Gả Ma

Chương 90



Biên tập: Thị.

Giọng cười này lạnh lẽo đến mức khiến cho lòng người toát ra được hơi lạnh. Trán Thích Ẩn vừa nảy một cái thì Quy Muội liền bay ra khỏi vỏ, nhắm chuẩn vào một chỗ đâm tới. Trong bóng tối, ánh kiếm bắn tung toé tựa như những hạt tuyết, sáng bừng cả một góc cung điện. Cuối cùng bọn họ cũng nhìn rõ được thứ ở bên trên, bướm đêm đậu kín mít trên xà ngang, có con dang rộng cánh để lộ ra đốm đen ở phía trên, đốm đen đó mỗi bên một cái, cánh thì trắng tinh, nom hệt như một khuôn mặt nhỏ.

Mấy con bướm đêm đó vừa trông thấy ánh kiếm thì dồn dập vỗ cánh bay lên, tức khắc cả căn phòng được lũ yêu bướm đó lấp đầy, trông cứ như có mây mù lượn lờ. Da đầu Thích Ẩn tê dại, Quy Muội quay ngược về giết chết vài con bướm, càng nhiều bướm nhanh nhẹn né được ánh kiếm, đôi cánh vỗ phành phạch sắp bay qua tới bên này. Trong khi đó, bỗng nhiên ngoài cửa có một cái cái bóng to lớn cao ngất ngưỡng phủ lên, đỉnh đầu có hai cái sừng dài nhô ra, hình như là thần vu đầu bò. Bọn họ vừa thấy thì hiểu ngay, đó là thần vu của yêu tộc, đứng thẳng lên thì chân có thể đến cạnh cửa. Nó đụng vào cánh cửa như một viên đạn, bùa chú lập tức lấp lánh ánh vàng, bụi bặm trên trần cung điện rơi lả tả xuống như tuyết.

Phù Lam mở kết giới chặn mấy con bướm lại, thế nhưng cánh cửa ở bên kia lại lung lay sắp đổ.

Mèo đen nói: “Giờ chúng ta đã biết thứ đuổi theo đám thần vu kia là cái gì rồi, hoá ra là mấy con yêu bướm này.”

“Biết thì có tác dụng gì, chúng ta cũng sắp ngủm giống bọn thần vu đấy rồi đây này!” Thích Ẩn nói.

Bình tĩnh bình tĩnh, nghĩ cách đi nào. Thích Ẩn dùng sức cấu vào lòng bàn tay. Dùng hỏa công không được, Tam Muội Chân Hỏa mà bùa chú vẽ ra không phải chuyện đùa, dính vào đồ vật sẽ cháy, mấy con yêu bướm này dẫn lửa bay tùm lum sẽ thiêu cháy toàn bộ điện này chung với nó mất. Dùng đao để chém cũng không được, nếu cắt đứt xà ngang làm trụ kia thì chả khác nào muốn bị chôn sống.

Làm sao đây, làm sao đây? Thích Ẩn nhìn chằm chằm vào bùa chú đang lấp lánh trên cửa chính mà lòng rối như tơ vò.

“Mẹ nó chứ, không thèm để ý đến nữa!” Thích Ẩn móc bùa chú ra rồi quăng lên phía trên, “Thiêu trước đã rồi nói, cùng lắm thì mọi người cùng nhau đi đời nhà ma thôi!”

Bùa chú bay vào chỗ bầy bướm tức khắc lan ra thành một đám mây lửa. Bướm đêm la hét bay loạn xạ, ngọn lửa bắt vào cột chỗ mái nhà cùng với mấy bức màn treo ở xung quanh, trong phút chốc lan thành một biển lửa rừng rực. Cuối cùng kết giới của bùa chú cũng bị phá vỡ, vu thi tràn vào như thuỷ triều, góc áo choàng bị ngọn lửa dính vào rồi chầm chậm lan khắp toàn thân, từng thi thể đều biến thành người lửa. Tuy nhiên bọn họ lại cứ như không hề có cảm giác gì, cứ giãy giụa bò về phía trước.

“Bên này!” Phù Lam nói.

