“Không,” mèo đen nói, “Truyền thuyết là thật, đại thần Bạch Lộc đã tới nơi này, người còn dẫn theo một thần vu, còn không cẩn thận để mình bị thương ở đây, Đại Xuân Nghìn Tuổi hấp thu máu thần mới trở thành thần mộc. Còn những tên xui xẻo chết ở đây không trùng với thời gian đó, hẳn là sau khi thần đến đây.”
“Vậy chỉ cần chúng ta tìm được chỗ Bạch Lộc đi ra ngoài là có thể thoát rồi!” Hai mắt Thích Ẩn sáng rỡ.
Thật ra chuyện này không nhất định phải thế, nếu Bạch Lộc lập một trận pháp Di Độn trước khi vào đây thì người có bị vây ở đâu cũng không quan trọng, chỉ cần vẫn còn ở trong địa bàn Ba Sơn, vẽ một cái trận pháp Di Độn là có thể đi ra ngoài. Đáng tiếc là bọn họ không biết nguy hiểm, mất phương hướng lạc vào đây. Nhưng nếu đúng như vậy thì nơi đây hoàn toàn là ngõ cụt, Thích Ẩn thà tin rằng Bạch Lộc có đường ra ngoài còn hơn.
Tìm cả buổi trời cũng không thấy được thêm chữ Kim Thác nào cả. Thích Ẩn vẫn không muốn từ bỏ, quật mấy vách đá lên, ngoại trừ hài cốt thì không còn gì khác. Cứ như vậy thì cũng chỉ còn cách đến chỗ mạch nước ngầm kiểm tra thử. Đầm lầy thì không dễ chiến đấu, Phù Lam còn phải che chở hắn và mèo đen. Nhưng nếu liều chết đánh với đám tay quỷ kia một trận thì biết đâu có cơ hội sống sót. Đang định nói chuyện, bỗng Phù Lam ngồi xổm xuống trước mặt chữ Kim Thác nhìn một lúc lâu, sau đó rút đao ra, thân đao chữ thập phá vách đá, bên cạnh chữ Kim Thác lộ ra một cửa đường hầm tối như mực.
“Oa…” Thích Ẩn ghé vào bên cạnh đường hầm nhìn, “Ca, huynh giỏi quá, sao huynh biết ở đây có đường hầm vậy?”
“Đoán.” Phù Lam hỏi, “Muốn vào không?”
“Vào thử xem, biết đâu có đường ra thì sao, dù sao ta cũng không muốn lại đụng độ với đám tay quỷ kia đâu.” Thích Ẩn nói.
Mèo đen tỏ vẻ đồng ý, Phù Lam bò vào, Thích Ẩn vừa định đuổi theo thì Phù Lam lui ra sau, đầu Thích Ẩn cụng vào mông Phù Lam một cái. Thích Ẩn rụt đầu về hỏi: “Sao đấy?”
“Bên trong có người đang khóc.” Phù Lam nói.
Trong lòng Thích Ẩn run lên, ban nãy vừa nghe quỷ cười giờ lại tới quỷ khóc. Mẹ nó, có để người ta sống yên ổn không vậy? Thích Ẩn bò vào cẩn thận lắng nghe, đường hầm yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì, Thích Ẩn không hiểu ra sao, tiếp tục bò tới nói: “Không mà, có khi nào huynh gặp ảo giác không?”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng khóc nức nở yếu ớt từ sâu trong đường hầm vọng ra, lần này vô cùng rõ ràng, dường như ở ngay bên tai bọn họ.
“Được rồi,” Thích Ẩn nói, “Chọn đi, nghênh chiến với quỷ quái đang khóc kêu cha gọi mẹ, hay là quay về đánh nhau với tay quỷ?”
“Không cần,” Phù Lam vắt đao sau thắt lưng mình, thấp giọng nói, “Nó đang đi về phía chúng ta.”
Phù Lam và Thích Ẩn canh ở cửa đường hầm, mèo đen ngồi xổm dưới chân Phù Lam. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, kèm theo đó là âm thanh bò sột soạt. Thích Ẩn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm cửa động. Một lúc lâu sau, một cái đầu khô quắt từ bên trong thò ra ngoài. Đó là một tên có vẻ ngoài không khác gì con khỉ, cái trán thấp đé, hai tròng mắt to đùng giăng đầy tơ máu, cái đầu trụi lủi bị thủng hai lỗ lớn, gần như có thể thấy bộ óc đỏ tươi ở bên trong đang rung rung theo động tác của gã ta. Gã bò ra ngoài, vừa khóc nức nở vừa bò về phía đống lửa. Ánh lửa hắt lên bóng dáng gầy gò của gã cùng với đạo bào rách nát và đôi ủng dơ bẩn. Gã ngồi xổm xuống trước đống lửa, đang lảm nhảm một mình chuyện gì đó.
