Gả Tam Thúc

Chương 48



Gần đây Trần thị cảm thấy người trong thiên hạ đều đang làm khó dễ nàng.

Mắt thấy đã tới cuối năm rồi, nàng có một đống chuyện bận rộn chuẩn bị cho ngày tết, đã vậy trong nhà cũng không được bình yên.

Lão thái thái và Hầu gia giận nhau, tâm trạng cả ngày đều không vui, vừa tùy tiện nói hai ba câu thì tâm trạng đã chùng xuống không chịu để ý đến nhau. Vốn không phải là mẹ chồng có quan hệ ruột thịt, trượng phu của nàng Cố Trường Lâm là con thứ xuất (con vợ lẻ), bình thường đứng trước mặt mẹ chồng nàng đã không đứng thẳng eo được rồi, bây giờ bà ấy còn hay đen mặt, có vài lần trước mặt hạ nhân mắng nàng không còn mặt mũi nào.

Trần thị tủi thân đầy mình, trượng phu lại không ở bên cạnh, không có ai để kể lể. Trong phòng còn có một tên tiểu tử, không giúp được gì mà còn hay chọc nàng tức giận.

Hồi trước có Chu Oanh giúp đỡ, xử lý công việc vừa tốt vừa nhanh, thậm chí cũng không cần nàng chạy lại giúp đỡ. Hiện giờ ngay cả Chu Oanh cũng muốn quẳng gánh mà đi, tất cả công chuyện đều đè lên một mình nàng ấy.

Những lúc như này, Trần thị đều nhớ tới mấy chị em dâu tốt ở bên ngoài.

Nàng còn phải cố gắng hòa giải mấy người trong nhà, bây giờ Chu Oanh đề nghị rời đi, Hầu gia cũng không phân phó gì, lão thái thái thì không tỏ thái độ, nàng cũng không dám đồng ý, lỡ đâu sau này Hầu gia oán trách nàng đã để Chu Oanh rời đi, sao nàng có thể chịu nổi đây.

“Nha đầu, con đừng xúc động mà.” Trần thị có ý muốn khuyên nhủ nàng: “Lão thái thái chỉ là nhất thời nổi giận, con dỗ dành bà ấy, mấy ngày nữa là bà hết giận thôi. Mắt thấy đã sắp tới lễ mừng năm mới, con đi rồi nhà chúng ta sẽ quạnh quẽ đi nhiều lắm.”

Chu Oanh cười khổ. Tại sao nàng phải dỗ dành lão thái thái? Nàng trộm dây dưa với Cố Trường Quân là nàng không đúng, chính bản thân nàng cũng thấy rất áy náy, không có mặt mũi nào gặp lão phu nhân. Nhưng bây giờ nàng biết được mười năm qua lão phu nhân yêu thương nàng là vì có ý đồ riêng, còn muốn nàng cảm kích như nào, dỗ dành như nào?

Vì sao nàng phải luôn lấy lòng người khác, nàng không đáng để cho bất cứ ai yêu thương sao?

Mấy năm qua, nàng ăn ở dùng đồ của Cố gia, nhưng nàng có phải là chưa từng báo đáp đâu? Nàng đã làm một người hầu thì cũng phải có tiền lương mỗi tháng, cũng có thể diện tôn nghiêm của chính mình.

Chu Oanh không muốn nhiều lời, nàng thi lễ: “Mấy năm nay, cảm ơn Nhị thẩm đã đối đãi tốt với con, bây giờ người nhà con đã đến đón con nên con không muốn chiếm lấy chỗ của Cố gia nữa.”

Trần thị đưa tay lên muốn cầm lấy tay nàng, muốn khuyên nàng vài câu, Chu Oanh đã lùi ra sau vài bước, né tránh nàng ấy.

“Không làm phiền Nhị thẩm nữa, vẫn mong Nhị thẩm, thay ta báo cho… lão phu nhân.”

Nàng gọi ‘tổ mẫu’ đã mười năm,giờ sửa lại cũng không dễ dàng gì. Ký ức mười năm vụt qua trong đầu, quả là một bài văn thật dài. Vô số mảnh nhỏ trong kí ức ghép thành nàng của hiện tại, bây giờ đào lại sao có thể không đau chứ.

Chu Oanh không để Trần thị khuyên ngăn mình nữa, nhanh chóng lui ra ngoài.

Mấy lời an ủi, đều chỉ là viện cớ lừa lọc, một câu nàng cũng không muốn nghe.

Trần thị gọi to tên nàng, hô không ngừng, gấp đến nỗi kêu người đi ngăn nàng lại.

