Gả Muội

Chương 9-1



“Tháng này số lượng màn lụa chúng ta bán ra là bảy vạn tám ngàn sáu trăm hai mươi tư lượng, đặt cọc cây ăn quả là mười tám vạn bốn ngàn sáu trăm ba mươi lượng, còn có ngươi buôn bán đồ sứ với người Thu Kế quốc, trước kia thương nhân khác vận chuyển hao hụt hết gần hai phần mười, bất quá bây giờ là binh mã của tướng quân hộ tống, không đi đường núi đổi qua đi đường lớn, tổn hại không đến một phần mười, bán ra toàn bộ thu được hai mươi vạn lượng chắc là không thành vấn đề.”

Triệu Đông Cúc ở một bên báo cáo sổ sách cho Cổ Vô Song nghe, nói nữa ngày mới phát hiện đối phương nhìn thì dường như là đang nghe, nhưng ánh mắt mơ màng, tâm hồn cũng không biết trôi đi đâu rồi

Nàng lấy cán bút trong tay gõ vào lưng Vô Song, “Vô Song, ta đang nói chuyện với muội, muội suy nghĩ cái gì?”

Nàng thở dài “Cũng không biết bọn người của tướng quân đi đến chỗ nào rồi?”

“Không phải buổi sáng mới dùng bồ câu đưa tin đến, nói bọn họ mới vừa qua khỏi Diêm thành, bất quá mới đi có một ngày, thì sẽ đi tới đâu chứ? Ít nhất buổi tối ngày kia mới có thể đến bên ngoài Hải thành.”

Khủy tay Cổ Vô Song chóng lên bàn nhìn Triệu Đông Cúc “Triệu tỷ tỷ, tỷ nói trận chiến này Tử Kiếm sẽ thắng sao?”

“Tướng quân không phải là từ trước đến nay luôn bách chiến bách thắng sao?” lực chú ý của Triệu Đông Cúc còn nằm trên quyển sách “Dựa theo tình hình trước mắt cuối năm thu về một trăm vạn lượng bạc là không thành vấn đề, nhưng nếu đúng hạn sang năm trả lại cho ca ca của muội năm trăm vạn lượng thì rất khó khăn. Muội có cao kiến gì không?”

Nàng vẫn ngồi nâng má, nữa ngày vẫn không trả lời.

Triệu Đông Cúc thở dài “Hôm nay nếu muội không có tâm tình, hôm khác chúng ta bàn tiếp.”

Cổ Vô Song nhanh tay giữ chặt tay nàng “Ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng. triệu tỷ tỷ, tỷ nói chỗ của Tần vương ở Hải thành xung quanh toàn là hải vực, là nơi phong phú tài nguyên biển của Hạo Nguyệt quốc, vì sao không lợi dụng cho tốt chứ? Nếu đánh hạ được Tần vương, thành lập một khu vực tự do cho dân chúng đánh bắt nuôi trồng, có phải là sẽ rất tốt hay không?”

“Muội điên rồi! bệ hạ làm sao mà đồng ý chứ? Trên biển trước giờ vẫn do hoàng gia tự mình độc chiếm.”

“Chưa hẳn là không thể thay đổi. cũng bởi vì trên biển là hoàng gia độc chiếm, cho nên ngư dân xung quanh rất nghèo khó, kỳ thật trong bọn họ có không ít người mạo hiểm tính mạng xuống biển đánh bắt, nghe nói có người vì vậy mà mất mạng. nếu như có thể mở ra một khu hải vực, để cho họ tự do nuôi trồng, đánh bắt sau đó hằng năm nộp thuế lên triều đình, đối với hoàng gia không chỗ nào là không tốt.

Ngược lại thuyền đánh cá của hoàng gia, mỗi năm đánh bắt nhiều lắm là hai tháng, phần nhiều là vì lấy lòng hoàng thân quốc thích, có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Bệ hạ là người thông minh, chỉ cần nghĩ qua cũng biết là chỗ nào có lợi. triệu tỷ tỷ, tỷ viết văn hay, mau giúp ta đem ý này viết ra trình báo với bệ hạ, xin ý chỉ của bệ hạ.”

