Gả Ma

Chương 57



Biên tập: Bảo Bảo.

“Bạch Lộc, vì sao Phục Hy lão gia lại muốn phạt ngươi?” Thích Ẩn hỏi.

Sao trời lặng lẽ, bóng đêm dịu dàng bao trùm lấy Thích Ẩn, hắn nằm trên đài đá ngắm dải ngân hà lộng lẫy trên đỉnh đầu mình, nhìn chúng im lặng chảy xuôi như dòng thủy ngân. Đợi hồi lâu cũng không nghe được câu hồi đáp, Thích Ẩn nghi hoặc nghiêng đầu nhìn thử thì thấy bóng dáng thon gầy trắng xóa của Bạch Lộc ngồi phía trên tượng thần. Hai tay cậu ủ trong tay áo, ống tay áo phất phới như cánh bướm đập trong gió đêm, phảng phất một nỗi buồn khôn kể.

“Ôi,” cậu than một tiếng thật dài, “Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, phạm phải lệnh cấm của lão già Phục Hy, xen vào chuyện phàm tục ở trần gian. Đừng nhắc nữa, đau lòng lắm.”

Tuy Thích Ẩn tò mò trong lòng, nhưng hắn cũng không phải kẻ đập nồi hỏi cho rõ ngọn ngành nên câu chuyện dừng tại đây. Quay đầu lại nhìn bộ xương trắng nghiêng người trên đài đá kia thì nghĩ tới ca hắn. Không biết giờ ca hắn đang làm gì, có nhớ hắn hay không. Thích Ẩn phiền muộn than thở một tiếng, bỗng nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó, lập tức bật dậy hỏi: “Đúng rồi, đại thần Bạch Lộc, huynh trưởng Phù Lam của ta là đứa trẻ xuất thân từ thần điện Ba Sơn, đại vu dưới trướng ngài có ai để lại hậu duệ hay không? Biết đâu ca ta là hậu duệ của hắn thì sao.”

“Đứa trẻ xuất thân từ thần điện Ba Sơn?” Bạch Lộc nghi hoặc xoay người lại, “Cả đời vu chúc phụng dưỡng thần linh, không thành thân không sinh con không phong tước không tiền tài, nếu không có tội, sau khi chết vượt qua luân hồi, trở thành thần hầu, vĩnh viễn bầu bạn với thần linh, sao lại có con chứ?” Cậu vung tay áo, sương trắng bốc lên, những linh hồn trắng toát đó lại xuất hiện trên các trụ đồng, “Nè, đây là thần hầu của ta.”

Thích Ẩn ngơ ngác nhìn bọn họ, đám linh hồn trầm mặc đứng yên một chỗ, bên dưới mặt nạ Bạch Lộc lộ ra một góc cằm trắng bệch. Dáng người bọn họ đứng thẳng tắp, mang lại một cảm giác trang nghiêm cổ kính. Thích Ẩn lắp bắp hỏi: “Vậy trọn đời trọn kiếp của bọn họ sẽ ở bên trong sương trắng sao?”

Bạch Lộc gật đầu, sau đó hất cằm với Thích Ẩn, “Ca ca ngươi tên là gì?”

“Phù Lam.” Thích Ẩn nói.

“Phù trong ‘phù sơ’, Lam trong ‘tình lam’?”

Thích Ẩn gật đầu.

“Tên gì nghe kì vậy.”

“Sao lại kì?” Thích Ẩn nói, “Nghe ý nghĩa mà, không giống tên của ta, ta nghe dì nói tên ta là do mẹ ném ống tự trước tượng Nữ Oa mà ra đó.”

*扶疏的扶, 晴岚的岚 (Phù sơ đích Phù, tình lam đích Lam): Phù trong phù sơ (tươi tốt, xum xuê); Lam trong tình lam (sương khói lượn lờ trên bầu trời quang đãng).

Bạch Lộc nói: “Lúc ngươi ở trong mộ có phải thấy rất nhiều nhành hoa quấn quanh không? Đó là hoa Phù Lam, là đồ đằng của thần điện ta. Loài hoa này vô cùng kỳ lạ, thân cây nối với nhau, rễ cây cũng nối liền nhau, tất cả hoa Phù Lam đều mọc ra từ một bộ rễ lớn. Điều thú vị hơn nữa là loài hoa này gặp gió thì tàn, một ngọn gió thổi qua sẽ khiến chúng tan thành tro bụi, tứ tán không để lại chút gì cả. Bởi vì tập tính đặc thù của nó nên không trồng ở hạ giới được, chỉ ở địa giới thần linh cách biệt nhân thế này mới có.”

