi xếp bằng dưới đất nghỉ ngơi, chờ Thích Thận Vi tự động bỏ đi. Chiêu Minh nghe tiếng cào cửa khiếp người kia, toát mồ hôi lạnh hỏi: “Vì sao Thích trưởng lão lại biến thành thế này? Ông ấy tu luyện tà thuật gì sao?”
“Không thể nào.” Thích Linh Xu lạnh lùng nói.
Mọi người lâm vào trầm mặc, nhưng trong lòng ai cũng tỏ rõ như gương, Thích Linh Xu rất tôn trọng sư tôn của y, một ngày làm thầy cả đời làm cha, muốn y thừa nhận sư tôn mình tu luyện tà thuật chi bằng giết quách y cho rồi. Ánh sáng đăng phù hắt lên mặt mọi người, hốc mắt và sống mũi rất sâu, vẻ mặt người nào người nấy đều nghiêm trọng, tựa như một pho tượng vàng nghiêm trang. Bỗng nhiên Vân Tri lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy không có khả năng. Thích sư thúc là người thế nào, ông có thể ngự một trăm thanh phi kiếm, kiếm thuật kiệt xuất thiên hạ, đứng đầu tiên môn. Nếu tư chất của ông ấy bình thường, cuộc sống rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, nói ông tu tà thuật để mạnh hơn thì còn có lý. Nhưng ông lợi hại như vậy còn tu tà thuật làm gì, lẽ nào tà thuật còn lợi hại hơn kiếm thuật sao?”
Phương Tân Tiêu cảm thấy có lý, đoạn nói: “Vậy vì sao ông ấy lại biến thành như thế?”
Vân Tri nhìn Thích Ẩn, tên kia ôm đầu gối ngồi trong một xó, gương mặt khuất trong bóng tối. Ngẫm lại cũng đúng, hắn mong chờ được gặp cha mình lâu như vậy, kết quả cha biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chi bằng không gặp còn hơn. Vân Tri xoa xoa mặt, nói: “Vậy ngẫm lại từ đầu đi, tiểu sư thúc, ngươi là đệ tử duy nhất của ông, vì sao ông ấy biến thành như vậy chỉ có ngươi mới có manh mối. Chúng ta bắt đầu từ đầu, sắp xếp hết thảy mọi chuyện lại một lần đi.”
Thích Linh Xu mím môi gật đầu.
“Bắt đầu từ đâu đây?” Chiêu Minh nói, “Là lúc Thích trưởng lão trọng thương ư.”
Vân Tri lắc đầu, “Thật ra theo ta thấy, hẳn là từ lúc Diệp Khô Tàn đến Vô Phương. Ông già này rất quái dị, có một cao nhân nói với ta rằng, bí chú Khô Tàn của ông ta thực ra là chú pháp của đại vu thượng cổ để lại. Cái hình dáng như bộ xương khô của ông ta không phải vì khổ tu, mà là do chú pháp phản phệ.”
“Cho nên Vân Lam đã ngăn ta tu tập bí chú Khô Tàn?” Thích Linh Xu cau mày.
Vân Tri gật gật đầu, “Không sai.” Hắn khoanh tay, “Nhưng mà chúng ta có thể suy nghĩ mọi việc đơn giản hơn một chút, bắt đầu từ lúc Thích sư thúc xuống núi trừ thủy quỷ đi, có ai rõ chuyện này không?”
“Ta.” Chiêu Minh giơ tay, “Lần đó ta cũng có đi, lần đầu được đi trừ yêu cùng với sư thúc tổ ta vui đến mức mất ngủ mấy đêm, buổi sáng đến Dĩnh Hà thì ngủ gà ngủ gật. Sư thúc tổ còn khó gần hơn cả tiểu sư thúc nữa, ta không dám tới gần, chỉ dám đi theo từ xa.”
“Đừng có nói linh tinh nữa, vào trọng điểm đi.” Phương Tân Tiêu nói.
