Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 33: Khó xử



Trình Tuyết Nhàn có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng đối diện trực tiếp với sự quan tâm nồng nhiệt như vậy.

Khi ở nhà, mẫu thân bất công, nàng không cảm nhận được nhiều tình thương từ mẫu thân. Về phần phụ thân, bởi vì tính cách, cho dù tình cảm có sâu đậm, ông cũng không trực tiếp biểu đạt, hơn nữa ông và Trình Tuyết Nhàn, giữa nam nữ vẫn có khoảng cách, ngay cả cha con cũng không thể quá mức thân mật. Thậm chí Trần ma ma đối xử với Trình Tuyết Nhàn như nữ nhi ruột của mình, nhưng trước sau chủ tớ luôn có sự khác biệt, chung quy vẫn không thể sống hòa hợp như mẫu nữ bình thường.

À đúng, còn có Trình Tuyết Y, nhưng đừng nói tới thì hơn, sự bất công của mẫu thân chính là khoảng cách lớn nhất giữa hai người, không ghét nhau như chó với mèo là tốt lắm rồi, chưa kể đến sau sự việc gả thay vừa rồi.

Bởi vậy, đây thật sự là lần đầu tiên của Trình Tuyết Nhàn.

Nàng có chút sững sờ, có chút lúng túng không biết phải làm sao, dường như làm gì cũng sai, không làm gì cũng không đúng… Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vươn tay ôm lấy Hạ Cẩn.

Trái tim Hạ Cẩn khẽ rung động, ôm nàng chặt hơn nữa.

Tôi tớ trong phòng rất tinh mắt, ngay khi Hạ Cẩn ôm lấy Trình Tuyết Nhàn, bọn họ đã lui xuống. Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại hai người Trình Tuyết Nhàn và Hạ Cẩn, bầu không khí vô thức trở nên ái muội.

Hạ Cẩn liếm môi, đột nhiên hỏi: “Có phải nàng không thường xuyên sử dụng những loại son phấn này không?”

Trình Tuyết Nhàn gật đầu, nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Hạ Cẩn thấp giọng cười, hỏi lại: “Vậy vì sao trên người nàng vẫn thơm như vậy?”

Trên người Trình Tuyết Nhàn có mùi thơm đặc biệt ngọt ngào, mới đầu Hạ Cẩn còn tưởng nàng sử dụng loại hương đặc biệt nào đó, ai ngờ nàng lại không chịu được, nên cũng không sử dụng mấy thứ này. Như vậy, trong trường hợp nàng không sử dụng những thứ đó, vậy mùi hương trên người nàng từ đâu mà có? Chẳng lẽ do… trời sinh?



Hạ Cẩn suy đoán như vậy, cũng hỏi nàng như thế.

Trình Tuyết Nhàn tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết chuyện đó.

Hạ Cẩn mỉm cười, giống như một con hồ ly trộm thịt: “Thật sự quá thơm, nàng thật sự không biết gì sao?”

Một chữ cuối cùng đã hóa thành âm khí, theo luồng khí nóng chui vào lỗ tai Trình Tuyết Nhàn, nó khiến nàng không thích ứng được, phải nghiêng đầu trốn tránh. Nhưng sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ, tất nhiên là đi theo muốn âu yếm, trốn tránh vài lần, mắt thấy trốn không thoát, Trình Tuyết Nhàn đành phải duỗi tay chặn miệng nam tử.

Trình Tuyết Nhàn nói: “Đủ rồi, ngày mai còn phải tiến cung, đêm nay đừng làm loạn nữa.”

Nói xong, nàng mím môi có chút không vui.

Hạ Cẩn kinh ngạc đánh giá Trình Tuyết Nhàn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng có biểu cảm như vậy-- Cơn tức giận bộc phát lần trước không tính, bởi vì Trình Tuyết Nhàn luôn là người có gì nói đó, làm cũng như vậy, nên kiểu tức giận hoàn toàn đó tất nhiên không khiến hắn kinh ngạc. Sở dĩ hắn kinh ngạc, đơn giản vì cảm giác không vui của Trình Tuyết Nhàn mang theo sự đè nén, dường như nàng muốn nổi giận, rồi lại không muốn nổi giận.

Loại mâu thuẫn này, mới là lý do căn bản khiến Hạ Cẩn kinh ngạc.

Hắn không giãy giụa, vẫn duy trì tư thế bị nàng che miệng, hỏi: “Nàng tức giận, vì sao?”

Trình Tuyết Nhàn lại mím môi, nói: “Đêm nay thiếp muốn nghỉ ngơi.”



Hạ Cẩn không tin, tiếp tục truy hỏi: “Không đúng, nàng không tức giận vì chuyện này.” Hắn nghiêng người về phía trước, tay Trình Tuyết Nhàn dùng sức, hắn lại càng dùng sức hơn. Cho đến khi môi của hai người chỉ cách bàn tay nàng, giọng nói của hắn mơ hồ nhưng vẫn khiến người ta có thể nghe được rõ ràng: “Nàng không muốn thân thiết với ta? Vì sao?”

Cuối cùng Trình Tuyết Nhàn phiền chán, nói: “Không muốn chính là không muốn, nào có nhiều vì sao như vậy!”

Hạ Cẩn yên lặng nhìn Trình Tuyết Nhàn, Trình Tuyết Nhàn cũng không chịu yếu thế mà nhìn lại, trong mắt còn có chút bực bội.

Thật lâu sau, Hạ Cẩn đột nhiên nói: “Ta không chạm vào bọn họ, một sợi tóc cũng không chạm vào.”

Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Hạ Cẩn nắm lấy bàn tay nhỏ giữa hai người, nhìn vào mắt nàng: “Nàng có tin ta không?”

Trình Tuyết Nhàn lại chớp chớp mắt, vẫn không nói chuyện.

Hạ Cẩn và nàng nhìn nhau một lúc, sau đó hôn lên, lần này không có gì cản trở.

Trong nụ hôn nhớp nháp, truyền ra lời nói mơ hồ không rõ của Trình Tuyết Nhàn: “Thật sự không được, ngày mai… ngày mai còn phải tiến cung đấy!”

Hạ Cẩn cũng hiểu nên ưu tiên chính sự, hắn lưu luyến hôn nàng thật mạnh, nói: “Được, chúng ta để ngày khác.”

Trình Tuyết Nhàn thở phì phò, thầm nghĩ ai muốn ngày khác với chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.