Cậu nói, đoạn nâng tay lên, sương mù ngưng kết trong lòng bàn tay cậu rồi hóa thành ảo ảnh một đóa hoa. Cậu phất tay, đóa hoa kia lay động bay về phía Thích Ẩn, Thích Ẩn chìa tay ra, cẩn thận đón nó. Đó là một đóa hoa màu trắng, thoạt nhìn như một quả cầu lông nhỏ, cánh hoa giống như một vòng sợi bông bám lên rễ cây. Thích Ẩn thổi nhẹ một cái, những cánh hoa ấy bay lên không trung, tựa như thổi rơi những ngôi sao nho nhỏ, chớp mắt một cái đã không thấy nữa.

Thích Ẩn nhìn cánh hoa tản mác theo chiều gió kia, bất giác ngẩn người. Dùng tên của một loài hoa thần đặt cho mình, người cũng yên tĩnh như đóa hoa trắng nhỏ bé ấy, chẳng lẽ ca hắn là một tiên hoa sao? Hắn chống cằm, suy nghĩ vẩn vơ. Sao tên kia không phải là một bé gái chứ? Ngốc nghếch như vậy, nếu là một cô nương thì tốt rồi, chắc chắn sẽ được nhiều người yêu mến.

Hắn nhớ tới dáng vẻ thêu thùa may vá dưới đèn vào buổi tối của Phù Lam, y cúi đầu, cổ áo phía sau ngắn, để lộ một đoạn gáy trắng như tuyết. Nếu Phù Lam là một cô nương, vậy hắn có thể… Thích Ẩn buồn bã trong lòng, lúc đứng lên vô tình động đến cái chân bệnh, chợt nhói một cái tận tâm can. Hắn cởi giày vớ ra nhìn thử, cái nhọt độc kia đã lan lên mu bàn chân, màu tím xanh, như nổi một lớp bóng nước.

Bạch Lộc xoay người lại thì nhìn thấy, ghét bỏ “Chậc” một tiếng, nói: “Gớm quá.”

“…” Thích Ẩn tức giận trừng cậu một cái.

Bạch Lộc ung dung đáp xuống như chiếc lá rụng theo gió, một tia sáng trắng như sương mù ngưng tụ lại trong lòng bàn tay cậu. Cậu phất tay qua chân phải của Thích Ẩn, cái nhọt kia như nước sơn tróc ra từng mảng rồi biến mất hẳn. Thích Ẩn kinh hỉ lật bàn chân qua nhìn đi nhìn lại mấy lần, chú trớ kia thật sự biến mất. Thần đúng là thần, tuy không biết bốn sáu nhưng vẫn có chút năng lực.

Hắn ngẩng đầu muốn nói lời cảm tạ, chợt thấy hồn thể của Bạch Lộc phai nhạt đi rất nhiều, tựa như làn khói mỏng sắp tan biến.

Thích Ẩn ngơ ngẩn nói: “Bạch Lộc, ngươi… hồn phách của ngươi…”

“À,” Bạch Lộc cúi đầu nhìn mình, uể oải ngáp một cái, “Dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, còn yếu lắm, tốn chút linh lực nên mới bị vậy đó. Không sao, cho dù hồn phách có tan biến thì mấy ngày nữa cũng tụ lại à.”

Thích Ẩn thoáng an tâm một chút.

Bạch Lộc nói tiếp: “Nể tình trên người ngươi có huyết mạch của tiểu gia nên nhắc nhở ngươi một câu, đám vu chúc phụng dưỡng ta từ trước đến nay kia…” Cậu trắng đến mức gần như trong suốt, thần sắc trên mặt vừa phiền chán vừa bất đắc dĩ, “Dù sao cũng một lời khó nói hết. Thần mộ là do bọn họ xây nên, trong mắt bọn họ kẻ tùy tiện xâm nhập là phạm vào tội lớn xúc phạm thần linh. Cho nên một khi có người xâm nhập huyệt mộ sẽ tự động phong tỏa, sung kẻ đột nhập làm vật tuẫn táng theo ta. Nhưng ta đã mở cửa ra rồi, ngươi muốn đi hay ở thì tùy.” Cậu giơ tay bay về phía tượng thần, bóng dáng càng lúc càng mờ nhạt, chợt cậu nhớ tới điều gì đó, xoay đầu lại bảo, “Đúng rồi, đừng chạm…”

Lời còn chưa nói xong đã không thấy người đâu cả.