Y ôm lấy mèo đen rồi nằm xuống đất, bò vào dưới thân của tượng thần Bạch Lộc. Quả là ca hắn vẫn có thủ đoạn, trên tượng thần có vu trớ, ai dính vào sẽ bị thiêu thành tro ngay lập tức, bên dưới tượng thần chính là nơi an toàn nhất. Thế nhưng không gian dưới tượng thần chật hẹp, hai người không thể nằm song song. May mà vu trớ không thiêu Thích Ẩn, hắn cúi thấp người xuống, nằm sấp ở trên người Phù Lam, mèo đen thì làm tổ trên đầu Phù Lam. Thích Ẩn chống tay cong lưng lên, sống lưng kề sát vào tượng thần lạnh buốt. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, vu thi đã từ từ tiến lại gần, có vài con quỳ xuống một cách cứng nhắc, muốn bò vào bắt bọn họ.

Phù Lam duỗi chân đạp bọn chúng, sức lực tên này mạnh vô cùng, một đạp đó có thể đạp cho đầu của thần vu rụt vô lồng ngực. Cơ thể của bọn chúng tựa vào tượng thần, toàn thân lập tức bốc lên một ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa đó cháy cực kì mạnh mẽ, thế nhưng chỉ trong chốc lát, máu thịt của một người bốc hơi lên như hơi nước, để lộ ra bộ xương khô cháy xém, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn.

Ngọn lửa màu xanh bao phủ ở xung quanh, bên dưới tượng thần giống như một cái lồng hấp vậy, hai người một mèo y như sắp bị nướng chín đến nơi, toàn thân toát hết cả mồ hôi. Luồng khí nóng chui vào phổi khiến người ta có cảm giác đau như thiêu đốt. Mặt hai người kề sát vào nhau, cảm nhận hô hấp nóng rực của đối phương. Cứ tiếp tục như vậy, không bị đốt chết cũng sẽ hít khói mà chết mất.

Mồ hôi làm mờ hết cả mắt, Thích Ẩn khó chịu xoa xoa mắt, hắn cúi đầu xuống thì thấy dưới thân Phù Lam có viên gạch đá vuông vức cỡ hai mét, hình như có đôi chút khác lạ. Thường thì mấy gạch đá khác đều được hợp lại cho kín kẽ, chỉ có viên gạch này là có vài khe hở ở xung quanh. Thích Ẩn gõ gõ gạch đá, quả nhiên là một viên gạch rỗng ruột. Thích Ẩn thầm vui mừng nói: “Có cửa rồi.”

“Đỉnh đầu đệ có cơ quan.” Phù Lam cũng nói.

Thích Ẩn gian nan lật người dậy, cưỡi lên người Phù Lam để tìm cơ quan. Hắn không rướn cổ lên được, mặt hắn dán vào phần bụng của tượng thần Bạch Lộc, tìm một hồi lâu cũng chẳng nhìn thấy gì, “Ở đâu vậy ca?”

“Ở trước mắt đệ.” Phù Lam nói, “Một thứ nhô lên.”

Nhô lên? Thích Ẩn giương mắt nhìn thì chỉ thấy hai quả trứng của Bạch Lộc cùng với của quý lớn của cậu ta. Mẹ nó, ai chế tạo ra Bạch Lộc vậy, thiết lập cơ quan ở cái chỗ này. Nếu Bạch Lộc biết hắn sờ vào thứ này, thể nào cũng cong chân đạp chết hắn cho coi. Thích Ẩn ấn ấn cái thứ đồ đó, rồi lại thử xoay tròn, song cũng không thấy nhúc nhích tí gì.

“Sao không có động tĩnh vậy?” Thích Ẩn nói.

“… Không phải chỗ đó.” Phù Lam chống khuỷu tay rồi nhấc người dậy, tay phải bắt lấy cổ tay hắn di chuyển lên ba tấc đến chỗ bụng của Bạch Lộc rồi ấn mạnh một cái. Bên dưới nền gạch vang lên một loạt tiếng lạch cạch, gạch đá bỗng nhiên rã ra rồi thụt vào trong tường. Một khoảng trống xuất hiện dưới thân bọn họ, hai người một mèo lập tức rơi xuống dưới.

