Khi đó mẹ hắn cùng với ông bà ngoại hắn sống ở trấn trên, trong nhà buôn bán vải vóc. Mẹ hắn là “Tây Thi vải vóc” có tiếng ở trong thị trấn. Nhà mẹ hắn ở gần đường cái, mặt tiền là cửa tiệm còn phía sau nhà là chỗ ở. Nhà gồm hai tầng, tổng cộng có bốn gian, một sân trong sạch sẽ, ở giữa có một cái giếng trời, rêu xanh bóng leo đầy trên gạch đá. Ngày cha hắn cứu mẹ hắn về, toàn bộ người trong thị trấn đều đến nhà mẹ hắn, chỗ giếng trời người đông nghìn nghịt ngồi tràn lan đại hải. Ai không ngồi trong đấy được thì ngồi xổm ở ngay bậc cửa, đứng ngoài nhà, có người còn leo lên chóp tường. Thị trấn nhỏ hẻo lánh ở chốn Giang Nam, mấy trăm năm cũng không xuất hiện nổi một kiếm tiên, đâu dễ gì mà có một tiên nhân ghé lại. Vậy nên toàn bộ những người này đến đây là để nhìn cha hắn.
Cha hắn bị tộc trưởng của Mạnh Thị ấn ngồi xuống ghế đầu, bà ngoại hắn và dì nhỏ thì nước mắt nước mũi giàn dụa ôm lấy mẹ hắn. Khi Thích Ẩn còn nhỏ đã từng gặp ông bà ngoại của hắn. Hắn là một đứa con riêng, ông ngoại không muốn thấy hắn nên ông chưa bao giờ nhìn thẳng hắn một lần nào cả. Bà ngoại thấy hắn thì lau nước mắt, lén ông nhét tiền tiêu vặt cho hắn. Hắn luôn để chân trần đi ra đầu ngõ mua bát bánh canh nóng hổi. Khi đó ông ngoại vẫn còn là người đàn ông trung niên, tay chân cường tráng, mặt mày ngăm đen. Còn bà ngoại hắn thì thanh tú, thuần khiết, chân tay mảnh khảnh, là mẫu con gái điển hình của vùng đất Giang Nam.
“Thích tiên sư, chân của ngài…” Lão tộc trưởng nhìn cái chân bị đánh gãy của Thích Thận Vi.
“Là do tên lang yêu bị giết hôm đó đấy!” A Phù khóc nức nở, uyển chuyển cúi xuống. “Thích đạo trưởng vì cứu ta mà đã cùng tên Lang Vương đó đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến mức trời đất mịt mù, không thấy mặt trời với mặt trăng đâu cả. Mà Thích đạo trưởng…” A Phù nghẹn ngào một chút, nàng lấy khăn tay che mặt mình, “Cũng bị đánh gãy chân đấy!”
Xung quanh ai ai cũng buồn phiền than thở, nguyền rủa tên lang yêu kia. Mặt Thích Thận Vi không hề có cảm xúc, chàng ta cũng không buồn vạch trần lời nói dối của A Phù.
Kể từ ngày đó, cha hắn ở lại nhà mẹ hắn để dưỡng thương. Bà ngoại dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cho cha hắn ở, căn phòng này cách phòng mẹ hắn một bức tường. Về phần ông ngoại của hắn, dùng một lời thì khó mà nói hết được về con người này. Cả ngày ông chỉ toàn lượn lờ trước mặt cha hắn nhắc mãi về việc vải vóc năm nay bán không được tốt, trong nhà cũng chả còn gì để ăn. Cha hắn biết điều nên đưa cho ông một viên ngọc bội. Từ đó, ông ngoại hắn cứ tươi cười hớn hở, nhìn cha hắn mà cứ y như nhìn con trai ruột của mình vậy.
Năm đó, ngoài việc mẹ hắn bị bắt cóc ra, chuyện lớn nhất trong nhà ông ngoại chính là chuyện cưới xin của mẹ hắn. Cửa nhà mẹ hắn lúc nào cũng có người dòm ngó, một nửa là để lãnh hội được cái gọi là tiên phong đạo cốt của cha hắn, một nửa là đến nhìn mẹ hắn. Ngay cả khi mặt trời khuất bóng, ánh trăng bao phủ khắp thị trấn yên tĩnh thì cũng sẽ luôn có tên lưu manh say rượu phanh cả áo lót, đứng la hét ở dưới lầu: “Đại cô nương, đi ra đây nói chút chuyện thân mật nào! Ca ca nhớ nàng muốn chết!”