Chạm vào cái gì? Thích Ẩn khó hiểu. Hắn gọi vài tiếng ‘Bạch Lộc’, không ai trả lời, đành bỏ cuộc.

Thời gian từ lúc vào đến bây giờ ít nhất cũng phải một nén nhang, bọn Vân Tri vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng hắn không dám tùy tiện ra ngoài cửa, biết đâu cha hắn chầu chực ở bên ngoài thì sao. Hắn gãi gãi đầu, sau đó vẽ thêm mấy cái phù truyền âm rồi truyền đi, hi vọng bọn họ có thể mau chóng nhìn thấy chúng.

Thích Ẩn quyết định nán lại thêm một chút nữa, thời gian cỡ một chén trà nhỏ, nếu vẫn không có tin tức hắn sẽ ra ngoài. Chờ rồi lại chờ, mí mắt híp lại, không chống đỡ nổi nữa nên chìm vào giấc ngủ. Hắn mơ thấy Phù Lam, y đang ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn đen lay láy trông rất chuyên tâm kia tựa như hạt ngọc lưu ly trong trẻo soi rõ dáng hình của hắn. Thích Ẩn thấy mũi mình cay cay, không biết sao có cảm giác như gặp lại sau nửa đời người cửu biệt, nước mắt cứ chực tuôn ra. Y trầm mặc không nói lời nào, dáng vẻ ôn hòa điềm tĩnh như vậy khiến người ta thật sự rất thích.

Bỗng nhiên Thích Ẩn nảy ra một ý tưởng táo bạo, dù sao cũng là mộng, không phải sự thật, chi bằng cứ làm điều mình muốn. Hắn bật dậy, chu môi nhào qua, Phù Lam trong mộng rõ ràng rất hoảng sợ, y đẩy đầu hắn ra, sống chết không cho hắn đến gần mình. Thích Ẩn vẫn không chịu buông tha, chu môi kề sát vào mặt y.

Sau lưng vang lên âm thanh hoảng hốt của một người, “Hắc Tử, ngươi mộng xuân hả!”

Thích Ẩn lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt lạnh lùng như người chết của Thích Linh Xu, tay còn đè lên trán Thích Ẩn, Thích Ẩn khiếp sợ, vội rụt người lại.

Vân Tri đi tới, trêu chọc nói: “Kịch liệt ghê, mơ thấy ai vậy? Hoa cô nương?”

Ông nội ngươi. Thích Ẩn vô cùng xấu hổ, ngước mắt lên nhìn khắp nơi, Thích Linh Xu chỉnh tay áo, Chiêu Minh đứng bên cạnh ngửa đầu nhìn tượng thần Bạch Lộc, tấm tắc cảm thán. Nhưng không thấy Phương Tân Tiêu đâu cả, hắn liền hỏi: “Tân Tiêu sư muội đâu?”

Vân Tri lộ ra vẻ mặt đau đầu, nói: “Chúng ta lạc nhau.”

Bọn họ xếp bằng ngồi xuống, từ từ kể lại sự việc sau khi Thích Ẩn bị bắt đi. Thích Ẩn mới vừa bị Thích Thận Vi túm đi, mọi người cuống quít muốn đuổi theo, ngay lúc đó, hàng loạt pho tượng trên hành lang dài bỗng nhiên chấn động, từng cái bắt đầu nứt ra. Dưới ánh sáng yếu ớt của đăng phù, những khe hở trên tượng đá bắt đầu uốn lượn rồi nứt ra, vỏ đá vỡ vụn, lộ ra những người gầy ốm khô quắt bên trong. thân thể của những người đó màu nâu sẫm, cả người nồng nặc mùi thuốc, bắt đầu bước ra khỏi tượng đá. Ai nấy đều mang vẻ mặt đau khổ méo mó, ngũ quan trên khuôn mặt như đắp một lớp hắc ín bị nhiệt độ cao nung chảy, trông rất dữ tợn. Chúng nó vươn đôi tay khô cằn quơ quào về phía bọn Vân Tri, thê thảm kêu rên mấy tiếng.

