Gả Tam Thúc

Chương 50



Nàng ở Chu gia mấy ngày cũng đã quen, trước mắt nhân số trong nhà còn ít nên Chu Oanh sống vẫn rất vui vẻ.

Sáng sớm nàng đến viện của Chu lão phu nhân, thấy thị tỳ đang bưng cơm canh lên, còn Chu lão phu nhân đã rửa mặt xong, thấy nàng tới bèn vẫy tay: “Đến đây nào, ta sai người làm vài món ăn sáng, thử xem con có thích ăn món nào không.”

Nếu giữa chừng nhận được sự yêu thương từ người khác vẫn sẽ thấy lạ lẫm, Chu lão phu nhân dè dặt thử thăm dò, cố gắng hết sức đối xử tốt với Chu Oanh.

Chu Oanh nở nụ cười, bước tới bên thị tỳ nhận lấy bát, múc thêm một chén cháo nữa tới trước mặt nàng, sau đó gắp thêm rau củ bỏ vào trong đĩa rồi đưa cho lão phu nhân.

Các thị tỳ có chút kinh ngạc, chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường nhưng lại biết các quy củ trước mặt trưởng bối, sau đó nhóm thị tỳ tiếp tục nhận lấy từng món ăn một.

Chu Oanh thuần thục phụng dưỡng bên cạnh, Chu lão phu nhân gắp một miếng măng, nàng lập tức gắp thêm một miếng măng mới bỏ vào đĩa.

Chu lão phu nhân húp hai ngụm cháo, bà đẩy đi không ăn nữa. Chu Oanh thấy thế, sai người lấy thêm một cái chén để đựng nước canh: “Có phải ngoại tổ mẫu thấy không ngon miệng không, dù thích ăn ngọt hay ăn mặn thì con cũng thường nấu cả hai loại, nếu người đã chán đồ ăn trong nhà thì không bằng để con làm thử cả hai món mặn ngọt cho người nếm thử.”

Chu lão phu nhân nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu lên, đáy mắt toàn là nước mắt.

“Con làm vậy để làm gì?” Giọng nói của Chu lão phu nhân khàn khàn: “Cũng đâu phải là không có người hầu hạ, sao con phải tự mình làm?” Bà mở tay nàng ra xem từng đầu ngón tay một: “Hài tử này, con đã làm gì để sống qua được mấy năm nay?”

Lúc đầu bà tràn ngập cảm kích với Cố gia vì đã thay bọn họ chiếu cố cho hài tử này nhiều năm nhưng vẫn bằng lòng để nàng quay về nhận tổ quy tông. Nhưng giờ nhìn lại, chỉ sợ lúc nha đầu sống ở bên kia cũng không vui vẻ gì.

Chu Oanh có chút uất ức, Chu lão phu nhân kéo nàng bảo nàng ngồi xuống: “Nhà chúng ta không có quy củ như vậy, cho dù ở trước mặt ai, cũng không cần con hầu hạ. Trong nhà nuôi bao nhiêu hạ nhân như vậy, là vì muốn cuộc sống của mình trôi qua thoải mái, cái gì cũng gọi con làm, chẳng lẽ để bọn họ lên làm chủ tử của chúng ta luôn sao?”

Gương mặt bà nổi giận nói với người hầu hạ bên kia: “Đều ngốc hết rồi sao? Cho cô nương của các ngươi thêm một đôi đũa!”

Bà cầm lấy tay của Chu Oanh, thật lâu không buông ra.

Tiệm dệt Chức Vân ở kinh thành là tiệm may y phục mà nhóm con gái nhà quyền quý trong thành thường hay đổ xô đến mua. Các sư phó ở tiệm này không dễ dàng chịu đến tận nhà để lấy số đo, tờ danh sách trên tay họ có thể xếp dài tận năm sau, bối cảnh sau lưng cũng rất mạnh, nghe nói là do một vị quyền quý nào đó vì lấy lòng tình nhân của mình mà mở tiệm này cho nàng.

Sư phó trong tiệm có mấy người là từ trong cung ra, cũng có mấy người từng là tú nương trứ danh được mời từ Giang Nam về, từng đường kim mũi chỉ đều rất quý hiếm. Nghiêm thị mang Chu Oanh đến lấy số đo, khi nhìn thấy những xấp vải đính đầy vàng bạc và lông phượng trên cửa tiệm lầu hai, ngay cả nàng là người lớn lên từ Giang Nam, đã nhìn quen các loại vải đa dạng, cũng trố mắt trước những xấp vải tinh xảo lộng lẫy đến nhường này.

