Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 66: Kết thúc



Những tin đồn vẫn lan truyền rầm rộ bên ngoại, tuy nhiên, nó chẳng hề ảnh hưởng đến mọi người trong phủ công chúa, đặc biệt là đôi phu thê mới cưới, thân là người trong cuộc, nhưng đối với việc này bọn họ vẫn hoàn toàn thờ ơ.

Thật ra không phải không có sự thay đổi, thay đổi lớn nhất là Hạ Cẩn dành ít thời gian ở nhà hơn.

Trước kia Hạ Cẩn thường xuyên ra ngoài lêu lổng, nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà, còn bây giờ mỗi ngày hắn đều đi làm việc, không biết làm chuyện gì mà ngày nào cũng rất bận, thường xuyên buổi tối mới về nhà, có khi còn cả đêm không về, bấm tay tính toán, khoảng non nửa tháng rồi hắn không dùng cơm trưa với người nhà.

Nhưng mấy vị chủ tử trong nhà không có bất cứ lời oán trách nào về điều này, chỉ càng chăm sóc Hạ Cẩn hơn, thông cảm cho hắn ở bên ngoài bận rộn, mọi người trong nhà đều cố gắng để hắn không phải nhọc lòng.

Tuy nhiên, dù có như thế, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, tình cảm của Hạ Cẩn và Trình Tuyết Nhàn ngày càng sâu sắc, nồng đậm, giữa sóng mắt lưu chuyển tràn đầy tình yêu. Chỉ cần hai người đứng chung một chỗ, dù chẳng làm gì cũng nổi đầy bong bóng màu hồng, khiến những người khác vừa nhìn thấy lập tức bị lây nhiễm, không nhịn được mà mỉm cười.

Nhưng những ngày tháng bình thản như vậy, cũng chẳng thể duy trì được bao lâu.

Sáng sớm một ngày nọ, sau khi rửa mặt trang điểm xong, Trình Tuyết Nhàn quay đầu lại thấy Hạ Cẩn đang đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Thật ra cũng không phải đang nhìn trời, mà đang tự hỏi điều gì đó với ông trời, hơn nữa sắc mặt còn vô cùng nghiêm túc.

Trình Tuyết Nhàn tò mò, lên tiếng hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Cẩn khẽ thở dài: “Thời tiết sắp thay đổi.”

Trình Tuyết Nhàn nhìn ngày nắng, vạn dặm không mây, chỉ có ánh mặt trời ở bên ngoài, không chút cảm xúc “Ồ” một tiếng.

Hạ Cẩn: “…”

Hạ Cẩn nâng ngón tay chỉ lên trời, nói: “Nàng biết ta không nói tới thời tiết này.”

Trình Tuyết Nhàn nói: “Thiếp biết, cho nên thiếp cũng không biết vì sao chàng không nói thời tiết này, còn nhìn lên trời nói thời tiết sắp thay đổi.”

Hạ Cẩn: “…”



-- Được rồi, giả vờ thất bại.

Sắc mặt Hạ Cẩn nghiêm túc: “Tần vương và Kỳ vương sắp chó cùng rứt giậu, mấy ngày nay nàng hãy ở yên trong phủ, đừng đi ra ngoài, biết chưa?”

Dư luận trong kinh bị người dẫn đường, đến nay chỉ có Hoàng Thượng, Hạ Cẩn, Kỳ vương và Tần vương biết Kỳ vương thật sự bị trộm mất món đồ rất quan trọng, hơn nữa còn biết món đồ đó là gì -- Tất cả thư từ qua lại giữa Kỳ vương và Tần vương, bên trong còn có đủ loại kế hoạch kỹ càng chi tiết cho cuộc mưu phản của hai người, cộng thêm danh sách cụ thể những người hỗ trợ hai người họ mưu phản.

Nói một cách nghiêm khắc thì những thứ này xem xong phải lập tức tiêu hủy, nhưng sở dĩ Kỳ vương giữ lại, có lẽ muốn lưu trữ một nhược điểm để sau khi chuyện tốt thành công sẽ uy hiếp Tần vương. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác, hơn nữa còn làm rạn nứt mối quan hệ giữa Kỳ vương và Tần vương.

Hai người biết rõ bọn họ đều là châu chấu trên cùng một chiến tuyến, nên vẫn tạm thời vứt bỏ hiềm khích, tiếp tục hợp tác, nhưng bọn họ đã đánh mất chứng cứ quan trọng như vậy, chỉ có thể dẫn đầu đem binh bức vua thoái vị trước khi Hoàng Thượng thanh lý bọn họ.

Đây cũng chính là “Chó cùng rứt giậu” trong miệng Hạ Cẩn.