Mọi người cực kỳ hoảng sợ, Thích Linh Xu vừa ngự kiếm vừa lui về phía sau. Ánh kiếm lạnh lẽo dệt thành màn mưa kiếm rơi xuống những con quái vật đó. Quái vật ôm mặt gào rống, nhưng không ngã xuống mà vẫn khóc lóc mò mẫm tìm kiếm Thích Linh Xu. Phương Tân Tiêu và Chiêu Minh bò ra khỏi cái lỗ mà Thích Thận Vi đục ban nãy, sau đó là Vân Tri, Thích Linh Xu đi sau cùng, mọi người thoát ra ngoài. Nhưng những con quái vật đó cũng chen chúc bò ra khỏi lỗ, chúng luôn mồm hô cái gì đó, nghe rất thê thảm.

Chiêu Minh kinh hồn bạt vía hỏi: “Chúng nó đang kêu gì đó? Thận? Muốn thận của chúng ta sao? Sao vậy, thành ra thế rồi mà còn muốn tráng dương hả!”

Vân Tri rống to: “Thận cái gì, chúng nó kêu ‘thần’!”

“Thần? Thần ở đâu ra?” Chiêu Minh vừa chạy vừa khóc lóc, “Nơi này rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào mà lại tà môn như vậy!”

Vân Tri quay đầu nhìn một cái, suýt nữa chết ngất. Trong bóng tối u ám có vô số cái đầu đang lúc nhúc, những con quái vật đó vươn đôi tay khô khốc của chúng tới, ngoác to cái mồm méo mó, vừa bám riết không buông vừa the thé gào lên: “Thần, khoan thứ chúng ta! Khoan thứ chúng ta!”

Vất vả lắm mới tìm được ngã rẽ, mọi người leo lên xà nhà, nín thở chờ chúng nó đi. May mà mắt của mấy thứ đó không biết sao mà không được tốt lắm, chúng mò mẫm ngửi ngửi khắp nơi, sau đó lục tục bỏ đi. Chờ an toàn rồi, Thích Linh Xu lại thấp giọng nói: “Không thấy Phương Tân Tiêu đâu cả.”

Mới một chốc đã lạc hai người, cuối cùng không biết tìm Thích Ẩn hay Phương Tân Tiêu trước, mọi người lâm vào trầm mặc. Không biết Thích Ẩn đã bị lôi đến nơi nào, trên đường toàn là quái vật, rất khó để kiểm tra vết máu trên mặt đất, còn Phương Tân Tiêu rất có khả năng đang ở gần đây. Xoắn xuýt một hồi, rốt cuộc quyết định đi tìm Phương Tân Tiêu trước.

Bọn họ đoán là lạc nhau lúc chạy trốn ban nãy nên quay về tìm, nhưng vẫn không thấy ai cả. Vì thế tiếp tục quay lại mấy cái lối rẽ, không có quái vật chặn đường, nhưng mà không thấy một bóng người. Bọn họ lại đoán có khi nào Phương Tân Tiêu trở về chỗ cửa đá không, nên họ tắt đăng phù, mò đường quay lại.

Trên đường có mấy con quái vật khô quắt lạc đàn, ở nơi này không có xà nhà trên trần, không thể leo lên. Nhưng mắt của thứ này bị hỏng, bọn họ quyết định nín thở đi vòng qua chúng nó.

Lá gan của Chiêu Minh nhỏ nhất, trái tim hắn đập loạn xạ, cơ hồ muốn nổ tung, hắn trừng mắt nhìn Thích Linh Xu rón rén chui qua cánh tay của một con quái vật rồi bước đến đầu kia của lối đi. Vân Tri bảo hắn đi trước, vẻ mặt hắn đau khổ, hắn dịch người từng chút một, bỗng có một con quái vật hếch mũi lên thò qua chỗ hắn, dường như nó cảm nhận được gì đó. Hai chân của hắn bủn rủn, không dám nhúc nhích, con quái vật kia cúi người xuống, cách hắn càng lúc càng gần, dù lối đi này tối đen như mực, hắn vẫn thấy rõ mồn một hai hốc mắt đen ngòm sâu hoắm của nó. Thân thể nó vô cùng quái dị, bắp thịt khô quắt, giống như thịt khô phơi trong gió. Ở cổ họng nó có một vết nứt, có thể lờ mờ thấy những thứ như thân cây cành lá bên trong.

