Gả Tam Thúc

Chương 6



Một lời tiên tri.

Năm ngày sau, vô số bản tấu bay đến trên Long Án. Do tuyết rơi thành hoạ, đã có rất nhiều huyện và trấn xuất hiện người chết cóng, tuyết phủ kín nhà cửa, băng tuyết chặn đường cản trở việc cung cấp lương thực trong thành. Quan lại địa phương dâng tấu xin triều đình giúp đỡ.

Cố Trường Quân được lệnh phụ trách các vấn đề cứu trợ thiên tai.

Trước đền Hoàng Thành, những kho cháo đã được dựng lên qua đêm. Hầu như tất cả những người có đầu có mặt trong thành đều lập điểm nấu cháo, An Bình Hầu Phủ chỉ có nhị phu nhân Trần thị một tay lo liệu.

Loại lều cháo này là một nơi thu được danh tiếng tốt, cũng là một nơi để giao lưu. Có không ít cô con dâu đã tập hợp đến mỉm cười muốn giúp đỡ Trần thị.

Có rất nhiều nạn nhân, lương thực từ bên ngoài không vận chuyển vào thành được, giá gạo cao ngất ngưởng, bách tính bán con bán cái cũng không thể kiếm được mấy thăng lương thực, trước mỗi liều cháo đều xếp thành hàng dài, còn có không ít người vì tranh giành vị trí mà đánh nhau. Các lính canh xung quanh đang bận rộn duy trì trật tự, như vậy cũng không thể ngăn cản được đám đông chen chúc xếp hàng, lũ lượt kéo đến trước liều, miệng kêu đói, vội vàng thúc dục nhanh chóng cho ăn.

Trần thị đã mang đến mười tên đầy tớ, nhưng bọn họ đều quá bận rộn, những phu nhân cao quý trước đó nói rằng muốn giúp đỡ, giơ đôi bàn tay tinh tế trắng nõn, mềm mại được chăm sóc kỹ của bọn họ ra để đưa bát thức ăn.

Trần thị mới thở phào nhẹ nhõm, hai phu nhân quen thuộc lại chen vào bên cạnh, mỉm cười chào Trần thị, Trần thị vội lấy lại tinh thần “Ồ, Đỗ tỷ tỷ, Lý Tam Phu nhân, là các người sao?”

Đỗ phu nhân kia xuất thân từ Đỗ đại gia tộc – lễ bộ viên ngoại lang, thân phận cao quý. Trần thị mời nàng ta ngồi xuống, ba người cầm một cái lư sưởi và ngồi gần một chậu than ở phía sau lều bốn mặt gió lùa

Đỗ phu nhân nói, “Việc cứu trợ thiên tai lần này, Hầu Gia phải đi không ít nơi phải không? Nghe nói rằng cuộc hành trình đã bắt đầu từ ngày hôm qua rồi? Lão thái thái sẽ đau lòng chết mất, phải không?”

Trần thị thở dài, “Còn không phải sao? Trời lạnh đất cóng, còn phải đào đường băng chạy đến nơi gặp thiên tai. Mặc dù lão thái thái không đành lòng, nhưng Hầu gia đã được hoàng lệnh đi cứu giúp bách tính, bản thân chỉ có thể ủng hộ.”

Sau vài câu hàn thuyên, Đỗ phu nhân nói: “Đáng lẽ ra ta không nên nói lời này, chúng ta tình tỷ muội nhiều năm, không có lý do gì lại ra mặt cho người khác làm làm khó muội, cũng là thấy Diệp thái thái vô cùng đáng thương, lòng này của ta thật sự không chịu nổi, muội đừng trách, ta chỉ thay mặt bà ấy hỏi một câu, Oanh nha đầu của chúng ta và Tiểu Cửu thật sự không thể nào sao? ”