Gạch đá ở phía sau vang lên một tiếng kẽo kẹt rồi đóng kín lại, bọn họ cuộn vào nhau thành một quả cầu lăn lông lốc xuống dưới. Phía dưới là một hành lang chật hẹp, Phù Lam bảo vệ đầu của Thích Ẩn để hắn không bị va đập.

Hai người một mèo bò trong địa đạo khoảng nửa nén nhang, sau đó đẩy viên gạch lát nền ra đi đến một cung điện khác. Dựa vào ánh lửa cháy rực ở bên ngoài, có thể nhìn sơ được tình hình ở bên trong cung điện. Đây là một nơi luyện đan, một cái lò đan to được treo ở chính giữa, bốn sợi dây xích sắt đen to như cánh tay nối liền với bốn cột đồng. Xung quanh bày rất nhiều hũ làm bằng gốm đặt ở bên tường, cả hai miệng đều bị phong kín, một cái xác của thần vu với bụng bị mổ toạc ra nằm bết dưới mặt đất. Cho dù bên trong cái xác không có bướm, nhưng nhằm đảm bảo an toàn, Phù Lam vẫn làm cái xác đông cứng lại rồi băm vụn nó ra, tránh cho xác chết lại vùng dậy đi dọa người.

Bọn họ dựa vào mặt giấy của cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh lửa rừng rực, ngọn lửa hung tợn lan ra bầu trời tối đen như mực, vu thi bị thiêu thành người lửa đang bò trên mặt đất. Càng lúc càng có nhiều vu thi kéo theo một cái bóng dài thòng dưới chân, do dự không biết đi hướng nào trên mộ đạo trắng tinh được lát đá cẩm thạch. Vừa đưa mắt nhìn qua một cái liền trông thấy bóng người chi chít, như thể đám lính quỷ thấp thoáng vụt qua.

“Tiểu Ẩn —— “

Có con yêu bướm biết nói chuyện nấp ở trong cơ thể của bọn chúng, gọi tên của Thích Ẩn từng tiếng một. Âm cuối vút lên, cứ như đang rên rỉ gọi giường. Thích Ẩn nghe mà ngứa ngáy da đầu, hắn nói: “Hai người kêu ta cũng không có dâm đãng được như thế này. Mấy con bướm này bị làm sao vậy, không lẽ là thích ta à?”

“Tên nhóc nhà ngươi từ nhỏ đã mời gọi yêu quái, giữa ban ngày ban mặt đi trong rừng mà còn có thể gặp được mấy con quỷ nhỏ.” Mèo đen nằm bò trên đỉnh đầu hắn, víu cửa sổ nhìn ra bên ngoài, “Chắc là thịt của ngươi thơm hơn người khác.” Nhắc đến thịt, mèo đen quả thực rất đau lòng, “Thương thay lão phu chân tay già yếu, vòng tới vòng lui cùng các người mà vẫn chưa có miếng thịt kho tàu nào nhét vào bụng.”

Phù Lam gật đầu.

“Ngươi gật đầu là có ý gì?” Mèo đen hỏi, “Biết đau cho lão phu rồi à?”

“Tiểu Ẩn thơm hơn người khác.” Phù Lam nói rất nghiêm túc, “Ngửi có vẻ rất ngon.”

Thích Ẩn đỏ mặt, vờ như không nghe thấy gì cả, hắn nghiêng đầu đi, qua đuôi mắt trông thấy mấy hũ gốm kia, có vài cái bị bịt kín, có vài cái thì để mở, cái thì lại trống không. Hắn di chuyển đến bên tường, cầm một hũ gốm lên để quan sát.

“Trong đây có phải thần dược tiên đan gì đó không? Ôi trời ơi, đan dược do thượng cổ thần vu luyện ra, cho dù không thể tẩm bổ cho tu vi thì cũng có thể bổ thận tráng dương nhỉ? Nói không chừng lão quái có thể trẻ mãi không già là nhờ ăn tiên đan này đó.” Thích Ẩn cầm cái hũ đến chỗ có ánh sáng, phá bỏ lớp vỏ ngoài. Hắn lấy một viên đan dược ra, nó trong suốt, mềm mại y như keo dán, “Hay là chúng ta tiện thể lấy một hũ đem ra ngoài, nén viên lại đem đi bán, một viên mười lượng bạc.”