Thích Ẩn quả thực không thể tin nổi vào hai mắt của mình, thấp giọng nói: “Là Tông Lan!”
“Gặp cái rắm, lúc ông ta mất tích ta còn chưa được sinh ra mà.” Thích Ẩn nói, “Là y phục của ông ta, loại chất liệu đó chỉ có trưởng lão Vô Phương mới mặc được thôi. Vô Phương Sơn giàu có, trưởng lão bọn họ đều mặc tơ lụa Tô Hàng. Loại gấm đó một khúc tận mười lượng bạc.”
Ăn mặc lụa là mới được gọi là kiếm tiên, không có tiền mặc nổi thì kêu đạo sĩ thúi.
Trên thực tế, tứ đại tiên sơn chỉ có mỗi Phượng Hoàn là nghèo rách mồng tơi. Theo như lời của cẩu tặc Vân Tri kia, cứ vài năm một lần Thanh Thức sẽ chống quải trượng đến các đại tiên sơn khác bái phỏng. Bề ngoài là đến làm khách, thực tế là đi xin cơm nhà người ta, nhờ vả các chưởng môn phái khác góp vốn tu sửa sơn môn phòng ốc bậc thang gì đó của Phượng Hoàn Sơn.
Nghĩ lại chuyện của sư môn mà kinh hồn, Thích Ẩn thở dài. Đoạn quan sát Tông Lan ở bên kia, hỏi: “Ông ta cứ lải nhải từ nãy tới giờ, đang nói gì vậy?”
Mọi người tập trung lắng nghe, giọng điệu của Tông Lan hung tợn, lờ mờ có thể nghe được gã nói rằng: “Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!”
Hai người một mèo nhìn nhau, gã ta đang nói chuyện với ai vậy? Nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng của gã ta khiến Thích Ẩn cứ suy nghĩ mãi, sau đó hắn bảo Phù Lam và mèo đen đừng nhúc nhích, còn hắn qua bên đó, đoạn ho nhẹ một tiếng. Tông Lan run lên một cái, sau đó xoay người lại, gương mặt dị dạng kia hiện ra dưới ánh lửa, tuy Thích Ẩn đã chuẩn bị tâm lý song vẫn hết hồn một phen.
“Xin hỏi các hạ là Tông Lan tiền bối sao?” Thích Ẩn hành lễ, sợ dọa gã ta nên cố gắng nói chuyện chậm.
Tông Lan thấy hắn thì run giọng hỏi: “Ngươi là ai! Ngươi… ngươi có phải là đệ tử Vô Phương Sơn không, ngươi tới tìm ta, đúng không?”
“Tại hạ là đệ tử Phượng Hoàn, vào nhầm nơi này, gặp được tiền bối.” Thích Ẩn cẩn thận tới gần gã, “Tiền bối chớ sợ, ta và huynh trưởng của ta sẽ cố gắng đưa người rời khỏi đây, về Vô Phương.”
Phù Lam cũng xuất hiện, hành lễ với gã.
Tông Lan rớt nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Thích Ẩn thấy cả người gã ta run lẩy bẩy, tay cũng lạnh lẽo như băng, bèn mượn áo khoác của Phù Lam, tuy dính đầy bùn nhưng cũng có thể mặc tạm, sau đó khoác lên người Tông Lan. Trong nồi còn thừa lại ít canh nấm, đưa cho gã ăn, nửa túi nước trong túi càn khôn cũng bị gã tu ừng ực hết. Mèo đen rất đau lòng những cây nấm đó, nhưng không dám nói lời nào.
Người ta đã bị nhốt ở đây hơn năm mươi năm rồi, may mà người tu đạo tích cốc dưỡng sinh, thức ăn không thành vấn đề. Nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối này của gã có lẽ là chờ đến mức hóa điên. Thích Ẩn trấn an gã vài câu, giúp gã ổn định cảm xúc lại, sau đó hỏi gã mười một người còn lại đâu rồi. Khi nhắc đến đồng bạn, cả người gã lại run lập cập như vào cơn sốt rét, gã tập tễnh bước tới bên cạnh hang động, chỉ vào mười hai cái đầu lâu trên vách đá, “Bọn họ đều ở đây…”
“Vì sao bọn họ lại ở đó?” Thích Ẩn hoảng sợ.