Nụ cười của Trần thị đông cứng lại. Loại câu hỏi này nàng không dễ trả lời. Trượng phu của nàng là con của thê thiếp, sau khi Lão hầu gia ra đi, không phân nhà đã coi như là Lão thái thái nhân từ rồi, để hai mẹ con nàng vẫn có thể dựa vào cây đại thụ của Hầu phủ mà sống những ngày tháng người trên người ở kinh thành. Nếu như thực sự bổ nhiệm tới đất Thục còn không biết phải chịu biết bao nhiêu gian khổ.  Nàng ngoài mặt là phụ trách quản lý trong nhà, nhưng thật ra vào sổ nhập kho, giao nhận đều không đến lượt nàng nhúng tay vào, quản sự và người bên dưới đều là người của lão thái thái. Hầu gia không đề cập đến chuyện thay người, nàng cũng không dám mở miệng nói. Ở trong nhà khách khí kính cẩn với nàng, Hầu gia chịu bỏ chút tâm tư bồi dưỡng con trai Cố Lân của nàng, nàng đã mãn nguyện rồi, sao có thể can dự vào những chuyện đó khiến Hầu gia và lão thái thái không vui chứ?

Nụ cười mập mờ của Trần thị, trong lòng của Đỗ phu nhân cũng biết rõ, chỉ lấy khăn tay ra lau khóe mắt, “Ôi, muội đừng trách tỷ, người đã lớn tuổi rồi nên dễ mềm lòng. Diệp thái thái bí mật đến tìm ta khóc lóc kể lể, bởi vì lần trước, Tiểu Cửu đã đụng chạm đến Hầu gia. Diệp lão gia đã dùng gia pháp đánh người sống dở chết dở. Tuy là như vậy, còn không chịu thôi, khăng khăng nói nếu không phải Oanh nha đầu thì không cưới. Lúc đó Diệp lão gia đã tức giận đến mức tim đập loạn nhịp. Muội nói xem, đây không phải là tạo nghiệt sao? Ta cũng rất xem trọng đứa trẻ đó, hiền lành lễ phép, khôn khéo hiểu chuyện. Đã xảy ra chuyện gì mà làm trái lời gia đình như vậy?”

“Diệp thái thái đau lòng không thôi, giấu lão gia đến cầu xin ta hỏi câu này. Hầu gia không buông tha, chúng ta đều hiểu rằng với điều kiện của Oanh nha đầu thì cho dù làm vương phi trắc phi cũng có thể. Chẳng qua là đứa trẻ đó đã chịu đòn, thương thế nặng, sốt cao không giảm, người cũng mơ hồ, nước cơm cũng không uống, sắc mặt gầy rộc. Hầu gia không có ở nhà, muội phụ trách sắp xếp cho Oanh nha đầu xuất môn, qua rèm thuyết phục đứa trẻ đó một câu cũng được, không cần phải lộ mặt. Tất cả chúng ta đều đi cùng, về danh tiếng sẽ không bị ảnh hưởng… ”

Điều này có nghĩa là muốn nàng giấu Hầu gia và lão thái thái tự ý sắp xếp Chu Oanh đến dỗ dành Diệp Thăng sao? Nói là không lộ mặt, lời cũng nói lên rồi, còn không tổn hại đến danh tiếng sao?

Trong lòng Trần thị lẩm bẩm, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, mỉm cười nói: “Trời lạnh thế này, lão thái thái không thể ra khỏi nhà, nha đầu đó vẫn luôn hầu hạ, không thể thiếu khắc nào được. Hơn nữa tỷ nhìn xem đống việc này của chúng ta. Làm sao có chút thời gian rảnh rỗi nào? Diệp công tử tuổi còn trẻ, nhất thời nghĩ không thông mà thôi. Trong nhà thuyết phục hắn là được rồi. Ai mà không có khoảng lúc hồ đồ chứ?”