Chiêu Minh nhanh chóng hiểu ra vì sao trên người những thứ này lại nồng nặc mùi thuốc như vậy, đó là bởi vì thân thể chúng nó được nhét đầy thảo dược.

Quái vật kề sát hắn ngửi ngửi mấy cái, không phát hiện gì nên quay đầu bỏ đi. Chiêu Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cẩn thận nhấc bước, khó khăn lắm mới đến được chỗ Thích Linh Xu. Vân Tri cũng qua đó, bọn họ quay lại hành lang dài, nhưng phát hiện cửa đá đã đóng lại, không hề có dấu vết mở ra. Đúng lúc này thì bọn họ nhận được phù truyền âm của Thích Ẩn.

“Cho nên bọn ta đến đây trước.” Vân Tri buông tay.

Mọi người đều thở dài, Thích Ẩn kể những chuyện mà hắn gặp qua ban nãy, mọi người trừng mắt, dường như không thể tin được. Chiêu Minh ngơ ngác mở to mắt nhìn tượng thần Bạch Lộc: “Vậy mà… vậy mà có thần thật ư? Thích Ẩn, có phải ngươi nằm mơ không? Hồi nãy ngươi nằm mơ thấy Hoa cô nương đó.”

Hoa ông nội ngươi. Thích Ẩn xấu hổ, tức giận nói: “Đầu óc ta rất tỉnh táo, chẳng lẽ mơ hay thực ta còn không biết sao.”

“Nếu nói đây là thần mộ, có lẽ ta biết mấy cái xác ướp ngoài kia là gì.” Vân Tri nói.

“Là gì?” Thích Ẩn hỏi.

“Là tội đồ.” Vân Tri nói, “Bộ tộc thượng cổ không phân biệt chính trị hay tôn giáo, đại vu chúc tương đương với thủ lĩnh của bộ tộc, chỉ có quý tộc thông thạo văn tự và lễ nghi mới có thể trở thành vu. Bọn họ định ra thứ bậc chặt chẽ, địa vị tối cao là thần linh lúc ẩn lúc hiện, dưới thần linh là vu chúc, dưới nữa là quý tộc, dân thường, nô lệ, mà địa vị của tội đồ còn thấp hơn cả nô lệ nữa. Đám tội đồ này bị phong ấn trong tượng đá, một mặt nghiêm trị, mặt khác để bọn họ canh giữ lăng mộ dưới lòng đất.”

“Làm sao ngươi biết những chuyện này?” Thích Linh Xu cau mày hỏi, “Ngay cả Nguyên Doãn sư thúc cũng chưa bao giờ nhắc đến.”

Vân Tri nói: “Mỹ nhân sư thúc kia của ta nói cho ta biết. Sách cổ có ghi chép về một loại gọi là ‘Người mật‘, ‘trước khi chết tuyệt đối không ăn không uống, chỉ tắm rửa cơ thể bằng mật ong. Kinh nguyệt, phân và nước tiểu toàn là mật, sau khi chết được khâm liệm trong quan tài bằng đá’. Ý là trước khi những người này bị phong ấn sẽ không cho ăn uống, chỉ uống mỗi mật ong, còn dùng mật để tắm rửa, sau một tháng thì phân và nước tiểu của bọn họ toàn là mật. Sau khi bọn họ qua đời thì khâm liệm bọn họ trong quan tài đá. Sư thúc của ta nói rằng cách phong ấn này được lưu truyền từ vu chúc thời thượng cổ cho đến tận bây giờ. Nhưng trên người đám ngoài kia nồng nặc mùi thuốc, xem ra vu chúc thượng cổ không tưới mật mà dùng thuốc.” Hắn nhướng mày, “Một số khe núi bị lũ lụt, mật bị tuôn ra, có vài người sẽ cắt lấy thịt bọn họ ăn, nghe nói có thể trường sinh bất lão. Chợ tiên bây giờ có rất nhiều ‘thịt người mật’, rất đắt, nhưng đa phần là đồ giả, toàn bằng thịt chuột.”

Mẹ nó gớm quá, Thích Ẩn nghe mà muốn nôn ra, “Trời ơi, cái này mà bọn họ cũng dám nuốt sao?”

“Sao không thể nuốt chứ?” Vân Tri cười nói, “Chỉ cần có thể trường sinh bất lão, ta đảm bảo ngay cả phân của tiên nhân bọn họ cũng nguyện lòng ăn nữa.”

