Gả Ma

Chương 88



Biên tập: Bảo Bảo.

Tất cả tiểu ngư lập tức tỏa ra rồi bay vào không trung, chúng men theo những phiến lá. Tán cây rậm rạp sẽ che giấu ánh huỳnh quang của chúng nó, tránh cho kẻ địch phát hiện. Thích Ẩn tự ngự kiếm, không ngồi chung với Phù Lam, để khi gặp nguy hiểm cũng có thể phản ứng kịp. Mọi người kiểm tra bùa chú và lương khô trên người, Phù Lam vì đuổi theo Nữ La nên đi quá gấp, trong túi càn khôn ngoại trừ cái nồi sắt mang đi khắp nơi thì không còn gì cả. Thích Ẩn cũng chỉ có một xấp bùa, nửa túi nước, một túi ốc xào mật ong nhỏ và mấy miếng mứt mơ gừng.

Chút mứt hoa quả này ăn chỉ một ngày là hết, nhất thời mèo đen đau khổ. Nếu trong rừng không tìm được thức ăn, Phù Lam và Thích Ẩn có thể tích cốc, nó chỉ có thể ăn vỏ cây gặm đất sét trắng.

Bọn họ bay về phía trước, nếu thực sự có người thì tốt rồi, ít nhất có thể hỏi vài câu, xem nơi này rốt cuộc là như thế nào? Con mụ Nữ La kia chỉ nói ít thông tin, cũng không biết là có mục đích quỷ gì nữa.

Bay non nửa canh giờ, Thích Ẩn nhỏ giọng nói chuyện với mèo đen, “Miêu gia, ngươi có biết vì sao các thần vu lại biến mất hay không?”

“Cho đến bây giờ chuyện này vẫn là một bí ẩn,” mèo đen nói, “Sách cổ ghi lại bọn họ biến mất chỉ trong một đêm, vu pháp thất truyền, bắt đầu đứt đoạn, phàm nhân mới tự nghĩ ra đạo pháp dựa theo dấu vết của vu pháp để lại. Dựa theo《 Hải Nội Nam Cương chí 》 ghi lại, thế hệ đại vu chúc cuối cùng của thần điện Ba Sơn tu luyện cấm thuật, triệu hồi ác quỷ. Ác quỷ không nghe theo sai sử, hủy diệt thần điện. Sau đó, sương trắng dâng lên bao phủ Ba Sơn. Đây cũng là nguyên nhân đột nhiên vu pháp gián đoạn, bởi vì tất cả thần vu nắm giữ bí pháp Vu La đột nhiên bị quỷ hồn giết chết trong một đêm.

Thích Ẩn tặc lưỡi, đây có lẽ là bệnh chung của mấy đại nhân vật, đứng trên cao nên đầu óc bị trúng gió, tâm lý biến thái, suy nghĩ mấy chuyện bất chính lung tung.

“Nguyên Doãn của Vô Phương Sơn từng suy đoán rằng bọn họ đã gặp thiên tai nào đó, tỉ như sóng thần, núi lửa hoặc động đất. Đối mặt với những thiên tai này, dù là thuật sĩ có đạo hạnh cao đến đâu cũng không thể làm gì được.” Mèo đen nói tiếp.

Đi độ một canh giờ rưỡi, Phù Lam nói: “Đến rồi.”

Thích Ẩn ngừng kiếm, nhìn thấy phía trước có vô số thi thể chất tứ tung ngang dọc. Bọn họ xuống đất kiểm tra, lật thi thể lên, nhất thời lắp bắp kinh hãi.

Những kẻ chết ở đây toàn là thần vu.

Bọn họ đeo mặt nạ Bạch Lộc, trên người khoác áo choàng lông thú, cổ đeo bộ vòng cổ bạc, dưới hông quấn chiếc váy bạc cùng với trang sức làm bằng xương. Thích Ẩn lật một cỗ thi thể lên, bụng kẻ đó trống rỗng, giống như đã bị dã thú xé rách. Hắn xốc mặt nạ Bạch Lộc lên, bên dưới là một gương mặt tái nhợt cứng đờ. Ban xác chết lan tràn khắp mặt, đôi mắt trống rỗng vô thần phản chiếu ánh sáng mặt trời. Thời điểm chết khoảng bảy canh giờ trước, Thích Ẩn nói một câu đắc tội, sau đó lột cổ áo người nọ ra, trên ngực gã có một đóa hoa Triền Chi đỏ thắm, quả thực là thần vu, chắc chắn không phải kẻ khác giả mạo.