Cuộc trò chuyện của Trần thị xoay một vòng, sau đó quay lại nói về chuyện cứu trợ thảm họa. Đỗ phu nhân mấy lần muốn nhắc lại chuyện của nhà họ Diệp nhưng đều bị nàng ấy không mềm không cứng ngăn chuyện này lại.

Trần thị khó khăn lắm mới thoát mình ra được, đang ngồi trên kiệu để quay về liền phàn nàn với bà vú bên cạnh, “… Đây không phải là đào một cái hố cho ta sao? Bảo ta ra mặt giúp đỡ Diệp gia sao? Nghĩ cũng hay thật. Ngươi nghe thử xem, nàng ta nói những lời  như vậy. Đâu giống những lời mà nàng dâu cao môn nên nói chứ? Oanh nha đầu có thua kém đến đâu, cũng là tiểu thư đàng hoàng của An Bình Hầu Phủ chúng ta. Diệp gia là cái thá gì chứ, còn muốn dựa vào Hầu gia của chúng ta không buông tay? ”

Dư ma ma thở dài nói: “Còn không phải là thấy Oanh cô nương của chúng ta được nhân nuôi sao? Cảm thấy không quý trọng.”

Trần thị khịt mũi nhẹ một tiếng, cười nói: “Được nhận nuôi cũng là cháu gái của Hầu Gia chúng ta. Lão thái thái thương yêu nàng như vậy. Ai có thể nhìn ra nàng không giống cháu ruột chứ? Nhìn thấy Oanh nha đầu đã mười lăm tuổi rồi vẫn chưa bàn đến chuyện hôn sự, không phải chính là không nỡ, muốn giữ lại thêm hai năm nữa, cũng để chọn lựa nhiều hơn, tìm một cháu rể tốt sao?”

Dư ma ma nhíu mày: “Lão thái thái quả thực là có chút cưng chiều quá rồi.” Còn một câu nữa bà ấy không dám nói. Nếu như của hồi môn của Oanh cô nương dày nặng, được chia nhiều thứ trong Hầu phủ, tương lai thứ mà Lân thiếu gia có thể có được không phải sẽ ít hơn mấy phần rồi sao?

Trần thị về nhà và nói với lão thái thái về việc cứu trợ thiên tai ngày hôm nay. Khi Chu Oanh bưng thuốc bước vào, ánh mắt của Trần thị luôn nhìn chằm chằm vào nàng từ trên xuống dưới. Diệp Thăng đó cũng không phải là tiểu tử không có kiến thức, năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, cũng làm một chủ bộ ở bộ hộ, cũng có chút tài hoa, nếu không, trước đó làm sao đại lão gia có thể coi là đệ tử mình tâm đắc chứ? Chỉ là tài hoa này không lọt được vào mắt của Hầu gia, nhìn cô nương như thế này dường như cũng không quan tâm lắm, cũng không biết sau này sẽ chọn người như thế nào mới hợp với ý của họ.

Cố lão phu nhân uống thuốc xong, liếc nhìn đồng hồ nước, nói: “Trường Quân đã đi hai ngày rồi, cũng không biết tới Di Châu chưa.”

Trần thị nắm đôi tay ngọc ngà lại, nhẹ nhàng đấm chân cho Cố lão phu nhân, “Còn sớm mà, đường không dễ đi, lại mang theo hành lý nặng nề, đi không nhanh. Con thấy hầu gia lần này đến giao thừa mới trở về được. ”

Suy đoán của Trần thị không sai, liên tiếp nhiều tháng, Cố Trường Quân đều bận rộn khắp nơi, triều đình phân bổ tiền bạc và vật tư có hạn. Hắn liền gây quỹ tại địa phương, buộc các chúa địa phương giàu có và béo bở phải mở kho phát lương thực, uy danh dọc đường lan rộng ra ngoài. Những người trước đây không biết tên tuổi của hắn bây giờ cũng đã biết rồi.

