Thích Ẩn cõng Phù Lam về phòng, không biết Miêu gia đang tản bộ nơi nào, trong phòng không có ai. Thích Ẩn giúp y cởi kẹp áo, quấn chăn bông lại. Phù Lam mệt mỏi, khép hờ mắt tựa vào gối nghỉ ngơi. Thích Ẩn chăm y mệt muốn xỉu, xoay người thả màn che xuống, ánh mặt trời lờ mờ chiếu vào, phủ một tầng sáng nhàn nhạt khắp gian phòng. Thích Ẩn nhẹ giọng nói: “Ca, huynh nghỉ ngơi nhé, ta đi thăm tiểu sư thúc cái đã.”
Phù Lam nằm nghiêng nhìn hắn, chau mày hỏi: “Tiểu Ẩn, đệ còn làm tân nương của ta không?”
Sao ca hắn vẫn còn nhớ chuyện này nữa vậy? Thích Ẩn cảm thấy đau đầu. Phù Lam thật thà quá, nói cái gì thì tin cái nấy. Hắn nhìn đôi đồng tử to tròn đen láy của y, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác áy náy. Hắn ngồi trên mép giường đắn đo một hồi, đoạn nói: “Hai ta không thể thành thân, ca, hai ta là đều là nam, nam với nam không thể ở bên nhau được.”
Phù Lam suy nghĩ một hồi, sau đó lấy một con dao găm từ trong túi càn khôn ra đưa cho Thích Ẩn.
Thích Ẩn nhận dao găm, nghi ngờ hỏi: “Chi vậy?”
“Thiến đi.” Phù Lam nói, “Thiến xong là thành thân được rồi.”
“…” Thích Ẩn không thể tin nổi, “Ca, huynh nghiêm túc đấy hả?”
Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn.
“Sao huynh không tự thiến mình đi?”
Phù Lam im lặng.
Hừ, của y còn tự mọc lại mà. Thích Ẩn không còn lời nào để nói, nếu muốn thành thân, đúng là chỉ có y tự thiến mình được thôi. Không đúng, chuyện gì đã xảy ra với ca hắn vậy? Người này ngốc hết chỗ nói, có đôi khi cũng thông minh, nhưng mà thông minh này dùng không có đúng chỗ. Thích Ẩn tức cười nói: “Ca, huynh không thể như vậy được!”
Phù Lam cụp mắt, bộ dạng trông rất uể oải, sau đó chui vào ổ chăn không nói tiếng nào nữa. Chăn bông dày nặng bọc lấy gương mặt tái nhợt của y, hệt như một cô vợ nhỏ giận dỗi. Y rầu rĩ nói: “Gạt người ta là không đúng.”
Thích Ẩn không biết làm sao, đành nói: “Ca, để ta nói rõ với huynh, thật ra thì đoạn tụ không phải không được, nhưng quan trọng là phải thích nhau mới có thể thành thân. Trước đây ta đã nói với huynh rồi, tình cảm của huynh dành cho ta là kiểu của huynh đệ, không phải phu thê.”
Bé ngây thơ trước mặt cau mày, có lẽ là đang tự hỏi coi hắn nói gì. Thích Ẩn kiên nhẫn chờ y, một lát sau, y chống tay ngồi dậy, chăn bông tuột khỏi bờ vai gầy gò. Trong gian phòng phủ ánh mặt trời nhàn nhạt, rèm che rũ xuống, Phù Lam nghiêng người, một tay đè gáy Thích Ẩn rồi hôn lên môi hắn.
Tiếng gió thổi vi vu ngoài cửa sổ bỗng dưng im bặt, lá cây cũng không còn xào xạc nữa. Tất cả âm thanh đều ngừng hẳn, ánh sáng xuyên qua tán cây loang lổ vào song cửa sổ rồi chiếu lên bọn họ, khiến cả người Phù Lam và Thích Ẩn cũng loang lổ ánh sáng như tán cây ngoài hiên.
Trái tim hắn đập dồn dập, máu dồn lên gương mặt nóng như cái bàn ủi, nóng đến mức có thể chiên một quả trứng trên đó. Thích Ẩn theo bản năng muốn lùi ra sau, nhưng Phù Lam không cho hắn nhúc nhích, lực tay của người này rất mạnh, giữ chặt gáy hắn, khiến hắn chẳng thể động đậy. Môi kề môi, nóng bỏng như muốn thiêu cháy. Thích Ẩn cảm nhận được hơi thở của Phù Lam, mùi vị của Phù Lam, tất cả mọi thứ của Phù Lam.