“Ừ ừ,” Chiêu Minh gãi đầu, “Vốn dĩ Dĩnh Hà rất thái bình, nghe nói là thủy quỷ dưới hạ nguồn lang thang đến thượng nguồn, con quỷ này trong ba ngày thôi đã lật bốn chiếc thuyền. Người trên bốn chiếc thuyền kia cũng hóa thành thủy quỷ nên chúng càng lúc càng nhiều lên. Sư thúc tổ phóng thần thức kiểm tra, nói rằng đạo hạnh của thủy quỷ không cao nên bảo chúng ta xuống nước trừ yêu. Theo kinh nghiệm thông thường thì loại thủy quỷ này có trí lực rất thấp, rất dễ đối phó. Nhưng thủy quỷ ở Dĩnh hà rất kì quái, bọn chúng…”
“Bọn chúng thế nào?” Vân Tri hỏi.
“Hình như bọn chúng biết cách dùng chiến thuật thì phải,” Chiêu Minh nói, “Vậy mà chúng dụ dỗ chúng ta xâm nhập rồi bao vây chúng ta. Nếu không có sư thúc tổ kịp thời đuổi tới e là chúng ta đã mất mạng. Sư thúc tổ nói chúng nó hành động thống nhất chắc chắn là có thủ lĩnh chỉ huy, bảo chúng ta ngự kiếm ra khỏi sông đi, rồi ông ấy đích thân đuổi theo chúng nó. Chúng ta chờ từ sáng đến trưa cũng không thấy sư thúc tổ trở về. Sư huynh nói nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Chúng ta tìm dọc theo con sông thì phát hiện sư thúc tổ, lúc ấy hơi thở ông đã thoi thóp.”
Lúc Chiêu Minh nói chuyện, hốc mắt của hắn ửng đỏ, “Cả người ông ấy toàn là máu, sư huynh đút cho ông uống Hộ Tâm hoàn rồi vội vã quay về Vô Phương. May là đan dược trưởng lão có bàn tay vàng mới kịp thời cứu được mạng người. Chắc chắn là tên thủ lĩnh kia đã biến sư thúc tổ thành thế này, yêu quái có đạo hạnh càng cao càng thông minh, có thể là một con đại thủy quỷ có đạo hạnh mấy trăm năm, sư thúc tổ coi thường đối thủ nên trúng kế.”
“Sau lần đó, ta từng đến Dĩnh Hà điều tra, sông nước đã thái bình, có nghĩa là lần đó sư tôn đã giết thủ lĩnh thủy quỷ kia.” Thích Linh Xu nói.
“Được,” Vân Tri nói, “Trước mắt xem ra đoạn trừ yêu thất bại này của Thích sư thúc không có gì kì lạ hết. Vậy thì chính là lúc đan dược trưởng lão có bàn tay vàng của Vô Phương các ngươi cứu Thích sư thúc rồi. Tiểu sư thúc đã từng nói, đầu tháng ba thì thương thế của Thích sư thúc đã có chuyển biến tốt, có thể xuống đất tự đi lại được. Nhưng mà mồng năm tháng tư có năm đệ tử mất tích, giờ xem ra Thích sư thúc đã ăn bọn họ. Mồng tám tháng tư, Vô Phương các ngươi nói Thích sư thúc chết bất đắc kỳ tử, sự thật là Thích sư thúc biến thành yêu quái, các ngươi gặp phải nan đề giống bọn ta — không giết được ông ấy. Cho nên đành chọn cách giam cầm Thích sư thúc, nhanh chóng khâm liệm ông xuống mồ.”
Bối phận trong miệng Vân Tri bị đảo lộn tứ tung, mọi người cũng không rảnh để ý, Phương Tân Tiêu ấp úng nói: “Mấu chốt ở chỗ lúc tiểu sư thúc không có ở Vô Phương, rốt cuộc Thích trưởng lão đã xảy ra chuyện gì?”