Phù Lam vừa nhìn thì lập tức bắt lấy tay của hắn, thả viên đan dược kia vào hũ trở lại.

“Đem bán thì sẽ gặp vu trớ sao?” Thích Ẩn thấy vẻ mặt y nghiêm trọng bèn hỏi.

“Không phải đan dược.” Phù Lâm nói, “Là trứng của bướm Phi Liêm.”

Thích Ẩn giật cả mình, vội vàng đậy kín cái hũ lại, bịt kín mít cả hũ, phòng mấy con bướm kia phá trứng bay ra.

“Té ra con bướm này chui ra từ đây sao?” Thích Ẩn mắng, “Mấy tên thần vu này là cái đức hạnh cứt chó gì thế này, sao ai cũng thích nuôi bướm vậy? Mèo với chó bộ không dễ thương hay gì, nhìn Miêu gia nhà chúng ta đi, mùa đông còn có thể sưởi ấm tay nữa kìa!”

Mèo đen tiến đến phía trước cái hũ gốm quan sát kỹ lưỡng một hồi lâu, ngạc nhiên nói: “Hoá ra là món đồ chơi này?”

“Gì vậy?” Thích Ẩn hỏi.

Mèo đen quay lại hỏi Phù Lam: “Tên ngốc, đây có phải bướm vu cổ không?”

Phù Lam gật đầu. Mèo đen ôm vuốt nói: “Tiểu Ẩn, chắc ngươi đã từng nghe thấy lời đồn tương tự. Nếu ngươi đi về phía Thập Vạn Đại Sơn, cho đến ngày nay nơi đó vẫn có rất nhiều ngôi làng còn sót lại phong tục cổ thuật. Họ truyền nhau rằng bỏ hết mấy con rết, bọ ve, nhện, rắn hai đầu, hoa Quy Bối vào một cái bình to, niêm phong bảy bảy bốn mươi chín ngày, để cho bọn chúng ở bên trong chém giết lẫn nhau, nuốt chửng nhau. Con cuối cùng sống sót đã cắn hết toàn bộ loại độc, trở thành chí độc, đó chính là cổ trùng.”

Quả thực Thích Ẩn đã từng nghe thấy trò này, thuật vu cổ truyền đến vùng Trung Nguyên, lúc nào cũng được đồn thổi đến mức thần kỳ vô cùng. Nói gì mà vu bà vỗ vỗ vào vai của dân làng khác, lúc đó thì không sao, dân làng này về đến nhà thì thất khiếu lập tức đổ máu, không bệnh mà chết. Mổ ngực và bụng ra kiểm tra thì thấy côn trùng bò đầy trong tim gan, gần như bị cắn thành tổ ong. Còn có người phụ nữ sẽ mua vu cổ bỏ vào chén cơm của chồng, nghe đâu ăn phải con trùng đó sẽ một lòng một dạ yêu nàng đến già. Thích Ẩn cứ nghĩ là chú thuật hay độc thuật gì đấy, mẹ nó, ai mà ngờ là côn trùng thật.

“Lão phu cũng không rõ thần điện ở Trung Nguyên ra làm sao, nhưng dựa vào sách cổ về thần điện Ba Sơn ghi chép lại thì vu chú thượng cổ của Nam Cương chính là vu sư đã cúng trời kính thần, cũng là vu y cứu sống người bị thương. Bọn họ nuôi dưỡng cổ trùng, đa phần là dùng để trị bệnh chữa thương. Có một loại thần cổ Phi Liêm, khi cấy vào gáy của người bị bại liệt, Phi Liêm sẽ thông với kinh lạc ở sống lưng và kinh mạch ở phần não nên có thể làm cho người đó đi đứng được lại lần nữa, thậm chí còn đi nhanh như bay. Lão quái nói với ngươi con bướm này tên “Phi Liêm”, có lẽ chính là thần cổ Phi Liêm đó đấy.”