Đã có thông báo trước nên hôm nay trên lầu hai chỉ có hai người họ, thị nữ đi lấy nhiều sợi chỉ màu vội đưa tới cho Chu Oanh xem. Lòng Nghiêm thị có hơi nhói.

Lúc đầu nàng ta cũng là thê tử của quan lục phẩm ở kinh thành, cả gia đình được dời vào sống trong kinh, nàng cho rằng ngày lành đã đến. Nếu không phải vì Chu Phù không biết tốt xấu kia, cuộc sống của bọn họ sao có thế trở thành bộ dáng như hôm nay.

Nàng ta quay đầu, nhìn thoáng qua mặt nghiêng của Chu Oanh, bộ dạng ngày thường cũng đã rất giống với Chu Phù rồi, rõ ràng là con cái của Thiên gia, bất hạnh thay cha nàng phạm lỗi quá lớn, không thể công bố thẳng thừng với bên ngoài, chỉ đành phải nói là khuê nữ thất lạc nhiều năm của Chu Chấn và nàng, vẫn gọi nàng là họ Chu như trước. Nghe nói Cố Trường Quân đã an bài ổn thỏa hết mọi chuyện, nhưng sắp xếp như nào? Một chút cũng không tiết lộ cho bọn họ.

Trong quán trà Thiên Dật cách đó nửa con phố, Cố Trường Quân còn chưa thay quan phục, trên đầu đội mũ quan bằng the mỏng*, ở giữa nón khảm một khối ngọc hảo hạng.

*The mỏng: dệt bằng sợi vải tơ và lông chim.

Chu Chấn theo người hầu bước vào, hắn ta không dám nhìn thẳng mặt Cố Trường Quân, chỉ quỳ rạp người trên mặt đất, tươi cười nói: “Hầu gia tìm tiểu nhân, không biết là có phân phó gì?”

Cố Trường Quân tựa vào ghế, lười biếng nhấc mắt, xuyên qua phố xá ồn ào ngoài cửa sổ, trong đáy mắt ảm đạm không rõ.

Cố Trường Quân không nói gì, Chu Chấn chỉ có thể vắt hết óc nói những lời hắn muốn nghe: “…Nha đầu về nhà cũng đã quen thuộc, mỗi ngày đều theo lão thái thái đi dạo trong vườn, hoặc là đọc sách, hôm nay ra ngoài, hầu gia không phải đã chuẩn bị trước hết rồi sao, giờ này nàng ấy đang ở bên kia nên tiểu nhân mới bớt chút thời gian ra ngoài đi dạo, lại gặp được Đào phó tướng.”

Rồi bị bắt cóc đến đây.

Chu Chấn có nỗi khổ không nói được, làm cậu như hắn ta, cũng rất vất vả. Không chỉ dỗ dành cháu gái vui vẻ mà còn phải coi sắc mặt thúc phụ của cháu gái mà làm việc.

Ngay cả việc có được trở về ăn lễ mừng năm mới ở Giang Nam không cũng phải nghe sự phân phó của người ta.

Chu Oanh ở trên lầu chọn xong quần áo, đang muốn xuống lầu, đã thấy Chu Chấn đầu đầy mồ hôi đi tới: “Nghe nói hai ngươi ở đây, có chút đồ đạc nhờ các ngươi mang tới, Tú Vân, ngươi đi theo ta! Oanh nương, con đợi chút, chúng ta lập tức quay trở về.”

Hắn ta vẫy tay với Nghiêm thị, nàng ta lẩm bẩm nén giận, miễn cưỡng thả xấp vải trong tay xuống rồi đi theo hắn ta. Thị nữ xin Chu Oanh ngồi tạm ở đây, châm trà mới để chiêu đãi nàng, trong phòng chỉ có mình Chu Oanh, bên tai nghe được tiếng xe ngựa huyên náo ngoài cửa sổ. Có người đang bước lên cầu thang, đầu ngón tay của Chu Oanh bấu chặt vào lòng bàn tay, rũ mắt.

Cố Trường Quân tựa vào lan can của cầu thang xoắn ốc, hơi nghiêng người.

Trầm mặc thật lâu, Chu Oanh mới đứng dậy xoay người hành lễ: “Tam thúc.”

