Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 39: Manh mối



Chiếc xe ngựa có ký hiệu của phủ Trưởng công chúa vừa chạy đến cổng thôn trang, đã nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào đáng yêu:

“Này, là Tuyết Nhàn, Tuyết Nhàn tới rồi ~”

Trình Tuyết Nhàn nghe giọng biết đó là Ngũ công chúa, nàng vén rèm, mỉm cười nói với Ngũ công chúa: “Đúng vậy, ta đến rồi.”

Nói xong, nàng được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, Bích Châu cũng nằm trong số đó.

Ngoài việc dẫn theo hai nha hoàn bên người, Trình Tuyết Nhàn còn cố ý đưa Bích Châu theo, không chỉ đơn giản vì nàng xử sự trầm ổn thỏa đáng, còn bởi vì nàng làm tỳ nữ bên người Hạ Cẩn, nên chắc hẳn cũng biết thêm ít nhiều, những dịp như vậy đưa nàng đi theo là thích hợp nhất.

Quả nhiên, vừa xuống xe ngựa, Bích Châu đã không dấu vết giới thiệu bên tai nàng về mấy nữ tử đứng sau Ngũ công chúa, bọn họ là tiểu thư nhà nào, có thân phận gì.

Trình Tuyết Nhàn nhướng mày, quả nhiên đều xuất thân từ tông thất quyền quý.

Đợi nàng tới gần, Ngũ công chúa thân mật kéo tay nàng, giới thiệu nàng với các bạn nhỏ: “Đây là Tuyết Nhàn ta đã nói với các muội.” Ngũ công chúa lại lần lượt giới thiệu các bạn cho Trình Tuyết Nhàn, nhưng về cơ bản chỉ nói tên, không kỹ càng chi tiết bằng Bích Châu, có lẽ trong mắt Ngũ công chúa, đó chỉ là chuyện nhỏ. Sau khi đôi bên hành lễ, lại nghe nàng ấy bá đạo nói: “Ta biết chắc chắn các muội cũng thích Tuyết Nhàn, nhưng hôm nay muội ấy là người của ta, các muội đừng nghĩ tới việc tranh đoạt với ta!”

Quận chúa Thanh Hà lập tức nói đùa: “Ngũ nhi quả đúng là người có mới nới cũ, xem ra ngày sau chỉ nghe người mới cười, không biết người xưa khóc.”

Nói xong, nàng ta còn nâng ống tay áo giả vờ khóc.

Ngũ công chúa nhướng mày cười: “Đã biết rồi sao còn không lui xuống? Hay định chờ ta biếm muội vào lãnh cung?”

Các cô nương sôi nổi bật cười, vài người lôi kéo quận chúa Thanh Hà nói đi vào lãnh cung, một số người lại giúp nàng ta “Bênh vực kẻ yếu”, trong lúc nhất thời cả đám người la hét ầm ĩ. Đúng là Trình Tuyết Nhàn thích yên tĩnh, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không dung hợp được với những hoàn cảnh như thế này, phải xem nàng có nguyện ý hay không. Hiện tại, nàng sẵn sàng hoà nhập với bọn họ, còn có thể phản ứng nhanh nhạy, tiếp nhận lời nói mà trêu ghẹo ngược lại bọn họ.

Sau một phen cười đùa, các cô nương kim tôn ngọc quý dời bước tiến vào trại nuôi ngựa trong trang viên.

Đã sớm có người chờ sẵn ở trong trại nuôi ngựa, mấy tiểu tử trẻ tuổi đang cưỡi ngựa dạo quanh. Lúc này Trình Tuyết Nhàn mới biết, Ngũ công chúa không chỉ mời các vị cô nương, còn mời mấy vị thế tử, thậm chí Tam hoàng tử cũng nằm trong số đó.



Ngũ công chúa tiến tới bên tai Trình Tuyết Nhàn nói: “Tuyết Nhàn, chắc hẳn muội không nói chuyện này với Hạ Cẩn chứ?”

Trình Tuyết Nhàn cũng thắc mắc, nàng nói: “Không có, ngài dặn ta không nói, nên ta không hề nói.”

Ngũ công chúa nói: “Không có là tốt nhất, nếu hắn tới, chúng ta sẽ không thể chơi đùa vui vẻ.”

“Vì sao?”

“Hắn nha, không phải ta nói xấu hắn đâu, muội hỏi thăm một chút sẽ biết, hắn bá đạo lại thích bắt nạt người khác, đồng thời cũng thích thể hiện. Mọi thứ đều muốn tranh giành vị trí thứ nhất, còn nói mình không hề nghiêm túc… Tuy nhiên mấy năm nay đã đỡ hơn rồi, hắn không thích chơi với chúng ta nữa, chỉ dốc lòng chơi với những người đó…” Nói được một nửa, Ngũ công chúa vội vàng ngậm miệng, cứng ngắc chuyển chủ đề “Ta sợ hắn biết, hôm nay lại tới bắt nạt chúng ta, muội nói dưới tình huống như vậy, hắn tới đây, chúng ta còn chơi đùa thế nào? Đúng không?”

Thực lực đồng đều chơi mới vui, mà hắn thì luôn nhẹ nhàng dành được vị trí thứ nhất, người khác đâu còn cảm thấy thú vị?

Trình Tuyết Nhàn như có điều suy nghĩ: “Hạ Cẩn, chàng rất lợi hại sao?”

Ngũ công chúa gật đầu, cho dù Hạ Cẩn có chút khó đối phó, nàng ấy cũng thật lòng khâm phục hắn, bởi vì hắn quá lợi hại, nàng ấy nói: “Cả văn lẫn võ hắn đều giỏi nhất trong số mấy người chúng ta.”

Trình Tuyết Nhàn hơi rũ mắt, lẩm bẩm: “… Vậy sao?”

Nàng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu, hỏi Ngũ công chúa: “Hôm nay chúng ta chơi trò gì? Nhưng ngài đừng hy vọng ta có thể tinh thông mọi thứ giống phu quân, ngược lại ta chẳng biết làm gì.”

Trình Tuyết Nhàn dịu dàng mỉm cười, khiến Ngũ công chúa phải nhìn thẳng, nàng ấy căm giận nói: “Cô nương tốt như muội, sao có thể tiện nghi cho tên Hạ Cẩn kia!”

Mặc dù không biết mình có điểm nào lọt vào mắt xanh của Ngũ công chúa, nhưng nàng vẫn muốn biện hộ một chút: “Kỳ thật phu quân khá tốt.”

-- Ừm, mặt rất đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.