Sự chênh lệch này có hơi lớn, bọn họ nhìn thấy con yêu bướm này không phải cứu người, mà là ăn người thì có. Thích Ẩn lay lay vài hũ gốm bị rỗng đáy, đoạn nói: “Xem ra Vu Thú kêu gọi ác quỷ gì gì đó quá nửa là xảy ra rắc rối khi bọn họ tạo ra thần cổ, thần cổ biến thành yêu bướm bay ra ngoài hại người. Trên đời này thực sự có thứ này tồn tại bên trong thần điện Ba Sơn sao?”

“Ta chưa mở hũ gốm ra nhìn thử.” Phù Lam nói, “Đồ ở thần điện không thể chạm lung tung.”

“Huynh không tò mò à?”

Phù Lam nhẹ nhàng lắc đầu, “Khi ta đi vào thần điện, trong lòng thường sẽ có một giọng nói nhắc nhở ta cái gì là cấm kỵ, cái gì là sai lầm. Mấy lời răn dạy này đã khắc sâu vào đầu ta, ta biết chỉ khi tuân theo những quy luật này thì mới có thể sống sót được trong thần điện.”

“Giống với bí pháp Vu La.” Mèo đen nói, “Tên ngốc trời sinh đã biết được mấy điều này.”

Ca hắn chính là thần nhân, Thích Ẩn cảm thấy chuyện này tám phần mười là có liên quan đến Vu Úc Ly. Suy cho cùng thì không ai hiểu rõ thần điện Ba Sơn với bí pháp Vu La hơn Vu Úc Ly cả. Thích Ẩn khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu lật xem sách cổ ở trên giá sách. Hắn cầm một quyển cuộn bằng da dê, bên trên có vẽ vài bức tranh. Phong cách vẽ tranh hao hao bên trong thần mộ, song tinh tế hơn rất nhiều, người trong hình vẽ ai ai cũng có ngũ quan.

Hình vẽ cứ thế mà tiếp nối nhau, giống như đang tường thuật lại lịch sử của thần vu. Đầu tiên đa số là tranh vẽ trời đất, núi sông cùng với thần linh, còn có lễ bái thần vu. Lật ra xem ở phía sau, trong hàng ngũ thần vu xuất hiện một tên mặt mũi gian tà, người này bị vẽ trông vô cùng xấu xí với cặp răng nanh nom như một con ác quỷ. Gã đứng trong hàng ngũ thần vu, lúc nào cũng mang dáng vẻ cười nham hiểm. Lúc mới đầu tên này đứng ở chỗ dưới cùng của hàng ngũ thần vu, sau đó càng ngày càng tiến về phía trước, cuối cùng thì đứng ở hàng thần vu đầu tiên, nơi giữa đại thần và thần vu.

Trong một lần làm lễ bái, thần vu đốt nứt mai rùa để xin ý kiến của thần, mai rùa được lấy ra khỏi ngọn lửa rồi rơi vào trong tay tên ác quỷ. Đây là một cách bói toán, thông qua vết nứt trên mai rùa để phán đoán quẻ bói, dự báo lành dữ. Nhưng thường thì cần có thần vu tiến hành giải thích quẻ bói mới có thể đưa ra được phán đoán. Rất rõ ràng, ý của bức tranh da dê là tên ác quỷ đã xuyên tạc ý của thần, truyền đạt sai lời trong quẻ bói cho thần vu và bách tính. Tên ác quỷ che mặt, lén lút nở nụ cười nham hiểm, mang đậm dáng vẻ của một tên nhân vật phản diện.

Trong vài bức tranh cuối cùng, tên ác quỷ đã chôn sống tất cả thần vu phản đối gã, ý chỉ của gã truyền đến Nam Cương, bộ tộc nào dám cả gan chống lại gã đều bị tiêu diệt, phụ nữ và trẻ nhỏ trở thành nô lệ, khắp nơi trên con đường mòn đều là bách tính đeo xiềng xích cùng với còng tay, bên đường cắm đầy rơm rạ bọc lấy da thịt của yêu quái và phàm nhân, xương người rải ngang dọc khắp đồng. Đại thần Bạch Lộc ngủ say trên ánh trăng, dường như không hề hay biết gì về chính sách tàn bạo của tên ác quỷ đó.