Mỗi khi chuyện này xảy ra, ông ngoại hắn sẽ nói với bà ngoại đang ngồi ở khung thêu thêu vải đỏ: “Con gái lớn rồi thì không thể giữ được nữa, A Ngọc đã gả đi rồi, ngược lại phận tỷ tỷ như nó đây mà vẫn ở trong nhà, người ta cười nhạo mất thôi! Ngày mai bà đi kiếm một nhà đi, chủ yếu là gia tộc có xuất thân này kia, làm vợ hay vợ lẽ gì cũng được.”
Bên ngoài ồn ào như vậy mà cha hắn thì cứ làm lơ, ngồi viết thư dưới ngọn đèn xanh. Cha hắn yên tĩnh đến mức gần như hờ hững, y phớt lờ hết mọi việc, ngoại trừ chuyện liên quan đến yêu quái. Y viết trên một mảnh giấy rất nhỏ, kể rõ chuyện tên quái nhân ở trong núi. Phượng Hoàn ở gần Giang Nam nhất, nên y đóng phong thư lại gửi đến Phượng Hoàn. Thích Ẩn cảm thấy nhàm chán nên chỉ biết ngồi ngáp trên giường.
“A Phù, tỷ đã mười tám rồi.” Giọng nói của dì hắn truyền qua vách gỗ mỏng, “Mau mau kiếm một người tốt để gả đi. Tỷ nhìn con heo này đi, sáng ra là kêu gào ở dưới rồi. Trong cái nhà này, tỷ chính là bảng hiệu sống, chọc cho người ta nhớ nhung.”
“Tỷ không lấy chồng đâu.” Mẹ hắn nói.
Dì hắn bảo: “Đừng nói là tỷ vừa ý Thích tiên sư rồi đấy nhé? Muội nói cho tỷ biết, đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn. Loại đàn ông này ngày nào đó sẽ ngự kiếm bay đi, chẳng thấy người đâu cả, coi tỷ có mù hay không đây. Chúng ta đây là hạng thường dân, kiếm một người đi ở trên mặt đất là được rồi.”
“Ai bảo chàng ấy khôi ngô như vậy cơ chứ?” Mẹ hắn vậy mà lại không phản bác, “Muội nhìn tướng mạo đó đi, dáng người này, thân thể tràn đầy khí phách này, cho dù tỷ có là nam thì cũng sẽ nhớ nhung chàng ấy thôi.”
“Vậy thì y cũng xem thường tỷ thôi.” Dì nói.
“Xem thường thì xem thường, không cho phép tỷ nhớ thương chàng à? Nhớ thương cũng đâu có phạm pháp gì.” Mẹ hắn tuyên bố một cách hào phóng, “Ta đây không những mơ tưởng mà còn muốn nằm mơ, ở trong mơ đè chàng ba trăm lần.”
Hai người con gái bật cười khúc khích, họ đâu biết người tu đạo tai thính mắt tinh. Một tấm vách gỗ ở trước mặt Thích Thận Vi không khác gì tàng hình cả. Thích Ẩn nhìn sắc mặt cha hắn dần dần u ám, ngón tay cầm bút trở nên tái mét.
Dì hắn mắng: “Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ này, nhỏ tiếng chút đi, y đang ở sát vách đấy.”
“Chao ôi”, A Phù kéo dài giọng, thất vọng nói: “Nếu tỷ là nữ thổ phỉ biết yêu thuật thì tốt rồi. Tỷ sẽ bắt chàng cưới về nhà làm áp trại lang quân, kể từ đó thổ phỉ không còn cướp bóc nữa, rời xa sơn trại, hằng đêm sênh ca.”
Cuối cùng thì Thích Thận Vi cũng không nhịn được nữa, y gập ngón tay gõ lên vách gỗ: “Ta nghe thấy đấy, đừng nói nữa.”
Sát vách yên lặng một hồi, ánh trăng tràn vào khung cửa sổ, trong đêm khuya, mọi thứ đều trở nên im ắng.