Một lúc lâu sau, cuối cùng thằng nhãi này cũng chịu buông Thích Ẩn ra. Thích Ẩn há miệng thở dốc, sau đó che miệng nói: “Ca, huynh làm gì vậy!”
Phù Lam cúi đầu vỗ ngực mình, đoạn ngờ vực nói: “Vẫn không có đập thình thịch.”
“Ta đã nói rồi, huynh không thích ta!” Thích Ẩn la lên. Không hiểu sao trong lòng có hơi mất mát, Thích Ẩn vừa gấp vừa tức, suýt nữa đã bỏ đi mất.
“Nhưng mà…” Phù Lam thò tay ra, đặt lên ngực Thích Ẩn, cảm nhận trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực kia, tựa như được y nắm trọn trong lòng bàn tay, “Của đệ đập nhanh quá. Đệ thích ta sao? Tiểu Ẩn.”
Thích Ẩn ngơ ngác, hệt như một đứa trẻ bị người lớn phát hiện mình giấu kẹo, bức màn bí mật sau sân khấu bị vén lên, thoáng cái bại lộ cả thảy. Đầu óc hắn hiện giờ trống rỗng, tựa như có một ngọn lửa lớn quét qua. Hắn chẳng biết mình đang nói gì nữa, lưỡi cũng líu lại, “Ta ta ta ta ta…”
“Tiểu Ẩn thích ta, vì sao lại không chịu gả cho ta?” Phù Lam một mực truy hỏi đến cùng.
Gả cái rắm! Thích Ẩn khóc không ra nước mắt, hắn vò đầu bứt tóc, vất vả lắm mới bình tĩnh lại rồi tự hỏi. Tên ngốc Phù Lam này vốn không hiểu thành thân có ý nghĩa như thế nào. Y cho rằng giống như chăm em bé, nuôi đệ đệ, nhưng đâu phải thế! Thích Ẩn hít sâu một hơi, cân nhắc câu chữ: “Ca, huynh không hiểu! Thành thân có nghĩa là từ giờ trở đi chúng ta sống thì ngủ chung một chiếc giường, chết phải chôn chung một quan tài. Thành thân có nghĩa là cả đời này huynh phải thích ta, yêu ta, che chở ta.”
Phù Lam mở to mắt, đoạn nói: “Ta hiểu.”
“Huynh không hiểu!” Thích Ẩn tiếp tục nói, “Thành thân còn có nghĩa là sau này nếu huynh yêu người khác, hai ta không còn là phu thê, không còn là huynh đệ, hai ta sẽ trở thành kẻ thù, cho đến khi nào ta chết mới thôi.” Thích Ẩn bình tĩnh nhìn y, “Ta biết có người sau khi hòa ly có thể ôn hòa nhã nhặn, bao dung từ biệt nhau, ai cũng vui vẻ. Lúc gặp lại còn có thể làm bộ làm tịch chào hỏi rồi tán gẫu. Nhưng ta không được như thế, ca à, con người của ta rất nhỏ nhen, ta sẽ hận huynh. Nếu hai ta chia tay, cả đời này chỉ có thể làm kẻ thù thôi, huynh hiểu không? Ca.”
Phù Lam ngây người, ngơ ngác hỏi: “Chúng ta sẽ đánh nhau sao?”
“Có thể lắm,” Thích Ẩn cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Nhưng nếu huynh làm ca ca ta, tương lai huynh có vợ, huynh và chị dâu sẽ là người thân của ta, con cái của hai người cũng là người thân ta. Ta sẽ chúc phúc hai người, chăm sóc hai người, ngày lễ ngày tết sẽ biếu rượu thịt, mua bánh kẹo điểm tâm gì đó cho cháu trai ta.”
“Nhưng ta sẽ không…”
“Đừng nói sẽ không,” Thích Ẩn cắt lời y, cúi đầu nói, “Ca, huynh không yêu ta, tình cảm của huynh không phải kiểu phu thê, không phải loại quan hệ thân mật. Sau này huynh sẽ gặp được một cô gái mà huynh thật lòng yêu thích, huynh sẽ hiểu được việc thích nữ nhân và thích đệ đệ là hoàn toàn khác nhau, huynh sẽ hiểu cảm giác đó là thế nào. Đến lúc đó huynh sẽ hối hận, hối hận vì sao lại thành thân với ta.”