“Bức tường này có một con yêu quái lớn, nó ăn thịt người.” Tông Lan nhìn hài cốt ở bốn phía xung quanh, “Những người này, yêu quái có, ma vật có, đều là bị nó ăn. Ta vẫn luôn trốn nó, trốn đến tận hôm nay, cuối cùng cũng đợi được các ngươi đến cứu ta!” Tông Lan nhìn chằm chằm mèo đen, sau đó nuốt nước miếng, Phù Lam vội ôm Miêu gia vào trong ngực.
“Yêu quái? Yêu quái gì? Có phải là có rất nhiều tay không?” Thích Ẩn hỏi.
Tông Lan lắc đầu, “Ta cũng không biết, ta chỉ thấy một bộ phận của nó thôi. Ngươi xem đường hầm này đi, ở đây bốn phía thông với nhau như một mê cung, đây là hang động do nó tạo ra. Đừng sợ, nó không có đôi mắt, lúc nó tới chỉ cần ngươi đừng nhúc nhích là nó sẽ không phát hiện ra ngươi. Chúng ta cần phải tìm lối ra càng sớm càng tốt, trước khi nó đến đây.”
Thích Ẩn lộp bộp trong lòng, “Tiền bối, ý ngài là bên trong đường hầm này cũng không có đường ra sao?”
“Không có, đương nhiên không có!” Tông Lan hoảng sợ nói, “Tất cả đường hầm đều chỉ thông đến một chỗ, chính là hang ổ của con yêu quái kia, ta chưa bao giờ dám đến gần cả!”
Này đúng là gặp quỷ thật rồi, vậy con đường duy nhất hiện giờ chẳng lẽ chỉ còn nước quay lại liều mạng với đám tay quỷ kia sao? Thích Ẩn gãi đầu, lại hỏi: “Vậy tiền bối ngài vào đây bằng cách nào vậy?”
“Ta vào bằng cách nào… Vào bằng cách nào…” Tông Lan dựa vào tường ngồi xổm xuống, khuôn mặt xấu xí méo xệch, “Trong óc ta có một con yêu quái, là nó đưa chúng ta vào đây. Ta vốn phụng mệnh sư môn tìm kiếm thần điện Ba Sơn, tìm cách cứu vớt đạo pháp đang suy đồi. Nhưng đi được nửa đường thì có con yêu quái chui vào đầu chúng ta. Ban đầu ta không phát hiện ra nó… Ta cứ cho rằng đó là bản thân mình… Nó nói chuyện với ta ngày này sang đêm nọ, nói chuyện với từng người một trong bọn chúng ta, chúng ta theo lời của nó đi vào gương trăng Ba Sơn. Nó nói… Nó nói nó muốn tìm bí mật của Vu Úc Ly. Vu Úc Ly là ai? Ta không biết… Ta không biết, ta chỉ biết rằng ta nhất định phải tìm được bí mật của nó. Nhất định phải tìm cho bằng được.”
“Ngươi tìm được chưa?” Phù Lam hỏi.
“Ta không biết… Ta không biết…” Tông Lan run rẩy, “Sau đó ta dần dần phát hiện ra, đó không phải là suy nghĩ của ta mà là yêu quái ở trong đầu! Ta không muốn nghe nó nói chuyện nữa, ta muốn về Vô Phương. Nhưng mỗi lần nó cất lời là ta không có cách nào điều khiển bản thân mình được nữa. Có đôi khí, thậm chí ta có thể cảm giác được nó… Ngươi hiểu không, nó ở ngay trong đầu ta!”
“Cho nên ông… đục đầu của mình sao?” Thích Ẩn chần chừ hỏi.
“Đúng vậy,” Tông Lan kéo da đầu xuống cho Thích Ẩn xem, “Ngươi xem đi, toàn là do ta đục đấy. Còn trán nữa, là ta đâm đầu mình vào tường. Ta muốn bắt con yêu quái chết tiệt đó ra, ta muốn giết nó!” Tông Lan bụm mặt khóc lóc thảm thiết, “Đồng bạn của ta đều đã chết, bị con yêu quái kia giết, ở đây chỉ còn lại một mình ta, con à, đưa ta về Vô Phương đi, ta muốn về nhà.”