Hai chữ này giống như bị mắc trên đầu lưỡi, khó khăn lắm mới hô lên được.

Vốn muốn gọi hắn xa lạ bằng “Cố hầu gia”, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được. Nghĩ lại, trong chuyện này hắn cũng là bất đắc dĩ. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ khác với người bình thường giữa hai người, nàng lại càng thêm khắt khe với hắn.

Cố Trường Quân gật đầu, ánh mắt xẹt qua, đánh giá nàng trên dưới một lượt. Khí sắc đầy sức sống, có thể thấy là không chịu khổ gì.

Khuôn mặt sạch sẽ được phủ một lớp phấn mỏng, nhăn mày cúi đầu, là bộ dáng mà hắn vẫn luôn ghi nhớ.

Giọng nói của Cố Trường Quân khàn khàn: “Lại đây.”

Chu Oanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn.

Nàng lắc đầu, không bước tới.

Ân ân oán oán nhiều như vậy, sao có thể gặp nhau, sao có thể thân mật.

Hầu kết Cố Trường Quân nhúc nhích, im lặng trong phút chốc, sau đó cất bước đi tới chỗ nàng.

Chu Oanh lui ra sau, phía sau chính là ghế và bàn trà. Hắn đã đến gần, chế trụ bả vai nàng, bất ngờ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Chu Oanh đánh mạnh vào bụng hắn, ngẩng mặt lên, khẽ mở đôi môi anh đào: “Người…”

Lời còn chưa nói xong. Hắn đã che đi cánh môi nàng.

Chu Oanh nắm chặt thành quyền đẩy hắn ra, hắn một tay ôm lấy nàng, một tay nắm lấy nắm tay nhỏ bé đang nện trên vai hắn. Mười ngón giao nhau, tay hắn chỉ dùng ba phần sức lực, Chu Oanh không đẩy ra được nữa, hai bàn tay nắm lấy nhau chợt rũ xuống nhưng vẫn không tách ra.

Đợi Cố Trường Quân khôi phục hô hấp như bình thường, mới chậm rãi buông nàng ra.

Mũi Chu Oanh ê ẩm, quay mặt đi không nhìn hắn.

Nàng đâu phải là kẻ ngốc, biệt viện Chu gia là do ai mua, hành trình hôm nay là do ai an bài, nàng đều biết hết.

Nhưng trí tuệ nàng trau dồi trong mười sáu năm qua vẫn không đủ để nàng ứng phó được những phát sinh trước mắt.

Muốn cắt đứt quan hệ trong quá khứ, nói dễ hơn làm.

“Có nhớ ta không?” Cố Trường Quân ôm từ phía sau, Chu Oanh trốn không được nên cũng lười né.

Nàng không chịu trả lời, Cố Trường Quân cũng không giận, khẽ mổ vào tai nàng, màu da sáng như tuyết của nàng từng chút từng chút đỏ lên.

“Ta rất nhớ nàng.” Hai mươi mấy năm qua hắn chưa từng nói mấy lời ân ái này với người nào, bây giờ nói ra, lại giống như ngựa quen đường cũ không có chút trở ngại nào.

“Đi làm việc cũng nhớ nàng, lên xe về nhà cũng nhớ nàng, đến Bách Ảnh đường đọc sách cũng nhớ nàng, kể cả lúc nghị sự với phụ tá cũng vậy. Có vài lần tâm trí cứ thẩn thờ mãi…”

Với hơi thở hừng hực, mỗi một chữ hắn nói ra đều trở nên nóng bỏng.

Tai Chu Oanh đỏ rực, không được tự nhiên cắn môi.

“Sau này, đừng làm vậy nữa…” Giọng nói nàng mềm mỏng trầm thấp, nhưng vẫn rất kiên định: “Ta và người không thể được đâu, cho dù như thế nào, người vẫn là tam thúc của ta…”

“Ai nói vậy?” Cố Trường Quân khẽ cười: “Ta nói được là được.”

“Với người…”

“Ta biết, nàng không tình nguyện. Ta có thể đợi.” Cố Trường Quân nắm lấy cằm nàng, để nàng xoay người lại nhìn mình: “Chu Oanh, cả đời này, ta chỉ muốn cùng nàng sống tới bạc đầu.”

“Ta biết không dễ dàng gì, nhưng nàng hãy nhớ kỹ, ta Cố Trường Quân, là thật lòng thật dạ ái mộ nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.