Nhưng nhìn sắc mặt Hạ Cẩn, có lẽ mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng Thượng, trái tim Trình Tuyết Nhàn hơi ổn định lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nhiên cũng không thể hoàn toàn yên tâm, bởi vì chưa tới cuối cùng, không ai biết kết quả sẽ ra sao.

Sau đó, Trình Tuyết Nhàn choáng váng.

Nàng, nàng bắt đầu đứng ngồi không yên như vậy từ khi nào?

Trình Tuyết Nhàn ngước mắt nhìn về phía Hạ Cẩn, hắn là nguyên nhân lớn nhất biến nàng thành dáng vẻ này.



Khi Hạ Cẩn vẫn đang tự hỏi điều gì đó, đột nhiên có một đôi tay nhỏ ôm lấy hắn từ phía sau. Hắn cảm giác được nàng vùi mặt vào lưng hắn, giọng nói rầu rĩ cũng truyền đến từ phía sau lưng:

“Hạ Cẩn, chàng, chàng nhất định phải bình an trở về…”



Hạ Cẩn lại đột nhiên bật cười, hắn xoay người lại, nắm lấy hai vai Trình Tuyết Nhàn, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm khóa chặt lấy Trình Tuyết Nhàn, như muốn thông qua điều này nhìn vào sâu thẳm trái tim nàng.

“Bé ngoan.” Giọng Hạ Cẩn hơi khàn, âm cuối hơi nâng cao, tựa như muốn tìm tòi lấy một thứ gì đó “Đối với ta, có phải nàng không chỉ rung động một chút hay không?”

Trình Tuyết Nhàn là một người rất khó chủ động về mặt tình cảm, bị hắn ép buộc như vậy mới hơi bộc lộ một chút tiếng lòng. Hiện tại, hiếm khi nàng chủ động một lần, người nhạy bén như Hạ Cẩn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tuy rằng biết rõ nàng cũng cố ý với hắn, không chỉ là một chút rung động, nhưng Hạ Cẩn vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra, như vậy mới có thể khiến hắn càng yên tâm hơn.

Hô hấp của Trình Tuyết Nhàn cứng lại, cảm giác quẫn bách khi bị nhìn thấu nội tâm cũng nối gót theo, nàng đâm đầu vào lồng ngực Hạ Cẩn, bắt đầu giả chết.

Kỳ thật khi trả lời hắn rằng chỉ có một chút rung động, Trình Tuyết Nhàn không nói thật, thật ra trái tim nàng đã rung động từ sớm, cũng không biết tình cảm trở nên sâu đậm từ khi nào. Có lẽ bởi vì diện mạo của hắn thật sự quá đẹp, hoặc có thể vì những điều nhỏ nhặt được tích tụ trong cuộc sống, hay có lẽ vì tình yêu lặp đi lặp lại của hắn… Trình Tuyết Nhàn nghĩ, nếu Hạ Cẩn vẫn luôn đối xử tốt với nàng như vậy, chưa chắc nàng không thể yêu hắn nhiều hơn một chút.

Bởi vì hương vị yêu một người yêu mình thật sự quá tốt đẹp, quá ngọt ngào.

Chung quy Hạ Cẩn vẫn đau lòng Trình Tuyết Nhàn, không thể ép buộc nàng dù chỉ một chút, hắn chuyển chủ đề : “Đã đến lúc ta phải đi…”

“Hạ Cẩn!” Giọng nói rầu rĩ của Trình Tuyết Nhàn phát ra, cắt ngang lời nói của Hạ Cẩn. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước khiến trái tim người nhìn vào như muốn tan chảy “Thiếp, thiếp… Thiếp cũng yêu chàng…”

Nói xong, Trình Tuyết Nhàn lại vùi cái đầu nhỏ vào lòng hắn.

Đầu tiên Hạ Cẩn sửng sốt, sau đó lập tức mừng như điên, hắn nâng gương mặt nhỏ của Trình Tuyết Nhàn lên, vừa thân mật gọi nàng là bé ngoan vừa không ngừng hôn lên trán, má và môi nàng, còn khàn giọng dỗ dành nàng nói lại lời yêu hắn thêm lần nữa.

Đáng tiếc, Trình Tuyết Nhàn thật sự quá mức xấu hổ, đánh chết cũng không nói lại lần nữa.

Hạ Cẩn cũng không thất vọng, chỉ hôn lên trán nàng, vạn phần trân trọng nói: “Ta yêu nàng.”

Bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt xiêm y trượng phu, Trình Tuyết Nhàn thầm nói một câu trong lòng --

Thiếp cũng yêu chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.