Yêu quái nói chuyện trong đầu Tông Lan hẳn là thần mà Nữ La từng nói. Tuy lời nói của lão già này lộn xộn, nhưng Thích Ẩn nghe xong vẫn hiểu được. Xem ra cái gọi là ‘thần thì thầm’ chẳng qua chỉ là một loại thuật pháp bóp méo ý thức của người khác. Cùng một loại với Nhiếp Hồn, nhưng cao minh hơn nhiều. Tựa như nó có thể khiến cho người ta nghĩ lầm là lựa chọn của chính bản thân mình, nhưng thuật pháp này vẫn có sai sót, Tông Lan đối diện với bức tường hơn mười năm, cuối cùng cũng học được cách kháng cự lại ‘lời thì thầm’, tuy rằng người cũng gần như bị điên rồi.
Thích Ẩn cố gắng trấn an gã, “Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đưa ngài ra ngoài. Không dám giấu gì, phụ thân ta Thích Nguyên Vi là chấp kiếm trưởng lão tiền nhiệm của Vô Phương, bàn về bối phận, ta nên gọi ngài một tiếng sư thúc tổ.”
“Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan,” Tông Lan chảy nước mắt nói, “Ngươi tên là gì?”
“Vãn bối Thích Ẩn.”
Tông Lan sửng sốt, lẩm bẩm: “Thích Ẩn…”
Đột nhiên, phía cuối đường hầm xuất hiện một trận địa chấn, hệt như sấm sét bổ xuống mặt đất. Thích Ẩn giữ thăng bằng cho mình và Tông Lan, sau đó nói: “Động đất à?”
“Không, là yêu quái tới! Mọi người đừng nhúc nhích!” Tông Lan đẩy Phù Lam một cái, để y ôm mèo nấp sau một măng đá, còn mình và Thích Ẩn ngồi xổm bên kia.
Mọi người hạ thấp người, không dám nhúc nhích, sau đó thấy rất nhiều thứ gì đó màu xanh đậm thò ra khỏi đường hầm tối đen. Vỏ ngoài phát sáng, giống như là dây leo, lờ mờ có thể thấy được linh lực phát sáng đang chảy xuôi bên trong kinh mạch. Phía cuối chúng nó tỏa ra một đóa hoa, tựa như bàn tay người nhỏ nhắn. Thích Ẩn nhìn thấy quen quen, bỗng dưng sực nhớ, chẳng lẽ đám tay quỷ đó là cái thứ này? Có lẽ là bọn họ chém vu thi trong đầm lầy quá ồn ào nên đã kéo đám dây leo này tới.
Dây leo tay quỷ dò ra ngoài tuần tra, khi đụng phải đống lửa thì co rụt lại, sau đó quay đầu lại trườn bò về phía Thích Ẩn. Thích Ẩn không dám thở mạnh, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm đám dây leo. Bỗng nhiên hắn cảm thấy sau đầu mình nóng ran, vừa quay đầu lại thì thấy Tông Lan đang u ám trừng mình. Tròng mắt to đùng của gã đỏ ngầu, vô cùng đáng sợ, mang vẻ hung ác như hổ sói.
Ông ta sợ tới mức hóa điên rồi à? Thích Ẩn hồi hộp, sau đó nghe thấy lão điên kia nghiến răng hung tợn nói: “Thích Ẩn, tên khốn kiếp nhà ngươi dám cấu kết với yêu quái làm chuyện xấu, hại ta bị giam ở nơi này mấy chục năm! Con yêu quái kia liên tục nói trong đầu ta rằng nhất định phải bảo vệ ngươi bình an. Ta cứ không đấy, dù có chết cũng phải tiễn vong cái mạng chó của ngươi!”
Tông Lan hét lớn một tiếng, sau đó đánh Thích Ẩn gục xuống đất. Thích Ẩn thầm mắng đám thần linh kia được việc thì ít hỏng chuyện thì nhiều, hắn liều mạng vùng vẫy. Không biết Tông Lan lấy sức lực đâu ra mà cứ ôm chặt hắn không buông. Phù Lam bên kia định cứu người, song đã chậm một bước. Đám dây leo tay quỷ như lưỡi rắn đang lần mò con mồi đột nhiên tăng tốc như một tia chớp, nhanh chóng cuốn hai người bọn họ vào đường hầm.