Một lúc lâu sau, A Phù rụt rè cất tiếng: “Thích đạo trưởng, ta chỉ mơ tưởng thôi, không muốn làm thật đâu.”
“Đủ rồi, câm mồm.” Thích Thận Vi u ám nói.
Mẹ kiếp, thật là xấu hổ quá đi, Thích Ẩn thấy ngại giùm nàng luôn đấy. Ngày hôm sau dì quay về Ngô Đường, chắc là không còn mặt mũi đâu mà nhìn cha hắn nữa. Cha mẹ hắn sống chung dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Cũng may là da mặt mẹ hắn dày như tường thành, nàng giả bộ cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngày nào nàng cũng bê cái chậu gỗ lim to đùng đi vào phòng cha hắn lấy quần áo. Quần áo, khăn trải giường trong nhà đều do một tay mẹ hắn giặt, có khi còn ôm thêm quần áo của người khác để phụ giúp chi tiêu cho nhà mình. Quần áo và đồ dùng hằng ngày chất thành một chồng cao như núi. Nhưng mẹ hắn lại bỏ đồ của cha hắn vào một cái chậu khác để giặt riêng. Nàng ngồi xổm ngay dưới chỗ giếng trời sáng chói, xắn tay áo lên, để lộ ra cánh tay xanh xao. Nàng ngân nga điệu hát của chốn Giang Nam, giọng điệu lưu luyến mềm mại đó, chàng ơi thiếp đây, li li la la, văng vẳng vào trong phòng của cha hắn.
Người của Phượng Hoàn đến rất nhanh, là một người trẻ tuổi cười tít cả mắt. Người nọ sở hữu một cặp mắt hoa đào trời sinh, trên người mặc chiếc áo choàng vá chẳng khác gì giẻ rách, hắn ngồi xếp bằng trên kiếm, dừng ở phía rìa bậc cửa gọi người. Cha hắn gian nan đi xuống, trông thấy người kia liền cất tiếng gọi: “Thanh Thức.”
Đây vậy mà lại là sư phụ vừa mập vừa trọc của hắn! Thích Ẩn hết sức kinh hãi.
Hai người họ ở một bên nói chuyện, Thích Ẩn thì ở bên cạnh nhảy tưng tưng. Hắn muốn xem thử đỉnh đầu của sư phụ hắn đã có dấu hiệu bị trọc hay chưa.
“Mấy ngày này ta đi loanh quanh vài vòng ở Giang Nam, tổng cộng phát hiện được năm thôn làng như thế. Chúng đều ẩn trong núi sâu, thung lũng thô sơ, chúng cũng cách nhau rất xa, không có bất kì mối liên hệ gì với nhau. Điều thú vị là mấy chỗ đó đều là xóm núi nhỏ, chỉ có mười mấy hộ gia đình ở đấy thôi, đi ra ngoài thì thường phải đi đường núi rất lâu.” Thanh Thức khoanh tay nói: “Đệ nghĩ sao?”
“Rừng hoang núi thẳm, không ai thèm đến.” Thích Thận Vi nhíu mày, “Giống như có người cố ý bao vây thả bướm nhưng không hề muốn tăng thêm nạn yêu quái.”
Nghe đến đây thì cuối cùng Thích Ẩn cũng biết tên Vu Úc Ly kia làm nghề y gì rồi.
Hắn đâu phải làm nghề y gì, hắn đang nuôi bướm.
“Ta cũng nghĩ vậy, ta muốn đem con bướm yêu này về xem xét cho kỹ, đệ cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương đi.” Giọng hát yếu ớt từ bên trong truyền ra, tai Thanh Thức dựng lên, hắn rướn cổ ngó vào bên trong:”Hoa cô nương?”
Thích Thận Vi dùng tay chặn tầm nhìn của hắn lại, Thanh Thức lại nhích qua bên cạnh mà nhìn, Thích Thận Vi lại chặn tiếp, cứ liên tục vài lần như vậy, Thanh Thức oán trách bảo: “Lão Thích, cái tên không trọng nghĩa này, chỉ có đệ là được ở chung một chỗ với người ta, còn không cho ta nhìn vài cái à?”