Nói xong, nàng vỗ tay xuống bàn đứng lên.

“Muội muốn đi đâu?” triệu Đông Cúc vội hỏi

Cổ Vô Song hướng nàng nháy mắt “Ta nghĩ rồi, nếu nhu bây giờ ở đây chờ tin tức của Tử Kiếm không bằng ta lặng lẽ đuổi theo. Dù sao bên này cũng đã theo quỷ đạo có tỷ ở đây là được rồi.”

“Muội muốn đến chiến trường?” Triệu Đông Cúc vội vàng nắm nàng lại “Muội điên rồi? Tướng quân trước đi đi không phải đã dặn dò muội ngàn lần là ở nhà chờ huynh ấy về sao?”

“Nếu muội là dạng nữ nhân ngoan ngoãn ở nhà đợi nam nhân, muội đã không xuất hiện ở đây.” Nàng cười đáp “Muội đi thu thập chút quần áo, trước nói với người trong phủ, nói… à nói muội đi dạo. nếu là hỏi muội đi đâu, thì trả lời là không biết.”

Vừa nói xong, chỉ thấy nàng lại sôi nỗi, nói là đi, Triệu Đông Cúc giật mình sửng sốt hồi lâu, lắc đầu cười khổ, trãi ra tấm giấy, chấm mực bắt đầu viết.

Đến cách bên ngoài Hải thành hai mươi dặm thì Nguyên Phi Ngạo cho dừng lại, bắt đầu hạ trại. Sau đó sai người đưa cho thành chủ Hải thành một phong thư, nói là nếu Tần vương không đàu hàng sẽ trực tiếp công thành.

Bên Tần vương trả lời rất đơn giản, có thể hạ thành hay không là bản lĩnh của ngươi.

Câu nói thực khiêu khích kia, là cho Nguyên Phi Ngạo tức giận đem thư xé làm hai mảnh.

“Tướng quân không cần khách sáo, đêm nay chúng ta công thành bất ngờ đi” Tiêu Điển hưng phấn xoa tay muốn thử.

“Không vội.” Nguyên Phi Ngạo khoát tay “Đôi phương khẩu khí lớn như vậy, cũng không có gì là sợ chúng ta, chúng ta không thể liều lĩnh xông vào, trước phái vài người tìm hiểu thử xem.”

“Tướng quân, quân số của ta gấp mấy lần quân địch, sao lại còn sợ tới sợ lui…” Tiêu Điển vẫn còn đang kiên trì với ý tưởng của mình

“Cẩn thận để khỏi phải hối hận vạn năm.” Trước khi đi, Song Nhi lảm nhảm không ngừng dặn dò hắn phải cẩn thận mọi chuyện. nha đầu kia không hiểu binh pháp nhưng mà thông hiểu lòng người, mọi chuyện đều cân nhắc rồi mới hành động.

Hắn thật đúng là nhặt được bảo vật!

“Phía sau có người đưa tin tức mới sao?” hắn hỏi người liên lạc

“Còn chưa có, có thể sẽ chờ khoảng một canh giờ. Hiện tại khoảng cách với Tuyền thành đã xa hơn hôm qua.” Lính liên lạc nhắc nhở.

“Đúng vậy, lại xa hơn một chút.” Hắn cảm khái nói

Trước kia như thế nào cũng không nghĩ là xa, xuất binh đánh giặc, thế nhưng hắn không có chuyên tâm, mỗi ngày đều chờ đợi thư của nàng cũng quan trọng như tin tức của địch.

Tối hôm nay một canh giờ nữa mới được xem thư của nàng, không, phải trễ thêm một canh giờ nữa, một chút nữa hắn phải tự mình đi xung quanh quân doanh xem xét, trở về đã là nữa đêm, nên ít nhất cũng phải hai canh giờ nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.