Cuối cùng thì tên ác quỷ cũng phải gánh chịu sự phẫn nộ của ông trời, Phục Hy dẫn theo các vị thần giáng xuống Nam Cương. Lửa trời cuồn cuộn từ trên mây trút xuống, tên quỷ tiến hành lễ bái triệu hồi đại thần Bạch Lộc. Đại thần bị tên ác quỷ mê hoặc, dẫn theo đại quân yêu quái đi nghênh chiến Phục Hy. Bức ảnh phía sau là trận chiến Trời Phạt, máu thịt của đại thần Bạch Lộc hóa thành cơn mưa, thần linh và phàm linh cùng tấu vang khúc ca ai oán.

Tên ác quỷ bị thần vu tóm lấy, gã trong bức tranh đầu vỡ máu chảy, hai chân đeo gông cùm, khó khăn bước lên phía đài cao. Hai bên đường là bách tính Nam Cương lòng đầy phẫn nộ, dường như bọn họ đang lớn tiếng mắng chửi, liên tục ném trứng gà và rau thối vào người gã. Chân sau của tên ác quỷ kéo thành một vệt máu dài, mà điểm đến cuối cùng của gã là pho tượng người bằng vàng kia.

Thích Ẩn vừa nhìn đã hiểu ra, tên ác quỷ này không phải là ai khác, mà chính là Vu Úc Ly.

“Ta còn nói hắn đã phạm phải tội gì, hoá ra là chuyện như thế này, vua lơ là việc triều chính, hai bên tranh đấu với nhau. Đấu tới đấu lui, thừa tướng thượng vị, nào ngờ đâu kẻ thù bên ngoài đến gõ cửa quan, đàm phán thất bại, thừa tướng ngã ngựa.” Thích Ẩn lắc đầu than thở, “Đám thần vu này nhất định là rất ghen tị với lão quái xinh đẹp kia, vậy mà lại vẽ hắn xấu đến vậy.”

Phía sau cuộn tranh da dê còn để lại mỗi khoảng trắng, khoảng trắng này khiến người xem cực kỳ bất ngờ, giống như muốn vẽ cái gì đó nhưng lại không kịp vẽ lên. Thích Ẩn nhìn dưới ánh sáng cũng không nhìn ra được đây là thứ gì.

“Đừng suy xét vớ vẩn nữa, chắc chỉ là miếng da còn thừa lại thôi.” Mèo đen nói, “Cuộn tranh này bên ngoài thần điện kia cũng có, lão phu đã xem tám trăm lần rồi, ngoại trừ chuyện cũ của thần vu thì cũng chả có gì cả.”

Thích Ẩn nghi ngờ nói, “Nếu là thừa lại thì cắt đi là được rồi, chừa một khoảng trắng làm gì chứ? Với lại chỗ khoảng trắng này vừa đủ chỗ để vẽ một bức tranh.”

Nghĩ đoạn, hắn bèn cắn ngón tay nhỏ máu xuống tấm da dê. Giọt máu nhỏ tí tách giống như bị hút lấy, thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Ngay lúc ngày, trên tấm da dê bỗng hiện lên những đường nét mảnh nhỏ, chúng uốn lượn kéo dài rồi dần dần phác hoạ ra một bức tranh.

“Nhìn đi, ta đã nói mà, đây không phải một tấm da thông thường.” Thích Ẩn nói.

Đầu tiên thì nét vẽ họa ra một bức tường, sau đó lần lượt vẽ ra một khuôn mặt người màu đen, mặt người trắng cùng với một con mèo.

“Hình như đây là chúng ta?” Thích Ẩn chỉ vào những người đó, “Con mèo mập này là Miêu gia, mặt trắng là Phù Lam, mặt đen là ta. Ông nội mày, ai đang vẽ bức tranh vớ vẩn này vậy, ta đen đến vậy sao?”

“Đây có thể là thần khí Hà Đồ, máu của ngươi đã gọi nó dậy. Truyền thuyết nói nó biết rõ ngũ hành âm dương, huyền diệu vô cùng. Nếu hiểu rõ được bí ẩn ở trong đó thì có thể nhìn thấu quá khứ, biết được tương lai. Bây giờ xem ra, nó cũng chẳng hề kỳ diệu như trong truyền thuyết, nhưng có thể vẽ ra được tình huống xung quanh của chủ nhân.” Mèo đen nói.