“Chuyện đã bàn xong, huynh cút được rồi đấy.” Thích Thận Vi lạnh lùng đóng cửa lại.
Từng ngày từng ngày trôi qua, dần dà cha mẹ hắn cũng đã có thể nói với nhau được vài câu. Cho dù đang dưỡng thương, cha hắn vẫn làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc. Mỗi ngày khi gà vừa cất tiếng gáy, kể cả buổi trưa y đều bị ông ngoại hắn lôi đi thảo luận về xu hướng nhân yêu, tình hình chung của thiên hạ. Dù cha hắn chẳng nói chẳng rằng nhưng ông vẫn cứ huyên thiên mãi. Buổi chiều thì lại bị bà ngoại hắn kéo ra ngoài, một nhóm dì thím rề rà ngồi xung quanh y, gật đầu nở nụ cười chan chứa yêu thương. Trước khi đi, có người vỗ vào mông y cười nói: “Thân thể của chàng trai này rắn chắc thật đấy!”
Thích Thận Vi: “…”
Người cha này của hắn không giỏi ăn nói, không biết cách để từ chối, lại càng không biết làm cách nào để bày tỏ sự bất mãn của mình. Y chỉ có thể nghiêm mặt đợi cho mấy bà thím này rời đi, khi quay đầu lại thì thấy mẹ hắn đang dựa vào khung cửa nín cười.
“Thích đạo trưởng, lòng yêu cái đẹp ai mà chả có, huynh đừng trách người ta nha.” A Phù nói với giọng cười nhạo.
Thích Thận Vi không muốn để ý đến nàng, y lạnh mặt bỏ đi. Thế nhưng sau lần đó trở đi, mỗi lần mấy bà dì thím đến uống trà, A Phù dẫn y đi trốn ở con hẻm phía sau. Mưa phùn ở Giang Nam rơi lất phất, hai người ngồi trên trụ cửa, mỗi người ngồi một bên, cùng nhau ngắm giọt mưa rơi tí tách trên mái hiên. Họ trò chuyện với nhau câu được câu chăng. Mẹ hắn nói nhiều vô cùng, từ chuyện hồi nhỏ nàng cưỡi ngỗng ở quê nhà, rồi chuyện năm mười bảy tuổi đổ dầu sôi lên chân của tên lưu manh. Nàng cũng kể cả chuyện mình đã chải lông giùm tên Lang Vương xảo trá thối tha ở phủ Huệ Châu kia. Cha hắn lẳng lặng nghe, bỗng nhiên y hỏi: “Mạnh cô nương, cô không sợ sao?”
“Ai nói ta không sợ chứ?” A Phù dùng hai tay chống cằm, “Khi mới gia nhập vào đám lang yêu, quả thật là ta sợ muốn chết luôn. Bọn chúng còn mổ bụng của một người ngay trước mặt ta nữa kìa! Nhưng ta tự nhủ trong lòng, Mạnh A Phù, phấn chấn chút đi, mày còn trẻ như vậy, đến cả tay của đàn ông còn chưa sờ thì sao có thể chết được chứ!”
Thích Thận Vi nghẹn lời, nói: “Cô…”
“Biết rồi, chú ý đến lời nói và hành vi, ta là một người con gái cơ mà.” A Phù cười nói: “Ta á, mỗi ngày đều mong ngóng có người đến cứu ta. Nhưng chỗ nhỏ bé này của bọn ta, ai mà có được cái bản lĩnh này cơ chứ? Không ngờ lại may mắn như vậy, Thích đạo trưởng đây lại đến chỗ đấy.” A Phù xoay mặt qua, lông mày nàng cong cong, nhìn y nói: “Thích đạo trưởng, huynh là phúc tinh của ta đấy!”
Mùa đó ở Giang Nam đúng vào lúc sắc trời sáng rực, A Phù nhìn về phía y, ý cười ngập tràn trong đôi mắt sáng trong, trông rất đẹp đẽ.
Thích Ẩn ngồi xổm ở phía đối diện, lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Người con gái có nụ cười xinh đẹp thế này là mẹ ruột của hắn đấy.
Thích Thận Vi cũng nhìn nàng, khoảnh khắc ấy y đã sững sờ, tim đập loạn nhịp. Cuối cùng y ho nhẹ một tiếng rồi nói:” Chuyện dễ như trở bàn tay, không đáng để nhắc đến.”
