Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Chương 23: 23: Có Phải Chồng Của Cô Rất Lợi Hại Không




“Chị Vũ Tinh, chị không biết đó thôi.

” Khương Xán cười nhẹ, “Thật ra anh ấy đối xử với em rất tốt….

”“Tốt sao?” Lâm Vũ Tinh nhướn mày, tỏ vẻ không thể tin được.

Vào ngày thứ hai của hôn lễ, Khương Xán đến trả lại váy cưới nhưng bị nhân viên của cửa tiệm nhục mạ, sau đó Cố Mãng tức giận thì liền mua chiếc váy cưới đắt nhất trong cửa hàng, còn yêu cầu người nhân viên kia phải đo kích cỡ cho cô, chuyện này thì Lâm Vũ Tinh đã nghe cô kể qua.


Khi đó, cô cảm thấy người đàn ông này không đáng tin cậy, gương mặt điển trai lại yêu thích sự phù phiếm, còn rất hay cáu gắt.

Điều quan trọng nhất là anh dùng tiền tiết kiệm của Khương Xán để mà tiêu xài phóng khoáng!“Xán Xán, nếu như em cảm thấy anh ta giúp em ra mặt ở tiệm đồ cưới, còn giao cho em tất cả bảo vật của tổ tiên, tất cả điều này đều là tốt cho em, vậy thì em cũng quá ngây thơ, quá không hiểu về hôn nhân!”“Hôn nhân là cần phải có hai người cùng nhau cố gắng, chứ không phải là một mình em ở đây liều mạng đi làm, còn anh ta lại ở nhà hưởng thụ thành quả mà em kiếm được!”Lâm Vũ Tinh tức giận, lấy ngón tay chọc vào đầu cô.

Khương Xán là một cô gái tốt, nhưng tấm lòng của cô ấy lại quá chân thành.

Người khác đối xử tử tế với cô một chút thì cô có thể ghi nhớ suốt đời, để sau này sẽ báo đáp cả đời.

Gặp phải người từng ngồi tù như Cố Mãng, thì con thỏ con nhỏ bé này sớm muộn gì cũng bị anh ta ăn sạch không còn một mảnh xương!“Một người đàn ông sức dài vai rộng không ra ngoài kiếm tiền, mà suốt ngày tiêu xài tiền của vợ mình! Anh ta có còn là đàn ông không vậy?”Lâm Vũ Tinh lại nói thêm một câu, nhưng sắc mặt của Khương Xán lập tức trầm xuống, trong mắt cũng không có tia sáng lấp lánhnhư lúc nãy mà nghiêm túc nhìn cô: “Không cho phép chị nói như vậy về chồng của em!”Lâm Vũ Tinh sững sờ một hồi cũng không biết đáp lại thế nào.

“Đúng, em chính là bảo vệ anh ấy, chính là chiều theo anh ấy!” Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Xán huyên thuyên, “Anh ấy là chồng của em, lẽ nào em không nên bảo vệ, không nên nuông chiều anh ấy sao? Em biết anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng những khuyết điểm này đều là điểm chí mạng đối với bọn em.

”“Nhưng người mà ngày ngày sống với anh ấy là em, nên em biết rõ nhất anh ấy là người như thế nào!”“Cho dù lúc trước anh ấy có đánh nhau ngồi tù, nhưng em thật sự cảm thấy anh ấy vốn dĩ không phải là người xấu! Anh ấy không những không xấu mà còn là một người đàn ông rất ngay thẳng! Hơn nữa, em đã nói dối anh ấy trong cuộc hôn nhân này, cho đến bây giờ anh ấy vẫn không biết thân phận thật sự của em.

Nếu như không gả cho anh ấy thì nhà họ Khương cũng sẽ không chịu trả tiền chữa bệnh cho mẹ em, nói ra thì em còn phải cảm ơn anh ấy nữa đó!”“Cho nên…….


” Khương Xán nuốt nước miếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, “Sau này đừng ở trước mặt em mà nói chồng em không tốt nữa.

Em không thích nghe!”Lâm Vũ Tinh mở to mắt nhìn cô.

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Khương Xán là người có tính tình dịu dàng, nhưng không thể ngờ khi cô lý luận thì tài ăn nói của cô cũng có thể so sánh với cả luật sư, vẻ ngoài nhỏ bé bướng bỉnh, bất khuất của cô khiến cô trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.

Lâm Vũ Tinh bình tĩnh lại, tự cười giễu, thở dài, giơ tay đầu hàng.

“Được được được, sau này chị nhất định không dám đắc tội với chồng của cô ở trước mặt cô nữa! Haiz, dù gì hai người cũng là vợ chồng, ngủ cùng một giường, tôi sao có thể so sánh….

.


”Tuy nhiên, khi Khương Xán nghe được lời này, mặt cô càng đỏ hơn.

Lâm Vũ Tinh có ý hiểu lầm việc cô đỏ mặt, cười xấu xa nhìn cô, “Nói là ngủ trên một giường….

.

có phải là chồng em chuyện đó rất lợi hại không, chinh phục được em rồi? Nếu không thì sao em lại bảo vệ cho anh ta như vậy, còn liều mạng để cho anh ta tiêu tiền?”“Chị Vũ Tinh, chị……” Khương Xán vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, “Chị nói cái gì vậy!”“Được rồi, còn có gì mà không thể nói với người chị này nữa!” Lâm Vũ Tinh cười càng vui vẻ, “Không sao, nghĩ ở góc độ khác, chỉ cần giữ khuôn mặt trắng trẻo một chút, nhìn đẹp trai, kỹ năng tốt, số tiền này tiêu cũng xứng đáng!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.