Thích Linh Xu lạnh lùng liếc hắn, Vân Tri thè lưỡi, ngón tay vẽ một đường ngang miệng mình, làm kiểu ngậm miệng.

“Trừng phạt nghiêm khắc như vậy,” Chiêu Minh tặc lưỡi nói, “Tội lỗi phải lớn cỡ nào chứ.”

“Không sai, hẳn là tội xúc phạm thần linh.” Thích Linh Xu hờ hững nói.

Thích Ẩn tò mò hỏi: “Xúc phạm thần linh thế nào? Tiểu bậy trước mặt tượng thần sao?”

“Thực ra thì cũng không nhất định là xúc phạm thần linh thật,” Vân Tri nói, “Có đôi khi phản quốc, phản giáo, hoặc là tà dâm gì đó cũng sẽ bị cho rằng là xúc phạm thần linh.”

Thích Ẩn lắc đầu thở dài, nói thật, dựa theo tính tình của Bạch Lộc e rằng không để tâm đến mấy chuyện phản quốc phản giáo đâu, nhưng quấy rối giấc ngủ của cậu thật sự có thể bị trị tội xúc phạm thần linh. Không rõ liệu những hình phạt này là mê tín ngu muội, hay là sự tàn nhẫn bắt nguồn từ trái tim của muôn vàn phàm linh nữa.

Vân Tri lấy dao găm ra vạch tới vạch lui trên mặt đất, dựa theo trí nhớ mà vẽ lại một phần bản đồ của lăng mộ dưới lòng đất. Theo như Bạch Lộc nói, nơi này là chính điện, vậy hẳn là bọn họ đã đến chính giữa lăng mộ, phía sau có lẽ là có hậu điện gì đó. Nếu Phương Tân Tiêu không đụng phải quái vật, theo lý mà nói sẽ chạy về phía lối vào. Bọn họ quyết định một lát nữa sẽ quay lại chỗ hàng lang, xem Phương Tân Tiêu có truyền phù truyền âm đến đó hay không.

Chiêu Minh vô cùng tò mò về thần Bạch Lộc, hắn đảo quanh tượng thần một vòng. Thích Ẩn chống cằm, nhớ lúc trước khi Bạch Lộc biến mất đã quay đầu lại nói ‘Đừng chạm…’. Hắn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, khi đó hồn thể của Bạch Lộc đã vô cùng mỏng manh, khuôn mặt mơ hồ, hắn cố gắng nhớ lại vẻ mặt của Bạch Lộc, trông rất nghiêm túc, dường như mang ý cảnh cáo.

Thích Ẩn dần dần cau mày, rốt cuộc là đừng chạm vào cái gì?

Lúc hắn ngẩng đầu lên thì thấy Chiêu Minh đang vươn tay về phía tượng thần, đầu ngón tay sắp chạm vào thân hình lạnh lẽo của Bạch Lộc.

Trong đầu như có gì đó xẹt qua, Thích Ẩn la lớn: “Đừng chạm vào!”

Vừa lúc Chiêu Minh chạm lên tượng thần, bị Thích Ẩn làm cho giật mình, hắn cuống quít thu tay, sau đó nói: “Sao đấy? Ta tò mò nên sờ thử.”

Chung quanh tĩnh lặng, không có chuyện gì xảy ra, mọi người khó hiểu nhìn hắn. Thích Ẩn xấu hổ gãi đầu, đoạn nói: “Không có gì… Không có gì…”

Đúng lúc này, đột nhiên ngón tay của Chiêu Minh bị đốt cháy, ngọn lửa hừng hực lan dọc theo cánh tay rồi thiêu đốt từng tấc cơ thể hắn. Mọi người kinh hồn bạt vía, Chiêu Minh hoảng sợ thét chói tai, hốc mắt phụt ra lửa, cả người biến thành một người lửa sống. Máu thịt của hắn dần bốc hơi như hơi nước, chỉ trong chốc lát đã hóa thành bộ xương cháy đen thui, tiếng kêu cứu thảm thiết của hắn cứ vang vọng mãi, hắn muốn đi về phía bọn Thích Ẩn, nhưng hắn lảo đảo một cái rồi lăn khỏi đài đá, rơi xuống vực sâu vô tận.

Thích Linh Xu vọt tới mép đài đá, khàn giọng kêu to: “Chiêu Minh –”

Bên dưới tối đen như mực, không một ai đáp lại.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.