Thích Ẩn cứ canh cánh trong lòng người nhỏ mặt đen này mãi, “Kỹ năng vẽ tranh của thần khí cũng chỉ đến thế thôi, xuân cung đồ mà ta vẽ còn đẹp hơn nó nhiều.”

Mèo đen nhàn rỗi nói: “Bé con, đừng xem thường nó nhé. Có vài thứ mắt người không nhìn thấy được nhưng thần khí này lại có thể thấy được đấy. Tỉ như thần tiên, ma quái tàng hình, nếu lúc ở ảo cảnh lưu ly có mang theo Hà Đồ, ngươi có thể biết được những “người” ở bên cạnh ngươi rốt cuộc là mấy thứ đầu trâu mặt ngựa gì.”

“Miêu gia, lời ngươi nói là thật chứ?” Thích Ẩn hỏi.

“Đương nhiên.” Mèo đen có hơi khó chịu, “Lão phu ăn no rửng mỡ đi lừa ngươi làm gì? Vả lại bây giờ lão phu còn chưa được ăn no.”

“Vậy người nhìn xem đây là gì vậy?” Giọng nói của Thích Ẩn lâng lâng.

Mèo đen ló đầu qua, Thích Ẩn chỉ vào phía trên cột đồng trên cuộn tranh da dê, nét vẽ ở chỗ đó rất lung tung, đan xen ngang dọc như đống cỏ dại. Nhìn kỹ thì sẽ thấy chỗ đó giống như vẽ hình bóng thắt lưng của một con cóc. Trên cuộn tranh này không chỉ vẽ hai người một mèo, mà còn có đồ vật thứ ba đang núp phía sau cột đồng lén lút nhìn trộm bọn họ.

Mẹ ơi, thứ này ở đó từ bao giờ vậy? Vậy mà bọn họ lại không hề phát hiện ra.

Hai người họ bỗng chốc đanh mặt lại, không biết Phù Lam đi đâu mất rồi, Thích Ẩn nhìn xung quanh một lúc lâu cũng không tìm được bóng dáng của y. Trong bóng tối yên tĩnh trống trải dường như chỉ còn lại hắn cùng với mèo đen đang ở trên vai mình.

“Miêu gia, ngươi ngoái lại xem thử, thứ đó còn ở đó hay không?” Thích Ẩn nhỏ giọng nói.

“Ta không quay, ngươi quay đi.” Mèo đen ngoan cường gãi vào cổ hắn.

Tuy dáng người Miêu gia mập ù nhưng gan lại rất nhỏ. Thích Ẩn đành bất chấp hết mọi thứ xoay người lại, hắn thấy Phù Lam đang đối lưng với bọn họ, đứng ở phía trước cột đồng, cách cái thứ đen sì kia chỉ vài bước chân.

“Ca!” Thích Ẩn nhỏ giọng gọi y.

Phù Lam làm lơ, không động đậy lấy một cái. Bên trong thần điện quá tối, bóng lưng của y dưới ánh sáng lờ mờ của trăng giống như gang thép có đôi chút kì dị.

“Thôi xong, có phải ca ta trúng tà rồi không?” Thích Ẩn lo lắng nói.

“Có hơi kỳ kỳ.” Mèo đen nhỏ giọng nói.

Gió đêm lạnh lẽo thổi đến từ khung cửa sổ phía sau cột đồng, làn gió nhẹ lướt qua tóc của Thích Ẩn. Hơi thở của thứ đó bị gió thổi qua đây, mèo đen khịt khịt mũi, lưỡng lự một lát rồi mới nói: “Không biết mũi lão phu có vấn đề gì không, hình như hơi thở của nó giống với tên ngốc thì phải.”

“Ngươi là ai?” Đột nhiên Phù Lam cất giọng hỏi cái bóng đen kia, “Ngươi là… họ hàng của ta sao?”

Bóng tối tĩnh mịch, Thích Ẩn nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính bản thân mình. Hồi lâu sau, một giọng nói truyền ra từ phía sau cột đồng. Âm sắc giống hệt Phù Lam, ngữ điệu cũng y như đúc.

Nó hỏi: “Ngươi là ai?”

———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.