Tình hình ở các huyện gần đó đã được cải thiện và các hộ gia đình có nhà cửa bị sập đều được tập trung tái định cư. Cố Trường Quân về Kinh phục mệnh, bước vào An Định Môn của hoàng thành vào sáng sớm ngày 20 tháng 12 âm lịch.

Tình hình thiên tai ở kinh thành không nghiêm trọng, mười ngày sau mới đến Tết, đường phố đã nhộn nhịp hẳn lên.

Ra khỏi cung, Cố Trường Quân vội vàng trở lại Ngõ Nghi Xuân, vừa bước vào viện của Cẩm Hoa Đường đã nhìn thấy hành lang chật cứng người, hầu gái trong phòng của nhị thẩm, nha hoàn của Thanh La Uyển đều đang đợi ở bên ngoài, thấy hắn đến, đều cúi người hành lễ.

Cố Trường Quân không dừng bước chân, trực tiếp đi vào trong.

Tấm rèm khẽ đung đưa, bóng dáng cao lớn của Cố Trường Quân đập vào mắt, lão phu nhân kinh ngạc vui mừng ngồi dậy khỏi giường.

“Mẫu thân an toạ, con trai thỉnh an mẫu thân.” Sau một thời gian dài không gặp, Cố Trường Quân quỳ một chân cúi đầu hành lễ.

Lão phu nhân hàng mi ướt đẫm, vội vàng bảo người đỡ hắn dậy.

Tỳ nữ trong phòng đang dâng trà, bên cạnh lão phu nhân chính là Chu Oanh, người làm tẩu tử như Trần thị lại không tiện đi đỡ. Chu Oanh mím môi, bất lực bước về phía trước.

Nàng giơ tay ra, Cố Trường Quân đã hành lễ xong và đứng dậy.

Một chiếc vòng tay kê huyết thạch chói loà lắc lư trước mắt, treo trên cổ tay trắng gầy một cách trống rỗng. Đầu ngón tay trắng nõn và mềm mại mảnh mai, móng tay không sơn, cắt gọn gàng.

Đập vào mắt chỉ trong chốc lát, Cố Trường Quân liền rời đi trong nháy mắt. Hai mẫu tử ngồi hai bên giường, Trần thị ngồi ở bên dưới, Chu Oanh đứng thẳng bên cạnh.

Cố Trường Quân uống cạn nửa tách trà, nói chuyện với lão phu nhân một lúc rồi cáo lui.

Lão phu nhân bảo Chu Oanh tiễn hắn, ở hành lang, Cố Trường Quân đột nhiên dừng chân, luồn tay vào trong áo choàng và lấy ra một chiếc khăn lụa.

Hắn quay đầu lại, giơ tay đưa thứ đó cho Chu Oanh.

Chu Oanh sững sờ, mắt hạnh trong trẻo đầy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Những bông tuyết nhỏ bé rơi xuống, tiếng gió rất nhẹ nhàng giống như giọng nói trầm thấp của Cố Trường Quân.

“Lần trước, đã móc nó vào áo choàng.” Nửa đường mới phát hiện, liền quấn nó trong một chiếc khăn lụa, tới hôm nay mới có cơ hội trả lại.

Thấy ánh mắt của hắn có chút không kiên nhẫn, Chu Oanh không dám do dự, vội vàng dùng hai tay nhận lấy đồ vật.

Cố Trường Quân nghênh ngang bỏ đi. Chu Oanh đứng một mình dưới bậc thềm, mở lòng bàn tay ra, chiếc khăn tay lụa trắng như sương không tì vết bị gió thổi bay, chiếc bông tai bằng ngọc trai nhỏ nhắn nằm bên trong.

Là thứ mà nàng đã đánh mất không biết từ lúc nào.

Thì ra, lại ở chỗ của hắn sao?

Sông núi xa xôi, hắn đã đi hơn một tháng, vật này vẫn luôn ở trong vòng tay của hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.