Phù Lam im lặng, gian phòng lâm vào sự trầm mặc thật lâu. Hai người ngồi đối diện, chẳng ai nói câu nào. Ánh mặt trời mờ ảo chiếu vào gian phòng tựa như hơi nước mơ màng, khiến mọi thứ mông lung mờ mịt, bóng cây khẽ đong đưa trên đầu gối. Thích Ẩn rất chán nản, bí mật bị vạch trần, giống như hắn bị cởi quần lót ra mất đi cảm giác an toàn.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng động từ ngoài cửa truyền tới, Vân Tri vội vàng chạy vào. Chẳng phải thằng nhãi này đang chăm sóc Thích Linh Xu ư? Sao lại đến đây? Còn đang ngờ vực thì thấy hắn day day mi tâm, sau đó nói: “Bây giờ Thanh Hòa sư thúc hoàn toàn thoát khỏi nghi ngờ rồi.”
“Sao đấy?” Thích Ẩn thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm.
Vân Tri ngồi xuống ghế nhỏ, chôn mặt vào lòng bàn tay. Xưa nay hắn luôn bày ra cái dáng vẻ bất cần đời, hiếm khi nào để lộ vẻ mệt mỏi trên mặt mình. Hắn nói: “Sư thúc không còn nữa.”
“Không còn nữa?” Thích Ẩn không hiểu.
“Là qua đời ấy, Hắc Tử,” Vân Tri nói, “Thanh Hòa sư thúc đi về cõi tiên rồi.”
Bọn họ ôm tay áo ra sân, đi đến chỗ ở của Mạnh Thanh Hòa. Phù Lam vốn định đi theo, nhưng Thích Ẩn thấy y buồn ngủ đến mức mở mắt không nổi, kiên quyết bắt y nằm trên giường. Dù sao mọi người đều ở đây, Vu Úc Ly có muốn tới bắt người cũng sẽ không chọn ngay lúc này. Mạnh Thanh Hòa vốn ở Tử Cực Tàng Kinh Lâu, vì bị thương nên chuyển đến tiểu trúc Minh Nguyệt. Vừa vào cửa đã nghe tiếng khóc thút thít, Thích Ẩn bước qua ngưỡng cửa, tất cả đệ tử Phượng Hoàn Sơn mang tự hào Tang đều quỳ dưới đất, khóc rất thảm thương. Mạnh Thanh Hòa khoác áo ngoài, ngồi xếp bằng ở phía sau bàn sơn đỏ, đầu rũ xuống như đang ngủ. Trên bàn chất đầy sách, có một quyển đang mở ra trước mặt, mực phê chữ bên trên vẫn còn rất mới.
Vân Tri bước qua, quỳ gối xuống chiếu, thu gom tất cả quyển trục cất vào gương đựng sách.
“Tang Nhược phát hiện đầu tiên, nó tới đưa cơm sáng, gõ cửa không ai trả lời, lúc đi vào đã thấy sư thúc mất rồi.” Vân Tri lấy bút lông ra khỏi tay Mạnh Thanh Hòa, “Thân thể của ông ấy vẫn luôn yếu ớt như thế, lúc ra khỏi nhà lao càng tệ hơn, cứ ho ra máu mãi. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là đang xem sách ngủ gật rồi đi luôn, trông rất an tường.”
Thích Ẩn trầm mặc trong chốc lát, không biết nên nói gì cho tốt. Những lúc như thế này, những lời an ủi đều phí công vô ích.
Vân Tri cũng im lặng, sau đó mở miệng, “Hắc Tử, ngươi nói xem chuyện gì thế này? Mới đầu là Thích sư thúc, giờ lại tới Thanh Hòa sư thúc, mẹ nó ta mặc áo tang sờn luôn rồi đấy. Tiểu sư thúc cũng sắp không xong rồi, các sư thúc của Chung Cổ Côn Luân đều nói y chỉ gắng gượng được đêm nay nữa thôi. Ta thừa biết ông trời đui mù, nào có ngờ ổng chẳng thèm mở mắt như thế. Thanh Hòa sư thúc tốt như vậy, cực kì dịu dàng, chưa hề nặng lời với ai. Ta lớn đến chừng này mà chưa thấy ông ấy tức giận bao giờ cả.”