“Sai rồi,” Thích Ẩn đang ngồi trong góc bỗng nhiên lên tiếng, “Đó không phải mấu chốt, mấu chốt là Vô Phương các ngươi đã dùng cách gì để cứu sống ông ấy?”
“Vậy ta hỏi ngươi, thương thế của ông ấy nặng cỡ nào?” Thích Ẩn thấp giọng hỏi.
Chiêu Minh sửng sốt một chút, đoạn nói: “Đan dược trưởng lão nói tổn thương gần tâm mạch, may mà lệch đi một tấc, nếu không đại la thần tiên cũng không xoay chuyển trời đất nổi.”
“Ta đã kiểm tra đơn thuốc,” Thích Linh Xu nói, “Đúng là đan dược bảo dưỡng tâm mạch.”
Thích Ẩn vuốt mặt, dịch người đến chỗ có ánh sáng rồi nói: “Đan dược sư thúc kia của các ngươi chỉ nói một nửa sự thật. Đúng là ông ấy bị tổn thương gần tâm mạch, nhưng trái tim nằm ở giữa, không lệch đi đâu cả. Các ngươi còn nhớ Nguyên Doãn đã nói thế nào không, sức mạnh và sự trường sinh của yêu ma rất bí ẩn, tất cả đều nằm ở trái tim của chúng nó. Tự nhiên đang yên đang lành lại biến thành con nhện, còn giết không chết. Lúc trước Diêu Tiểu Sơn có nói với ta, ở Băng Hải Thiên Uyên có một chỗ tên là Thiên Uyên Chu Võng, ở đó Vô Phương các ngươi moi tim người và yêu quái. Ta mạnh dạn đoán, có lẽ Vô Phương các ngươi đã cấy tim yêu vào cơ thể ông ấy.”
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, sống lưng toát một lớp mồ hôi lạnh. Càng nghĩ lại thì càng không dám thở mạnh. Đầu tháng ba lúc Thích Linh Xu rời khỏi Vô Phương, Thích Thận Vi còn có thần trí, sao bỗng dưng lại biến thành con quái vật tám mắt tám chân được?
Thích Ẩn cụp mắt nói: “Còn vì sao tru tâm ông ấy nhưng không chết…”
Sắc mặt Thích Linh Xu trắng bệch như tờ giấy, mờ mịt tiếp lời: “Bởi vì thương thế sư tôn quá nặng, cấy một quả không có tác dụng nên bọn họ cấy liên tiếp nhiều quả.”
Phương Tân Tiêu hoảng sợ: “Trời ơi…”
Thích Ẩn lại hỏi: “Tiểu sư thúc, Chiêu Minh, các ngươi có biết đến sự tồn tại của Thiên Uyên Chu Võng không?”
Thích Linh Xu và Chiêu Minh trầm mặc lắc đầu.
“Những đệ tử tiên môn mất tích e là đang ở đó, hẳn là có bộ dạng giống với cha ta rồi.” Thích Ẩn đỡ trán nói, “Vô Phương các ngươi đúng là…”
Chiêu Minh tái mặt tiếp lời, “Mất trí.”
“Chẳng lẽ Vô Phương tìm Hắc Tử nhập môn cũng là vì moi tim hả?” Vân Tri hỏi.
“Diêu Tiểu Sơn nói vậy đó, gã từ chỗ đó chạy trốn ra ngoài.” Thích Ẩn nói.
“Vậy những đệ tử tiên môn mất tích có liên quan gì tới Hắc Tử không?”
“Thích!” Phương Tân Tiêu kêu lên, “Bọn họ đều họ Thích. Nhị vị sư huynh Quy Tâm Quy Thiện mất tích của bổn môn đều họ Thích, bọn họ muốn tìm người họ Thích để đổi tim.”
