Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 23: Tỉnh lại



Rời khỏi thư phòng, Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ, rồi nhấc chân đi tới viện của Trình mẫu.

Càng đến gần lại càng yên tĩnh, thật ra Trình Tuyết Nhàn có chút không quen.

Không phải nàng không thích yên tĩnh, ngược lại nàng và phụ thân giống nhau, đều rất thích yên tĩnh, nhưng mẫu thân và tỷ tỷ lại thích náo nhiệt, trước kia cũng tham gia đủ loại yến hội khắp nơi, trở về nhà vẫn sẽ vô cùng náo nhiệt, nha hoàn bà hầu trong phòng bọn họ vì muốn tạo niềm vui cho chủ tử, ngày thường luôn cãi cọ ầm ĩ.

Có lẽ cùng sở thích, nhiều chủ đề, cho nên mẫu thân mới đặc biệt thiên vị tỷ tỷ.

Trong lòng Trình Tuyết Nhàn không đau không ngứa suy nghĩ.

Bước vào sân, thấy chung quanh im ắng không một bóng người, Trình Tuyết Nhàn chau mày, bước nhanh vào phòng.

Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng khóc khe khẽ, sau đó lại nghe thấy có người thấp giọng nói gì đó. Trình Tuyết Nhàn chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì mà đại tiểu thư nhị tiểu thư, tiến vào trong vài bước, giọng nói càng rõ ràng hơn --

“Phu nhân tốt của ta, ngài không thể để lão gia thật sự nạp con tiện nhân kia vào cửa! Theo lão nô thấy, ngài căn bản không làm gì sai, nếu không nhờ ngài và đại tiểu thư, nhị tiểu thư sao có thể tìm được mối hôn sự tốt như vậy?”

Trình mẫu không nói chuyện, chỉ ngu muội khóc lóc.

Sắc mặt Trình Tuyết Nhàn lạnh lùng, đứng yên tại chỗ bất động.

“Phu nhân, hay là ngài tìm nhị tiểu thư, chỉ cần nhị tiểu thư nói vài lời tốt đẹp với lão gia, không phải chuyện này sẽ kết thúc rồi sao? Lão gia cũng không có danh mục nạp lương thiếp gi cả! Chỉ cần nhị tiểu thư…”

“Ngươi câm miệng!”

“Phu, phu nhân?”



“Là ta, ta sai rồi…”

Trình Tuyết Nhàn lẳng lặng đứng một lúc, nghe mẫu thân nói năng lộn xộn ta sai rồi sai rồi, nàng nghe ra bà thật lòng nói như vậy. Xem ra, liều thuốc mạnh của phụ thân còn chưa bưng lên bàn, mùi hương mới chỉ bay tới đã đủ khiến người cay đắng.

Nàng khẽ thở dài một hơi, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng lại truyền rõ ràng vào lỗ tai hai người trong phòng, hai người lập tức cứng đờ. Khi nhìn thấy người đến là Trình Tuyết Nhàn, thân thể càng thêm cứng ngắc, Trình lão ma ma vừa khuyên bảo Trình mẫu lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng.

“Mẫu thân.” Trình Tuyết Nhàn nhún người hành lễ, lễ nghĩa đầy đủ, nhưng chỉ có cung kính không có tình cảm.

Trình mẫu thấy thế, dường như nghĩ tới điều gì, nước mắt lại dâng trào.

Trình Tuyết Nhàn thở dài một hơi, nói: “Mẫu thân, khóc cũng vô dụng.”

Trình mẫu như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, bà thấp giọng khóc nức nở: “Là ta, ta sai rồi, ta xin lỗi con…”

Trình lão ma ma thấy thế thì nóng nảy: “Phu nhân, ngài… Phu nhân, ngài không làm gì sai… Nhị tiểu thư, phu nhân cũng vì muốn tốt cho ngài. Ngài xem, hiện giờ vinh hoa phú quý của ngài còn không phải do phu nhân ban tặng, sao ngài có thể trách tội phu nhân như thế?”

Trình Tuyết Nhàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà ta: “Cho nên ngươi mới đưa gia đình muội muội ngươi vào danh sách của hồi môn? Cảm thấy bà ta có thể hưởng thụ loại vinh hoa phú quý này? Đáng tiếc, sự việc đã bại lộ, ngươi đoán xem, hiện giờ bà ta thế nào? Rồi lại đoán xem, ngươi sẽ thế nào?”

Trình lão ma ma nhớ tới người hầu trở về lại mặt cùng phu thê Trình Tuyết Nhàn ngày hôm nay, thế nhưng không có một ai là của hồi môn xuất thân từ Trình phủ!

Mồ hôi trên trán bà ta càng ngày càng nhiều, trong lòng suy đoán một khả năng còn đáng sợ hơn.

Những lời này cộng thêm dáng vẻ trước mắt, Trình Tuyết Nhàn còn có gì không hiểu. Nàng nói mà, mẫu thân và tỷ tỷ nàng lấy đâu ra can đảm và mưu kế như vậy -- Tuy rằng đó cũng chẳng được coi là mưu kế-- dám thay đổi người trước hôn lễ, tập hợp mấy cái đầu ở nơi này, còn có mấy tên nô lệ ác độc xúi giục giúp đỡ, đứng đầu là Trình lão ma ma.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.