Đệ tử Phượng Hoàn Sơn đều quỳ dưới đất khóc thút thít, ánh mặt trời lờ mờ, trên chiếc bàn gỗ mun điểm mấy cây nhang mộc tê, mùi hương nhàn nhạt lắng xuống, nhang khói lờ mờ phủ khắp gian phòng. Thích Ẩn và Vân Tri đưa Mạnh Thanh Hòa đến giường, khớp xương của hắn đã cứng đờ, làn da tái nhợt như sáp nến. Thích Ẩn cố gắng bẻ tay chân hắn cho thẳng lại, để hắn nằm xuống, trùm vải trắng qua đầu, phủ lên khuôn mặt an tường của hắn.
Đây là một người đàn ông thuần khiết như đóa sen trắng, mặc dù đang ngủ nhưng khóe miệng còn vươn chút ý cười ôn hòa. Mạng người mỏng manh như giọt sương sớm, lơ đễnh trong chớp mắt đã không còn nữa.
“Nén bi thương.” Thích Ẩn vỗ vỗ vai Vân Tri, sau đó nói, “Sư phụ và Thanh Minh sư thúc đâu rồi?”
“Bọn họ xuống núi mua quan tài.” Vân Tri thở dài, “Bọn họ nói phải mua một cái quan tài bằng gỗ lim vàng, táng gia bại sản cũng phải mua. Chờ quan tài vận chuyển lên đây, chúng ta về Phượng Hoàn.”
Thích Ẩn gật đầu như giã tỏi, nói: “Về Phượng Hoàn.”
Hai người bọn họ đến một khu tiểu trúc khác thăm Thích Linh Xu, y vẫn còn hôn mê, hơi thở càng lúc càng yếu ớt. Vân Tri ở lại, ngồi ở mép giường trông y. Thích Linh Xu không còn sư phụ, cũng không có sư huynh sư đệ gần gũi, một thân một mình, cũng chỉ có Vân Tri tiễn đưa y. Trong lòng Thích Ẩn khó chịu đến mức luống cuống, hắn không đành lòng nhìn một Thích Linh Xu bình thường ngự kiếm bay trên trời giờ lại ra nông nỗi kéo dài hơi tàn này, đành trở về dọn dẹp di vật của Mạnh Thanh Hòa. Đồ của sư thúc hắn thật sự đơn giản, ngoài một cái đàn ngọc dao, mấy rương sách vở, một rương quần áo thì chẳng còn gì cả. Có mấy hộp hương liệu, cuộc sống hằng ngày của sư thúc thật là tinh tế, quần áo phải xông hương cho thơm mới chịu mặc. Thích Ẩn cầm lên nhìn thử, đều là hương mộc tê tốt nhất, rất quý, có lẽ Thanh Hòa sư thúc là người giàu có nhất Phượng Hoàn Sơn rồi.
Sắc trời dần tối, ánh sáng ảm đạm. Màn lụa buông xuống, khắp gian phòng chìm vào mờ ảo. Lúc dọn dẹp đến mấy bức thi họa của Mạnh Thanh Hòa, hắn mở ra nhìn thử, là tranh vẽ truyền thần*, sơn thủy mênh mang, giữa làn khói mơ màng có một bóng người màu trắng trong rừng trúc. Thích Ẩn không có máu nghệ thuật, chỉ cảm thấy bóng trắng phiêu đãng kia giống quỷ vô cùng. Nhìn vài bức, tất cả đều vẽ bóng dáng đó. Sở thích của Thanh Hòa sư thúc thật sự rất kỳ lạ, ông ấy vậy mà thích vẽ quỷ. Song những nơi quỷ xuất hiện đều khác nhau, có bức là núi cao sừng sững được vẽ bằng mực đen, thác nước bàng bạc tầng tầng lớp lớp đổ thẳng xuống dưới. Có bức là rừng trúc màu xanh nhạt, sương mù phủ khắp rừng núi, lờ mờ thấy được căn trúc lâu cao cao đứng ở nơi xa.
Sau khi xem mỏi mắt rồi, hắn ngẩng đầu, nhóm sư huynh sư tỷ đang dọn dẹp ngoài sân. Thích Ẩn cúi đầu tiếp tục lật xem, phong cảnh lần này thay đổi, là một ngôi đền cổ đồ sộ, cột vuông bằng đá cẩm thạch khổng lồ nâng đỡ mái hiên cao chót vót. Những sợi dây leo màu mực quấn quanh bức tường đá loang lổ của ngôi đền rồi vươn lên bức tượng đá hình tròn cao nhất. Bức tượng tròn kia chìm trong làn sương mờ ảo, tựa như trăng tròn nơi chân trời xa xôi. Có một bóng dáng nho nhỏ đứng sừng sững trên đỉnh vòng tròn kia, Thích Ẩn mở to mắt nhìn kỹ, mơ hồ nhận ra một bóng hình quen thuộc.