Nhưng Chu Oanh đã muốn chạy, tự nhiên không ai ngăn được, nàng trở lại Thanh La uyển, đánh giá phòng mình lại một lượt, ngày mai nàng sẽ rời khỏi đây, không bao giờ… quay trở về nữa.

Chu Oanh kêu Thu Hà sắp xếp lại sổ sách, để mình nhìn lại một lần nữa, sau đó phái người đưa cho Trần thị.

Trần thị gấp đến hoảng, luôn miệng nói: “Đây là chuyện gì? Không phải đều là người một nhà hết sao?” Ý của Chu Oanh là tất cả đồ đạc Cố gia cho nàng mấy năm nay, nàng sẽ không mang theo bất cứ thứ gì.

Thu Hà trả lời: “Cô nương nói, tấm ngân phiếu này là tiền mừng tuổi Nhị gia cho, có nói là làm quà cưới cho cô nương, bây giờ cô nương không thành thân, nên dặn đưa lại cho Nhị nãi nãi, sau này có cần thì sẽ đến xin lại.”

Đây là lời nói khách sáo mà Thu Hà đã lanh lợi tự tô điểm thêm, nguyên văn của Chu Oanh chỉ là: “Trả lại cho Nhị thẩm, mấy món đồ trong nhà, một xu một hào ta cũng không mang theo.”

Trần thị lại không hề biết tính cách của Chu Oanh lại khó khuyên nhủ như vậy, trước kia chỉ cần nàng nói cái gì, nha đầu kia chỉ cười “Nghe theo Nhị thẩm”, đổi mặt cũng có cần nhanh như vậy không.

Trần thị không còn cách nào khác, đành phải tới Cẩm Hoa đường.

Lão phu nhân vừa uống thuốc xong, không biết có phải bị ảo giác hay không, luôn có cảm giác thuốc Xuân Hi làm kém hơn của Chu Oanh làm hồi trước một chút, nhíu mi hớp một miếng nước trà xanh, nghe thông báo bên ngoài có Trần thị đến, lại cảm thấy hơi bực mình.

“Sao vậy, họ Chu kia còn chưa chịu đi?” Người bà đang ám chỉ là Chu lão phu nhân, sáng sớm đã nghe nói bà ta đứng đợi ở trước cửa.

Trần thị gượng cười nói: “Mẹ, Chu lão phu nhân đã đi rồi, biết ngài bị bệnh, không tiện gặp mặt, nhờ con dâu nói lại với Oanh nha đầu muốn đón nàng về nhà, Oanh nha đầu cũng đã đồng ý, không biết ý mẹ thế nào?”

Cố lão phu nhân không ngờ được, quăng ngã chén trà trong tay: “Chúng ta nuôi nàng nhiều năm như vậy, nhà ngoại nàng vừa mới đến, bèn nói đi là đi? Quả nhiên là ăn cháo…”

Cuối cùng vì cấm kỵ các bà thị tỳ đứng bên người, danh tiếng Chu Oanh ở nhà rất tốt, mọi người đều thích nàng, Cố lão phu nhân cũng không dám nói quá nặng lời.

“Để nàng đi!” Việc đã đến nước này, nếu thân phận Chu Oanh đã phải tiết lộ thì sớm kêu nàng quay về nhà mình, dù sao cũng tốt hơn là liên lụy đến Cố gia. Đến lúc đó Hoàng thượng có muốn hỏi tội, bà cũng có thể đổ qua chuyện Cố Trường Sâm đã qua đời nên trong nhà cũng không biết chuyện này.

Cố lão phu nhân nghĩ đến tấm chân tình của mình trong mấy năm qua, vất vả thay Chu Oanh lo liệu hôn sự, sợ chính mình qua đời phải làm phiền Chu Oanh túc trực bên linh cữu… Những điều đó đều không phải là giả, bà cũng thật sự yêu thương nha đầu này.

Nàng và Cố Trường Quân phạm lỗi, dẫn tới việc Cố Trường Quân bất cứ lúc nào cũng có thể bị Ngự Sử buộc tội, còn bôi đen cả thanh danh của Cố gia, chẳng lẽ thân làm mẹ, ngay cả tức giận bà cũng không được phép sao?

Tuy trước kia Trường Sâm gây ra sai lầm nhưng vẫn thật lòng chăm sóc tốt cho bà. Nếu không nhờ Trường Sâm chăm sóc, hai mẹ con bà sao có thể bình an sống sót, bà sao có năng lực lớn như vậy?

Đuổi Trần thị đi, nước mắt của Cố lão phu nhân cứ rơi không ngừng.

Đã mười năm rồi, đổi thành ai thì cũng sẽ khắc ghi ký ức này vào tận xương tủy thôi không phải sao?