Hóa ra đám thần vu đã trốn bên trong gương trăng trăm ngàn năm qua sao? Thích Ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nếu theo như lời Nữ La nói, Vu Úc Ly đã tới nơi này, hẳn là phải lôi đám thần vu này ra ngũ mã phanh thây mới đúng, sao lại để bọn họ sống tới bây giờ? Thích Ẩn đứng dậy đi vòng quanh kiểm tra, mười hai thần vu, cách chết rất quái dị, đầu của tất cả bọn họ cùng hướng về một phía, mặt cúi xuống, dường như đang đặt đầu rạp xuống đất hướng về phía bắc dập đầu bái lạy.

“Bọn họ đang chạy trốn.” Bỗng nhiên Phù Lam cất lời.

Thích Ẩn chợt nhận ra, bọn họ không phải bái lạy mà là đang chạy trốn. Tất cả bọn họ đều rời bỏ thần điện, trong thần điện có thứ gì đó đang đuổi theo bọn họ, họ chạy về phía rừng sâu, nhưng cuối cùng bị đuổi kịp, tất cả đều chết trong nháy mắt.

“Ai đã đuổi theo bọn họ?” Thích Ẩn hỏi, “Quái lông đen? Vu lão quái?”

“Tốt nhất là một trong hai bọn họ,” mèo đen dùng móng vuốt khảy khảy đầu của một người, “Nếu không, số tên chúng ta cần phải giải quyết lại tăng thêm một đứa. Nhưng cũng đừng quá lo lắng, chớ có tự hù mình, biết đâu là đám thần vu này nội chiến cũng không chừng?”

“Nội chiến gì mà ăn sạch cả nội tạng của đồng bạn thế kia.” Lông tơ Thích Ẩn dựng ngược, càng nghĩ càng đau đầu, “Chuyện nào cũng kỳ lạ quá, sao bọn họ lại vừa mới chết được?”

“Các ngươi có từng nghe qua ‘Động Thiên Phúc Địa’ chưa?” Mèo đen nói, “Bản chất huyền bí, các lầu gác cung điện giữa cảnh vật thanh nhã; thiên nhiên yên tĩnh cô đọng, động tiên được mở ra trong ngọn núi nổi tiếng.’ Nghe nói trên đời này có mười động thiên lớn, ba mươi sáu động thiên nhỏ, bảy mươi hai phúc địa. Chúng nó là lãnh địa do thần linh sáng lập, linh khí nhiều hơn thế giới bên ngoài. Truyền thuyết kể rằng có tiều phu vào núi, gặp được hai người đang chơi cờ, xem xong ván cờ quay về thôn thì phát hiện đã qua vài trăm năm. Đó là vì hắn vào nhầm địa bàn của thần, ở nơi đó, thời gian trôi qua khác với thế giới bên ngoài, có nơi nhanh hơn, có nơi chậm hơn, thậm chí có nơi không hề thay đổi. Theo như lão phu thấy, thời gian trong gương trăng tám chín phần là bất biến, rất có khả năng là đang dừng lại tại thời khắc hoặc ngày nào đó. Bọn họ đã chết từ lâu, nhưng vì thời gian không thay đổi nên thi thể của bọn họ không bị hư thối. Thần điện sạch sẽ như mới, không phải vì có người ngày ngày quét tước, mà là chúng nó vốn không thay đổi.”

“Nói như vậy thì chúng ta ở đây chẳng phải là trường sinh bất lão sao?” Thích Ẩn cười.

“Không sai.” Mèo đen ngáp một cái, “Nhưng mà thôi đi, đi tới bây giờ chỉ thấy cỏ với cây, ngay cả con chuột cho lão phu nhét kẽ răng cũng không có. Nếu bắt Miêu gia sống những tháng ngày không có thịt ăn, Miêu gia tình nguyện ngày mai đi đời nhà ma cho rồi.”

“Ở đây trống trải quá, không nên ở lâu.” Phù Lam nói.

Bọn họ đứng dậy, sau đó đi thẳng vào rừng. Dọc theo con suối nước chảy róc rách, hai bên bờ là những đám cỏ tranh mọc dày đặc. Những khóm cỏ lau mọc bên khe suối, cuối cùng là dòng thác hùng vĩ đổ xuống mấy tảng đá trơn nhẵn, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe. Nữ La nói ở đây cất giấu bí mật của Vu Úc Ly, manh mối duy nhất của bọn họ là căn phòng nhỏ trong ảo cảnh lưu ly kia.