Một con nai.
Đầu Thích Ẩn ong một tiếng, Thích Ẩn chợt hiểu ra, mẹ nó không lẽ là Bạch Lộc?
Bạch Lộc ở trên cung trăng, bức nham họa thần vu nghênh thần giáng thế bên trong thần mộ toàn là Bạch Lộc bước xuống từ mặt trăng. Vu chúc Nam Cương tôn thờ Bạch Lộc, nhất định cũng tôn thờ ánh trăng. Cái vòng tròn trên đỉnh ngôi đền này tượng trưng cho mặt trăng sao? Vậy ngôi đền này… lẽ nào là thần điện Ba Sơn?
Hắn lật đật xem lại những bức tranh vẽ quỷ hồn áo trắng kia, những thứ kia không phải quỷ hồn, đó là Bạch Lộc, là Bạch Lộc hình người!
Trái tim Thích Ẩn run lên, sau lưng hắn như nổi một lớp da gà. Vì sao tranh của Thanh Hòa sư thúc lại có thần điện Ba Sơn, lại có Bạch Lộc? Hắn nhớ tới suy đoán của mèo đen, nhưng chuyện này nào có khả năng chứ, Mạnh Thanh Hòa lớn lên ở phủ Thường Châu, sao ông ấy có thể là Vu Úc Ly được? Tranh này cũng không nhất thiết là ông ấy vẽ, sư thúc học rộng hiểu nhiều, có lẽ là mấy bức cổ họa sưu tầm ở đâu đó. Thích Ẩn tự an ủi mình, đột nhiên, một mùi hương nhàn nhạt khẽ lướt qua, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, khiến người ta nhớ đến sóng mắt của mỹ nhân, uyển chuyển rời đi không một tiếng động.
Thích Ẩn nuốt nước miếng cái ực, hắn nhớ mùi hương này, là mạn đà la tím, mùi hương trên người của tội đồ.
Hắn chậm rãi xoay đầu lại, qua khóe mắt thoáng thấy nhang mộc tê trên bàn gỗ mun đã cháy hết. Chẳng trách muốn huân hương, thì ra là để át đi mùi hương của mạn đà la tím. Thích Ẩn khóc không ra nước mắt, hắn nghĩ đúng là xúi quẩy, thứ gì không muốn nó tới thì nó càng tới.
Hắn không dám quay đầu lại mà nhìn chiếc gương đồng trên tủ trước mắt. Mặt gương vàng óng lờ mờ, thi thể của người đàn ông kia không biết ngồi dậy từ bao giờ, ngồi phía sau Thích Ẩn cách đó không xa, khuất sau rèm cửa.
Ông nội ơi, xác chết mỹ nhân vùng dậy.
Ở chung một phòng với một thầy vu trá thi[1], trái tim Thích Ẩn lạnh lẽo, sau gáy ớn lạnh hệt như có rắn độc thè lưỡi ra liếm láp. Thi thể kia cúi đầu, có lẽ là chưa phát hiện hắn. Hắn nhẹ nhàng buông cuộn tranh xuống, khom người đi lùi lại, định ra khỏi gian phòng này. Nơi này thật sự kì quái, chung quanh im ắng, ngay cả tiếng người bên ngoài cũng không còn nữa, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở dốc rất nhỏ của mình.
[1] Trá thi: xác chết vùng dậy.
Nhìn không thấy, nhìn không thấy, nhìn không thấy thì không có quỷ. Thích Ẩn tự thôi miên mình.
Liếc thấy đã đến ngưỡng cửa, Thích Ẩn rón ra rón rén, vòng qua bức bình phong sơn thủy bằng gỗ điêu khắc.
Một tiếng cười khẽ bỗng vang lên, Thích Ẩn ngừng bước, giật mình một cái.
Hắn nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai mình, tựa như có người đang dán vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm.
“Ta thấy ngươi, nhóc à.”
“Quy Muội!” Thích Ẩn khàn giọng rống lên, kiếm Quy Muội theo tiếng hô vọt ra, lướt qua cái đầu dưa của hắn lao nhanh ra sau. Phía sau rầm rầm mấy tiếng, giống như đồ vật bị đập vỡ. Hắn thấy cỗ thi thể kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt khuất trong bóng tối thăm thẳm. Da đầu Thích Ẩn tê tái, hắn không dám quay đầu lại, cong chân chạy biến.