Đạo đức giả, nhìn đi, chẳng phải là động lòng rồi sao? Thích Ẩn bĩu môi, từ góc nhìn của hắn vừa hay có thể thấy vành tai đang ửng hồng của cha hắn.
Buổi tối, tên lưu manh lại đến dụ dỗ phụ nữ, gã đứng dưới lầu la hét như mọi ngày. Cuối cùng cha hắn cũng chịu ra tay, y gọi Quy Muội đến đuổi người. Thế là mỗi ngày lại có thêm tiếng hét “Cẩu tiên kiếm giết người đây này”. Mẹ hắn dạy cho cha hắn cách dùng dải tre để tết châu chấu và ve sầu. Cha hắn dán bùa lên mấy món đồ chơi nhỏ này, chúng phát sáng ngay tắp lự, lắc lư trong màn đêm nơi giếng trời. Vết thương ở chân của cha hắn dần dần hồi phục, đã có thể đi được thêm vài bước rồi. Thé là y theo chân mẹ hắn ra đường mua bột mì, dầu mè, củ ấu. Hai người họ ngồi trên bờ đê chỗ hồ nước xanh, cha hắn đã học được cách bóc đài sen, còn mẹ hắn chỉ việc ăn mà thôi.
Có lúc cha hắn sẽ ngồi ở trước chỗ tiệm ăn, mẹ hắn đứng ở quầy tính tiền gẩy bàn tính, hắn thì ngồi dưới tấm rèm cửa. Dòng người ngược xuôi ngoài phố, người đông nghìn nghịt, pháo hoa chỗ sạp bánh canh bay đầy đường. Ở phía đối diện là một quán trà, mùi trà quả bay qua đường đến chỗ của bọn họ. Vào những lúc khách thưa thớt, mẹ hắn sẽ ngâm nga hát, vẫn là điệu hát Giang Nam như trước, vẫn kể về chàng ơi thiếp đây, phối thêm vài câu lá phong Ô Giang với thuyền ô bồng, giọng điệu lưu luyến xa vời vợi tựa năm tháng.
“Này, Thích đạo trưởng.” A Phù hỏi: “Huynh thích người con gái như thế nào?”
“Không thích.”
“Thích con trai à?”
Thích Thận Vi: “…”
“Ta đùa thôi.” A Phù chống cằm cười, trề môi về phía quán trà đối diện: “Cha mẹ ta không thèm giữ ta nữa rồi, muốn ta lấy chồng. Tiểu Lai Vượng bồi bàn ở đối diện ấy, tính cách vừa lanh lợi vừa chịu khó. Huynh thấy có được không?”
Thích Thận Vi nhíu mày, không đáp lời. Tiểu Lai Vượng, cha hắn có gặp mấy lần, cũng hao hao giống tên lưu manh kia. Đôi mắt gã cứ như có dầu, mỗi lần trông thấy mẹ hắn, mắt gã cứ trượt xuống ngực nàng. Cha hắn ghét người này vô cùng, chỉ cần gã đi qua tiệm bên đây, cha hắn liền cầm kiếm Quy Muội làm cho tiệm nổi gió lạnh, tên kia chỉ đành rụt cổ đi ra.
“Còn có tên đồ tể ở đường bên cạnh, lão Hồ bán thịt heo, lớn hơn ta tám tuổi, có vài mẫu đất ở dưới quê, hình như cũng không tệ lắm.” A Phù đếm trên đầu ngón tay: “Hẻm Tam Sơn có Phùng tú tài, rất có tri thức, đang học làm trợ giảng ở chỗ họ hàng của bọn ta, năm sau phải lên kinh đi thi, cũng tốt lắm đấy. Thích đạo trưởng, huynh thấy ta gả cho ai mới tốt đây?”
Lão Hồ bụng bự béo phệ, thường hay cùng mấy người kỹ nữ đi ngang qua qua tiệm ăn của mẹ hắn. Mặc dù tên Phùng tú tài kia hiền lành, nhưng không phải người mà nàng có thể dựa dẫm vào. Tiền công của trợ giảng có được bao nhiêu đâu, nuôi bản thân còn không nổi nữa. Thích Ẩn tựa vào bên cạnh mẹ hắn mà nhìn cha hắn, y mím môi, không nhìn ra được y đang nghĩ gì.