“Họ Thích chúng ta đúng là xúi quẩy.” Thích Ẩn bi thương nói
“Cả nhà ngươi cũng xúi quẩy mới gặp phải Vô Phương.” Vân Tri ôm ống tay áo than một tiếng.
Thích Ẩn nhắm mắt không muốn nói chuyện, mọi người thảo luận cả buổi trời cũng không nghĩ ra vì sao Vô Phương lại muốn bắt người họ Thích. Nếu nói bắt họ Thích vậy vì sao Thích Linh Xu lại không liên can đến chuyện này, không biết có phải vì y không phải là huyết mạch Thích thị chân chính không nữa.
Đăng phù chỉ được điểm một cái, mộ đạo đen kịt, mọi người đều mệt mỏi, dần dần chìm vào im lặng. Chiêu Minh và Phương Tân Tiêu tựa vào nhau ngủ. Chỉ có Thích Linh Xu cúi đầu ôm kiếm, bộ dạng bi thương xưa nay chưa từng thấy. Sư tôn gặp nạn, kẻ hạ độc thủ là sư môn của mình, nhất định tiểu tử này sốc đến mức trời đất tối tăm.
Nhưng giờ Thích Ẩn không có tâm tư an ủi y, hắn chống đầu ngây ngốc nhìn bóng đêm. Hắn biết vừa rồi Vân Tri vẫn chưa nói sự thật, hoặc là không nói hết. Tên kia không hề nhắc đến vì sao Phượng Hoàn lại tìm được kiếm Quy Muội, người của Phượng Hoàn Sơn nhất định đã đến Dĩnh Hà, mà còn phát hiện chuyện gì đó.
Nhưng hắn không muốn biết gì cả, giờ trong lòng hắn rất chản nản, chỉ muốn gặp ca ca, muốn ca ca nấu cháo cho hắn, muốn ca ca may chiếc khăn tay có con cá trắm đen nho nhỏ. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt điềm tĩnh của ca hắn, tâm hắn cũng lặng như nước, dường như hết thảy đau xót đều có thể cố nhịn cho qua. Không biết tiếng cào ở phía sau cửa đá đã ngừng lại tự bao giờ, hắn tưởng con nhện tinh kia đã đi rồi, hắn ngước mắt nhìn lên, thấy mọi người đều đã ngủ. Hắn nuốt nước miếng, định lát nữa mới gọi bọn họ. Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng ‘lạch tạch’, cúi đầu nhìn thử, là từ huyết la bàn phát ra. Hắn cầm la bàn lên mở ra nhìn, máu tươi vẫn chưa dùng hết, kim la bàn ở bên trong đang quay điên cuồng trên vết máu.
Lão béo Thanh Thức kia không uy tín chút nào, la bàn mới xài không bao lâu đã hỏng mất rồi. Thích Ẩn lắc đầu, đang định ném trở vào. Bỗng nhiên đỉnh đầu ầm một tiếng, hòn đá đổ ập xuống nện lên đầu hắn khiến hắn chảy máu ròng ròng. Tất cả mọi người bừng tỉnh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thích Ẩn bị đập cho choáng váng, lấy tay sờ sờ đầu, toàn là máu, hắn đỡ pho vu tượng bên cạnh loạng choạng đứng lên. Bỗng nhiên cổ hắn bị một thứ gì nho nhỏ cuốn lấy, Thích Ẩn ngửa đầu nhìn, qua tầm mắt mơ hồ hắn thấy một cái lỗ lớn trên đỉnh đầu cùng với khuôn mặt tái nhợt của Thích Thận Vi đang rướn vào từ chỗ đó.
Trong đầu Thích Ẩn ong một tiếng, cổ họng hắn đau buốt, Thích Thận Vi rụt người lại, cả người Thích Ẩn bị tơ nhện cuốn đi.
Trước khi đi hắn chỉ kịp nghe tiếng hô kinh hoàng của Thích Linh Xu: “Thích Ẩn!”