Vòng quanh thần điện tìm kiếm, đi đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây cũng chưa tìm được gian nhà kia. Bọn đi sâu vào rừng, những căn nhà bằng gỗ nằm trên những ngọn cây cao lớn, bên trong không một bóng người. Thích Ẩn đi không nổi nữa, càng không thể ngự kiếm. Bọn họ dừng lại lấy nước trong một cái hồ nhỏ rồi nghỉ ngơi. Mặt trời đi qua đỉnh núi, ánh chiều tà như một dải lụa đỏ trải rộng khắp bầu trời. Thích Ẩn ngẩng đầu nhìn, cảm thấy bầu trời như một đám lửa cháy hừng hực, đúng là điềm xấu. Rừng cây phía trước thấp thoáng bóng ai, dường như là một góc mái nhà tranh. Thích Ẩn trợn mắt nhìn hồi lâu, quả nhiên thấy một căn nhà nhỏ nấp sâu trong rừng cây.

Hóa ra là ở ngay phía trước, đi vài bước nữa là tới. Tiểu ngư dò đường trước, là một căn nhà tranh đơn độc giữa khu rừng yên tĩnh, không khác gì nhà ma. Nếu không có Phù Lam ở đây, có đánh chết Thích Ẩn cũng không dám vào đó một mình.

Bên trong không có người, cửa cũng không khóa, Phù Lam mở cửa, âm thanh kẽo kẹt vang vọng khắp khu rừng tĩnh mịch. Thích Ẩn nổi da gà, bèn quay đầu lại nhìn thử, xác định sau lưng không có thứ gì đó đi theo. Bước vào phòng, quả nhiên y hệt như trong ảo cảnh, một chiếc giường treo mành lụa trắng, một trản đèn đầu bằng đồng, bốn phía trống rỗng, rất có hương vị nghèo rớt mồng tơi.

“Dường như không thay đổi gì cả, thứ ta thấy cũng là như thế này.” Thích Ẩn nhìn chung quanh, đến mép giường sờ sờ đệm giường, mềm mại ấm áp, gối đặt dưới chăn, tựa như chủ nhân của nó mới vừa rời đi không lâu, một lát sau sẽ quay về ngủ. Mèo đen nhảy lên giường lăn một vòng, thật sự rất mệt, dứt khoát đánh một giấc thẳng cẳng.

Thích Ẩn gõ gõ vách tường, bức tường mỏng làm bằng gỗ cây hương xuân, bên trong không thể giấu người được, “Ca, lúc đó ta thấy đám người kia nấp bên trong tường rình xem đứa bé kia. Giờ xem ra bọn họ không phải nấp trong tường, mà là ẩn thân trong không trung.”

Không ai đáp lại hắn, Thích Ẩn quay đầu lại thì thấy Phù Lam đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ sơn đen kia, trên tay đang tết dây đỏ. Y đang tết dây thành hoa, giống như đứa bé kia, dây hoa đảo quanh tay y, rùa đen, bàn đu dây, cầu,… Những kiểu hoa văn và tình tự y làm giống đứa bé kia như đúc.

…Là trùng hợp sao, Thích Ẩn sửng sốt.

“Tiểu Ẩn,” Phù Lam ngơ ngác nói, “Hình như ta… biết nơi này.”

Thích Ẩn ngồi xuống cạnh Phù Lam, lo lắng nhìn y, “Ca, có phải huynh đang nghĩ đến gì đó hay không?”

“Đứa bé kia… Nó chỉ biết ba loại hoa văn, cho nên chỉ tết ba thứ.” Phù Lam cụp mi, lộ ra thần sắc mờ mịt, “Nó đã ở đây rất lâu, rất buồn chán, đa phần thời gian đều ngây người. Nó chưa bao giờ ngủ trên giường, chỉ ngủ dưới gầm giường, bởi vì khi tắt đèn dường như có ai đó trong bóng tối nhìn nó. Nơi này ngày nào cũng giống hệt nhau, ngay cả ánh hoàng hôn cũng không hề thay đổi. Ban đêm gió lớn, nó thích ngồi trên nóc nhà nghe tiếng lá cây xào xạc.”

Giọng điệu của Phù Lam yên tĩnh rõ ràng, không hiểu sao, Thích Ẩn lại có cảm giác cô đơn tột cùng qua những câu nói đó.

“Sau đó nó có một cây sáo ngọc, nó rất thích, đặt ở…” Phù Lam đứng dậy, vỗ vỗ ván giường, một cái hộp đen chìa ra, bên trong có một cây sáo trúc màu đen. Phù Lam cầm sáo lên, nói: “Ở đây.”

Y nói rõ ràng như vậy, giống như y đã từng sống ở nơi này. Thích Ẩn mở to mắt hỏi: “Ca, vì sao huynh lại biết những chuyện này? Huynh… Huynh biết thổi sáo không?”

“Ta không biết,” Phù Lam lắc đầu, “Nó biết. Người đó dạy nó.”

