Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 19: Xử phạt (1)



Hạ Cẩn bước vào thư phòng, vừa nâng mắt đã nhìn thấy nhạc phụ ngồi sau bàn với dáng vẻ sắc nặng nề. Trong lòng hắn hơi bất ngờ, đột nhiên có cảm giác mình đang đi tới pháp trường.

Nhưng trên pháp trường, đồ tể chậm chạp không giơ đao lên. Không chỉ vậy, thậm chí người nọ còn buông đao xuống, lấy trà và điểm tâm ra, sắc mặt ôn hoà muốn trò chuyện lâu dài với hắn… điều này còn đáng sợ hơn việc ông giơ thanh đao!

Trình Khánh Chi hỏi chút chuyện có liên quan đến Trình Tuyết Nhàn, sau đó thay đổi chủ đề, nói đến việc xử phạt mẫu nữ Trình Tuyết Y.

“Lần này, là Trình gia có lỗi với con, cũng do ta không biết cách dạy dỗ. Tuyết Nhàn thân là muội muội đã xuất giá, tất nhiên người làm tỷ tỷ như Tuyết Y cũng không thể ở lâu trong nhà. Chuyện hôn sự của nàng ta đã thương lượng xong, nhà trai là Phương Thanh - một trong số các đệ tử của ta, hiện là tri huyện của một tòa thành nhỏ ở phương bắc.”

Hạ Cẩn kinh ngạc trong giây lát, mặc dù từ chỗ Trình Tuyết Nhàn biết được nhạc phụ là một người công bằng chính trực, nhưng không ngờ ông sẽ chính trực đến vậy, có thể trừng phạt Trình Tuyết Y nặng nề như thế.

Trình gia thật sự sợ Trưởng công chúa sao? Kỳ thật chưa chắc.

Trình gia là thư hương thế gia, không phải một hai đời có người đọc sách, lại từng có công danh mà bọn họ tự xưng là thư hương thế gia. Thật sự vì bọn họ là thư hương thế gia thực thụ có thâm niên hàng trăm năm. Xa không nói tới, ngay người ông đã qua đời của Trình Tuyết Nhàn chính là đại nho của một thế hệ, lúc sinh thời mặc dù chưa nhập quan trường, nhưng lại là sơn trưởng (*) của thư viện Bạch Mã, học trò xuất sắc trải khắp thiên hạ.

(*): Là danh hiệu kính trọng dành cho các giảng viên sống trên núi vào thời Đường và Ngũ Đại.

Gia tộc như vậy, không có sai lầm quá lớn, đương kim Hoàng đế sẽ không động thủ với bọn họ, ngược lại càng sẵn sàng cung cấp mọi thứ tốt nhất, nếu không vì sao khi Trình Khánh Chi vào quan trường, có thể trở thành thượng thư trẻ tuổi nhất?

Về phần Hạ Cẩn, khi mẫu thân tìm kiếm hôn sự cho hắn, mặc dù biết Trình gia có hai cô nương độ tuổi thích hợp, nhưng ngàn nghĩ vạn nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ cưới được cô nương Trình gia.

Dù sao trong cung đã sớm truyền ra lời nói, muốn chọn cô nương Trình phủ làm nhị Hoàng phi.

Hạ Cẩn, người nắm được không ít tin tức nội bộ, biết chuyện này do Hiền phi - mẫu phi của Nhị hoàng tử truyền ra. Tuy nhiên hắn cũng biết, cữu cữu mình quả thật có dự định để cô nương Trình phủ làm tức phụ, nhưng không phải Nhị hoàng tử, mà là Ngũ hoàng tử mà hắn xem trọng hơn.

Cho nên khi Thánh chỉ hạ xuống, chính hắn cũng hoảng sợ.



Rốt cuộc mẫu thân hắn nói chuyện với Hoàng đế thế nào, không ngờ có thể cướp được tức phụ ông nhìn trúng về tay?

Tuy rằng cuối cùng, không phải trưởng nữ mà bọn họ nhìn trúng gả tới đây…

Hạ Cẩn suy nghĩ chốc lát, từ lời nói của Trình Khánh Chi hắn còn nhận được một tin tức --Trình Tuyết Y sẽ gả cho đệ tử của Trình Khánh Chi.

Mặc dù gả thấp, cũng là gả xa, nhưng có tầng quan hệ này, tin chắc Trình Tuyết Y sẽ không phải chịu ấm ức. Xét cho cùng, thời nay rất quan trọng danh dự, tôn sư trọng đạo là xu hướng chủ đạo đương thời, hơn nữa Trình Khánh Chi còn là trọng thần ở trong kinh. Tin rằng, nếu đầu óc người nọ không hỏng, hắn ta sẽ không ngu ngốc tới mức đối xử tệ bạc với Trình Tuyết Y, cũng như đắc tội Trình Khánh Chi.

Hơn nữa Trình Tuyết Y gả xa còn có một chỗ tốt, nàng ta sẽ không ở kinh thành một thời gian, cũng không gặp phải mẫu thân trưởng công chúa của hắn -- Từ trước đến nay, nếu có thể động thủ, mẹ hắn tuyệt đối không nhiều lời, một cây roi múa ra được tiếng hổ gầm sinh gió, từ bé đến lớn hắn luôn được giáo dục như vậy.

Trong vài ngày có thể sắp xếp mọi chuyện như thế, không biết người nhạc phụ này của hắn đã phải tiêu tốn bao nhiêu tâm tư, thật sự ứng với câu nói --

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Hạ Cẩn sờ sờ mũi, nói: “Tiểu tế hiểu rồi, sau khi về nhà sẽ nói chuyện cẩn thận với mẫu thân.”

Ánh mắt Trình Khánh Chi càng thêm dịu dàng, ông chỉ vào một món điểm tâm trên bàn, nói: “Vừa rồi ta thấy con có vẻ thích món điểm tâm này, cách một khoảng thời gian nữa mới tới lúc dùng bữa, chi bằng ăn thêm vài miếng?”

Lúc này Hạ Cẩn thật sự bị sủng ái mà kinh sự, quả thực hắn thích món điểm tâm này, nhưng hắn đã quen không thể hiện sở thích cá nhân ở bên ngoài, không nghĩ tới mới chỉ ăn hai miếng đã bị nhìn ra.

Hắn lờ mờ cảm nhận được, nhạc phụ cũng thích hắn đúng như lời tiểu thê tử nói.

Hay thật sự chỉ dựa vào gương mặt?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.