Ân tình gì đó, đều cũng chỉ là nhất thời, gió thổi cái là bay.

Buổi tối khi Cố Trường Quân trở về, nghe được chuyện Chu Oanh phải rời đi.

Còn thay mặt Chu lão phu nhân nói với Trần thị, sẽ đưa qua một chút quà tạ ơn, cảm kích Cố gia đã nuôi lớn Chu Oanh. Trần thị sao có thể nhận cái này, Hầu phủ lớn như vậy, nuôi nhiều người như này, sao có thể thiếu tiền chi phí ăn mặc của một vị cô nương chứ?

Tuy nói ai cũng xem Chu Oanh như chủ tử, nhưng nàng một không ra khỏi cửa, hai không dính vào yến tiệc, ba không chi tiêu xa xỉ, tính ra phí sinh hoạt cũng không bao nhiêu.

Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Bắc Minh nói chuyện với Cố Trường Quân, Cố Trường Quân chỉ trầm mặc lắng nghe.

Chu Oanh muốn đi, hắn sẽ không giữ.

Hắn tìm nhà ngoại cho nàng là vì muốn nàng quang minh chính đại làm Chu Oanh, chứ không phải là Cố Oanh mãi không thể ở bên hắn.

Cố Trường Quân đứng dậy đi đến Thanh La uyển.

Hiếm khi có ngày trăng sáng như vậy, chiếu lên phần tuyết đọng lại trên mái hiên, nhìn từ xa cảnh đẹp này lại thêm vài phần mông lung.

Bên trong Thanh La uyển sáng đèn, từ cửa sau có thể nhìn thấy bóng ảnh nhỏ qua rèm cửa sổ.

Nàng nghiêm mặt, trong tay cầm kim, một mũi rồi lại một mũi đâm xuyên qua vải, ống tay áo rộng thùng thình trượt xuống làm lộ cổ tay tinh tế. Hắn còn nhớ trên cổ tay nàng có một chiếc vòng. Trắng nõn, tinh xảo, làm bằng ngọc trơn bóng, giống như ngó tuyết sen. Nhớ rõ hắn từng nâng gương mặt đó lên, ánh mắt mù mờ đầy hơi nước, nhìn thấy bóng dáng phản chiếu ngược của mình trong ánh mắt hoảng sợ của nàng. Còn nhớ rõ tính tình nàng dịu dàng khéo léo, cẩn thận chăm sóc, khi nói chuyện thì giọng nói mềm mại, bộ dạng sợ hãi khi bị hắn hôn, nhớ rõ bờ môi trơn mềm ấy…

Nhớ rõ mỗi một lần nàng kêu “Tam thúc”.

Trong phòng, động tác của Chu Oanh đã dừng lại, trầm mặc nhìn vải thêu đầy sinh động trong tay. Nàng làm những việc này như một thói quen, dù quần áo trên người mình cũng không được may kỹ như vậy, nàng cứ làm cả ngày cả đêm rồi trong lòng lại cảm kích người ta.

Không đáng, đều không đáng.

Nàng thuận tay cầm lấy kéo, cắt nát vật trong tay.

Mười hai tháng chạp, vì đã qua mồng tám tháng chạp nên bầu không khí trên đường rất an lành, từng nhà đều đang chờ lễ mừng năm mới, chuẩn bị đồ tết, thăm hỏi tặng lễ. Phố xá đều đã đóng cửa, chỉ còn xe ngựa ra vào trong kinh thành.

Trời còn chưa sáng xe của Chu gia đã tới, Nghiêm thị và Chu lão phu nhân đều ở trong xe, lần này họ chính thức đến Cẩm Hoa đường vấn an Cố lão phu nhân, tặng rất nhiều lễ vật, nói chuyện cũng rất khách khí.

Thái độ của Cố lão phu nhân không được tốt lắm, cứ trả lời theo kiểu không mặn không nhạt.

Bên ngoài truyền thông báo, Chu Oanh tới.

Chu lão phu nhân rõ ràng trở nên kích động, hai tay nắm lại với nhau hận không thể đứng lên đích thân nghênh đón. Màng được xốc lên, Chu Oanh bước tới.

Mấy năm nay mỗi ngày nàng đều ở lại gian phòng này tới sáu bảy canh giờ, nhưng bầu không khí trong đây khiến nàng cảm thấy xa lạ gấp bội.

Đây là lần đầu Nghiêm thị gặp Chu Oanh, nàng ta chỉ nghe Chu lão phu nhân nói đứa nhỏ này giống Chu Phù chỗ này chỗ kia, còn không cho là đúng, hiện tại nhìn thấy nàng ta đã kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, nói không nên lời.