Thích Thận Vi im lặng một lúc rồi nói: “Cô nên tự hỏi bản thân xem cô thích ai.”
“Ta thích huynh đấy, Thích đạo trưởng.” A Phù nghiêng đầu cười.
“Cô là thích vẻ bề ngoài.”
A Phù đứng ở chỗ đó, thở ra một hơi thật dài: “Huynh nói xem, sao ta không phải là con trai chứ? Mẹ ta thường nói, ta vào nhầm thai rồi. Lẽ ra ta nên nên là con trai mới đúng. Nếu ta là con trai, ta không cần phải lấy chồng nữa, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, còn có thể kế thừa cửa hàng của gia đình. Con người bảo thủ như cha ta muốn giao cửa hàng cho em họ ta chứ không cho ta, chỉ bởi vì ta là một đứa con gái. Ta không muốn gả cho ai cả, Thích đạo trưởng, ta muốn làm con trai.”
Hai người nhìn nhau im lặng hồi lâu, A Phù ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ở ngoài mành: “Ông trời ơi, sao ông không cho con thêm hai lạng thịt chứ?”
Thích Thận Vi bị nghẹn, ho khụ khụ. Y bất lực thở dài: “Mạnh cô nương, chú ý lời nói và hành vi.”
“Thực ra cha mẹ ta đã tìm được mối hôn sự tốt rồi.” A Phù bất thình lình nói.
Thích Thận Vi sững sờ.
A Phù vén tóc ra phía sau tai: “Hai ngày trước thím nhà họ Chu có đến, huynh nhớ chứ? Mẹ ta mời bà lên lầu uống trà, trước khi đi bà nhìn tay ta rồi lại nhìn chân của ta. Xem tướng của phụ nữ là như vậy đấy, coi ngươi có trắng không, người có bệnh tật gì không, chân có lớn hay không, có bị cụt tay không, phụ nữ cụt tay thì không may mắn. Hình như bà rất hài lòng, còn lén cho ta một bao lì xì.”
“Nhà bà ấy… thế nào?” Thích Thận Vi chần chừ hỏi.
“Chủ nhân nhà bà là người giàu có ở trấn của bọn ta, năm nay hơn năm mươi tuổi, vừa mất vợ, chắc là muốn cưới ta về làm vợ kế đấy. Nhưng mà gia đình ta thấp kém, nói là vợ lẽ thì cũng không chính xác.” A Phù nhìn y, sau đó cười rộ lên, đôi mắt nàng mông lung, một giọt nước chợt rơi khỏi khoé mắt. Ánh hoàng hôn chiếu vào mành trúc, soi lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Dưới ánh sáng ấy, mặt nàng gần như trở nên trong suốt.
Thích Thận Vi ngơ ngác nhìn nàng, không nói một lời nào cả.
A Phù vừa rơi nước mắt vừa cười nói: “Thích đạo trưởng, ta sắp gả cho người ta rồi đấy, huynh chúc mừng ta đi chứ!”
Khi lá phong chuyển sang màu đỏ cũng là lúc vết thương của Thích Thận Vi lành hẳn, y tạm biệt nhà họ Mạnh, toàn bộ người trong trấn đều ra tiễn y, A Phù cũng có mặt. Thích Thận Vi đứng trên kiếm nhìn xuống, người con gái vừa tùy tiện vừa thẳng tính đó đứng bên bờ biển Ô Giang, bím tóc dày đen mượt buộc sợi dây đỏ, chiếc váy màu đỏ quả táo phất phơ trong gió, trông cứ như một ngọn lửa đang bùng cháy. Nàng đứng giữa dòng người vẫy tay không ngừng, lớn tiếng tạm biệt. Rõ ràng có rất nhiều người đang vẫy tay, cũng có rất nhiều người hô “Đạo trưởng đi thong thả”, nhưng y chỉ nhìn thấy gương mặt của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói của nàng.
Y nhắm mắt, xoay người lại, giọng nói của người con gái ấy càng ngày càng xa, cuối cùng cũng phai nhạt theo làn gió.