“Người đó? Ai?”

“Quên rồi… Không nhớ nữa…”

Vẻ mặt Phù Lam mê mang, y vắt óc suy nghĩ, song những bức tranh ký ức cứ tản mác như lông vũ —— Trong màn mưa xối xả ở thần điện Ba Sơn, dưới tán ô giấy dầu màu hổ phách, y ngẩng đầu, nhìn thấy góc cằm trắng nõn của một người đàn ông. Hắn đứng bên cạnh y, khẽ thở dài: “Lam Nhi…”

Thích Ẩn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bèn hỏi: “Ca, có phải huynh nhớ nhầm không? Khi còn bé huynh đã sống ở đây, sau đó ra ngoài nhưng huynh đã quên mất.”

Phù Lam lắc đầu, “Ta không biết, ta chưa từng trải qua, nhưng ta lại nghĩ đến. Đoạn ký ức đó giống như xẹt qua, giống như của người khác, giống…”

“Kiếp trước sao?” Thích Ẩn hỏi.

Phù Lam sửng sốt, đoạn gật gật. “Ừ.”

Thích Ẩn chống cằm nghĩ, “Trước kia có đôi khi ta cũng sẽ có loại cảm giác này, gặp một người trên đường sẽ cảm thấy dường như đã từng gặp người đó ở đâu rồi thì phải, nhưng thật sự thì chúng ta chưa hề gặp họ. Sau đó ta chợt phát hiện, ta gặp ai đẹp cũng có cảm giác này hết á.” Hắn cười rộ lên, sau đó xoa xoa đôi mày nhíu chặt lại của Phù Lam, “Không sao, đừng làm khó mình, nghĩ không ra thì thôi. Ta cược với huynh là chuyện này có liên quan tới lão quái, bây giờ chúng ta cùng nhau phá án, tìm manh mối, sau đó chắp ghép lại. Nếu không nghĩ ra được có nghĩa là không đủ manh mối. Theo như lời của Nữ La thì manh mối đều nằm bên trong gương trăng, chúng ta tìm tiếp thử xem sao.”

“Ừ,” Phù Lam vuốt ve sáo trúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thích Ẩn, “Ta cũng có cảm giác dường như đã từng quen với Tiểu Ẩn nữa, giống như thật lâu trước kia, ta là ca ca, đệ là đệ đệ vậy.”

“Sao có thể chứ, huynh chiếm hời ta đúng không?” Thích Ẩn búng trán y.

“Không biết nữa,” Phù Lam chọc chọc má hắn, thành thật nói, “Có lẽ là vì Tiểu Ẩn rất đẹp.”

Tên nhóc này đúng là khó lường, nói y ngốc, nhưng miệng lại ngọt như mía lùi, nói y thông minh, nhưng rõ ràng y chẳng có đầu óc gì cả. Thích Ẩn không biết làm sao, đỏ mặt nhìn trái phải một hồi, sau đó nói: “Ta ngủ một xíu, huynh gác đêm trước, nửa canh giờ sau thì gọi ta nhé.”

Nói xong, hắn tựa người vào cột giường nghỉ ngơi. Thích Ẩn nhắm mắt, chợt nhớ đến đứa bé trong ảo cảnh. Hắn nhớ rất rõ đôi đồng tử điềm đạm kia, chúng tựa như hồ nước mùa thu yên ả. Nhân sinh mười tám năm của hắn ngoại trừ Phù Lam thì hắn chưa từng gặp qua người nào có đôi mắt như vậy. Bí mật mà Vu Úc Ly giấu ở chỗ này, lẽ nào là Phù Lam sao?

Nghĩ nghĩ một hồi thì mí mắt díu lại, Thích Ẩn cuối đầu, dựa vào thành giường thiếp đi. Cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi, hắn mơ màng tỉnh lại, trong phòng không thắp đèn, tối đen như mực. Chung quanh yên ắng, ngay cả tiếng ve kêu chim hót bên ngoài cũng không có, cả khu rừng vô cùng trầm lặng. Miêu gia vậy mà không ngáy o o, Phù Lam cũng không lên tiếng, không biết có phải đang canh gác bên ngoài hay không. Thích Ẩn ngủ mà eo đau lưng đau, hắn đưa tay sang bên cạnh, bỗng dưng chạm vào một bàn tay lạnh lẽo cứng ngắc. Hắn rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh ngủ. Trong phòng tối đen, hắn mở to đôi mắt, mơ hồ thấy một đám bóng đen đang ngồi xổm trước mặt hắn.

Đậu má, xác chết thần vu vùng dậy, mẹ nó còn nhân lúc trời tối lẻn vào phòng nữa!

——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.