Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 16: Nhạc phụ



Không đơn giản chỉ ở cửa Trình phủ, ngay cả khi đã vào phủ, Hạ Cẩn vẫn cảm giác rõ ràng mình không được hoan nghênh.

Không chỉ Hạ Cẩn, những tỳ nữ và gã sai vặt đi theo đều không được Trình phủ hoan nghênh.

Một gã sai vặt nhảy ra, tức giận bất bình: “Thiếu gia, dù nói thế nào ngài cũng là cô gia của bọn họ, sao bọn họ có thể đối xử với ngài như vậy?”

Hạ Cẩn cười như không cười liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó nghênh ngang tiến vào.

Bích Châu theo sát bước chân của Hạ Cẩn, im lặng liếc mắt nhìn gã sai vặt kia.

Vào phòng khách, chỉ thấy một nam tử trung niên có thân hình mảnh khảnh ân cần hỏi han tiểu thê tử mới cưới của hắn đang ngồi đối diện, xem ra vị này chính là nhạc phụ đại nhân của hắn.

Hắn còn nhìn ra, sự đau lòng trong mắt nhạc phụ đại nhân mãnh liệt tới mức gần như trào ra ngoài, ông thật sự rất yêu thương Trình Tuyết Nhàn.

Trái tim Hạ Cẩn như thắt lại, xem ra hôm nay không dễ dàng qua cửa như vậy.

Chờ hắn nhìn lên lần nữa, lúc này mới nhận thấy bầu không khí trong nhà vô cùng cổ quái. Một bên là cha con tình thâm, bên còn lại là đôi mẫu nữ thần thái cứng đờ, dường như không có quan hệ gì với bên kia. Rõ ràng là người một nhà, nhưng lại chia thành hai nhóm hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt Hạ Cẩn nhàn nhạt lướt qua đôi mẹ con kia, sau đó chẳng thèm để ý, đi đến bên người Trình Tuyết Nhàn hành lễ với Trình Khánh Chi: “Tiểu tế ra mắt nhạc phụ.”



Lúc này Trình Tuyết Nhàn mới nhớ ra, hình như vừa rồi nàng đã ném Hạ Cẩn ở lại?

Nghĩ như vậy, lại thấy Hạ Cẩn mỉm cười nhìn mình, trái tim Trình Tuyết Nhàn trở nên trống rỗng, dẫn đầu chuyển dời tầm mắt.

Nụ cười trên mặt Hạ Cẩn càng sâu hơn nữa.

Trình Khánh Chi nhìn nữ nhi của mình, lại nhìn Hạ… Ồ, không đúng, là hiền tế, ông đột nhiên mở miệng: Ngồi xuống rồi nói chuyện.”

Trình Tuyết Nhàn lên tiếng, kéo Hạ Cẩn ngồi xuống, xuất phát từ chột dạ, nàng còn ân cần bưng ly trà cho hắn.

Hạ Cẩn nhướng mày, Trình Tuyết Nhàn theo phản xạ có điều kiện, nở nụ cười lấy lòng.

Trong lòng buồn cười, hắn tiếp nhận ly trà kia, coi như tiếp nhận lời xin lỗi của Trình Tuyết Nhàn.

Trình Khánh Chi im lặng nhìn đôi phu thê mới cưới mắt qua mày lại, đợi bọn họ hạ màn, ông mới mở miệng: “Thật ra các con khá tốt, hy vọng sau này các con cũng có thể tốt đẹp như vậy.”

Hạ Cẩn sửng sốt, có chút được yêu thương mà kinh sợ: “Nhất định, nhất định sẽ như vậy.”

Trình Tuyết Nhàn vẫn thẳng thắn như cũ, hoàn toàn không chút thẹn thùng: “Phụ thân yên tâm đi, chắc chắn nữ nhi sẽ sống rất tốt.”



Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, đều là người thích cái đẹp, có rất nhiều lời không cần nói cũng hiểu.

Trình Khánh Chi nở nụ cười ấm áp, cười tới mức Hạ Cẩn dựng tóc gáy, ngay khi hắn cho rằng cuối cùng nhạc phụ cũng bắt đầu gây khó dễ với mình, lại thấy Trình Khánh Chi nói: “Từ sáng sớm phu thê các con đã bắt đầu bận rộn, hiện tại nhất định đã mệt mỏi, chi bằng đi nghỉ ngơi trước một lát.” Lại nghe ông nói với Trình Tuyết Nhàn: “Đưa hiền tế tới viện của con nhìn xem, tới giờ cơm trưa các con lại qua đây.”

“Được.” Trình Tuyết Nhàn hiểu phụ thân đang cố ý tách bọn họ ra, nàng ngoan ngoãn đứng dậy, nói với Hạ Cẩn “Phu quân, chúng ta đi thôi.”

Tuy rằng Hạ Cẩn không rõ vì sao nhạc phụ lại cố tình chọn cách xử lý chuyện nhà vào lúc này, nhưng ở chung với nhạc phụ, áp lực thật sự quá lớn, trước mắt có thể rời đi một lát thật ra hắn rất vui vẻ. Sau khi hành lễ với Trình Khánh Chi, hắn chỉ đơn giản là đi theo Trình Tuyết Nhàn, ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt vẫn luôn dính theo hắn như hình với bóng kể từ khi hắn bước vào đại sảnh.



Một nén nhang sau khi Trình Tuyết Nhàn và Hạ Cẩn rời đi, Trình Khánh Chi mới buông chén trà trong tay xuống, một tiếng cạch thanh thúy đã đánh thức những người khác ở trong phòng.

Giọng điệu của Trình Khánh Chi nhàn nhạt, không còn vẻ mềm mại như khi nói chuyện với Trình Tuyết Nhàn nữa, ngược lại có chút lạnh lùng: “Nhìn đủ chưa?”

Trình Tuyết Y co rụt cổ lại, không dám đáp lời.

Trình mẫu siết chặt khăn gấm trong tay, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Lão gia, thiếp…” Nhưng còn chưa dứt lời đã thấy Trình Khánh Chi lạnh lùng quét mắt tới, bà mấp máy môi hai cái, không dám nói tiếp.

Trình Khánh Chi nhắm mắt lại, nói quyết định của mình ra khỏi miệng, sắc mặt hai người lập tức trở nên tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.