Chu Oanh tiến vào hành lễ, vẫn quy củ như trước, chỉ là không còn gọi ‘Tổ mẫu’ nữa.

Nàng vừa mới đứng lên, không đợi Cố lão phu nhân nói gì, Chu lão thái quân đã vẫy vẫy tay với nàng: “Oanh nương, đồ đạc đều thu dọn hết rồi chứ?”

Chu Oanh gật đầu, chần chờ đưa mắt nhìn Cố lão phu nhân: “Đã dọn xong hết rồi, ngoại tổ mẫu. Cũng không có gì nhiều, chỉ có chút lễ phục và trang sức lúc Thánh Thượng phong làm Hương Quân.”

Nghiêm thị cười cười: “Ôi, thật là, cô nương chúng ta còn là một Hương Quân đấy! Nhà của chúng ta xem như được nở mày nở mặt rồi!”

Mặt Chu lão phu nhân đỏ lên, vội nháy mắt ra hiệu cho nàng ta đừng nói nữa. Nghiêm thị ngượng ngùng không dám nói nữa.

Cố lão phu nhân nhìn bàn tay của Chu lão phu nhân nắm lấy tay Chu Oanh, trong lòng có chút cảm xúc kì lạ, không rõ là chua hay đắng.

Bé gái luôn tận tâm lấy lòng dưới gối bà, sau này sẽ hầu hạ dưới gối người khác.

Nói không có tình cảm thì đó là gạt người. Dù sao cũng là mười năm trời.

Chu lão phu nhân nói: “Cố gia nuôi dưỡng con khôn lớn, nuôi con tốt như thế, phải khắc ghi phần ân tình này. Hôm nay con đi, không có gì để báo đáp cho lão thái quân, con hãy dập đầu với tổ mẫu Cố gia đi.”

Đôi mắt của Cố lão phu nhân nóng lên, vội quay mặt đi chỗ khác, bà không muốn thể hiện cảm xúc ở trước mặt những người này, càng không muốn để cho Chu Oanh biết mình để ý đến nàng biết bao nhiêu.

Chu Oanh bái lạy, nói: “Từng chút từng chút một của mười năm qua, Chu Oanh đều sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Cố lão phu nhân quay đầu đi, không nhìn tới nàng.

Trần thị có chút không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ, nha đầu dập đầu với ngài rồi, sau này cũng khó trở về đây lắm.”

Cố lão phu nhân không hé răng, cũng không biểu hiện gì.

Nghiêm thị cười ha hả nói: “Lão thái quân không buông được sao? Thôi thôi, nha đầu ngươi dập đầu rồi đi thôi, miễn cho lão thái thái thương tâm.”

Chu Oanh thuận theo đứng lên, hành lễ với Trần thị, thấp giọng nói: “Nhị thẩm, đồ vật trong phòng đã dọn hết rồi, ngài sang nhìn một lần, nếu có gì không ổn thì ngài cứ đến tìm ta.”

Nàng muốn giữ khoảng cách với nhà này nên không mang theo bất cứ thứ gì.

Trong lòng Trần thị chua xót không thôi: “Hài tử, con nói mấy lời này không phải là muốn bóp chết tim của Nhị thẩm luôn chứ?”

Chu Oanh quay lại đỡ lấy Chu lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi thôi.”

Nàng rời khỏi Cẩm Hoa đường.

Cửa vừa mới mở, khí lạnh đã tràn vào phòng.

Trước cửa phòng trống rỗng, tất cả mọi người đều ra ngoài tiễn Chu Oanh đi.

Cố lão phu nhân giương mắt, nhìn thấy căn phòng vắng vẻ, nước mắt từ từ rơi xuống.

Chu Oanh lên xe ngựa, ngồi bên người Chu lão phu nhân. Ánh mắt của Nghiêm thị đã nhìn chằm chằm bọc y phục nhỏ trên tay nàng: “Ta nói nè nha đầu, cửa Hầu phủ lớn vậy, mà chỉ mang cho ngươi chút đồ vật này thôi sao? Chậc chậc, thật đúng là nhìn không ra, keo kiệt quá vậy…”

Ả còn chưa nói dứt câu, Chu lão phu nhân đã hung hăng liếc nàng ta một cái: “Im miệng! Không nói thì con sẽ tức chết hả?”

**

Đằng sau xe, trong hẻm nọ có một người một ngựa từ từ bước ra, Cố Trường Quân tay cầm dây cương, nhìn theo xe ngựa biến mất ngoài đường.

Từ nay trở đi, quan hệ thúc cháu này sẽ không còn tồn tại nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.