Vận may của Oánh Nguyệt dường như đang tiếp diễn, mấy ngày liên tiếp nàng đều được miễn khâu sáng chiều thăm hỏi.
Vì kẹt là vào thời điểm quan trọng cách ngày cưới chỉ nửa tháng, Vọng Nguyệt lại bệnh. Căn nguyên bệnh của nàng ấy bắt nguồn từ ngày đi Long Xương hầu phủ bị nhiễm phong hàn, khi đó trông vẫn ổn, ngờ đâu về nhà uống thuốc mấy ngày liền đều không hiệu quả, bệnh triền miên không dứt, càng ngày càng nặng.
Như vậy, Từ đại phu nhân đương nhiên không rảnh để ý mấy thứ nữ nữa rồi.
Tuy không cần thỉnh an nhưng xuất phát từ lễ nghi của muội muội, Oánh Nguyệt cũng được Tích Nguyệt hẹn cùng đến chính viện thăm bệnh, nhưng họ đều không thể gặp Vọng Nguyệt nghe nói đang bệnh nặng, các nha hoàn ngăn họ lại ngoài cửa, chỉ nói đại tiểu thư bệnh rất nặng, sợ lây cho người khác nên không tiện gặp khách.
Oánh Nguyệt đành cách cánh cửa nói hai câu thăm hỏi đã chuẩn bị sẵn, sau đó thành thật xoay người rời đi.
Nàng không ngốc, trong lòng biết bệnh này của trưởng tỷ rất lạ, nhưng đây không phải chuyện nàng quản được, người khác không tới gây sự với nàng đã xem như nàng tốt số rồi, ngoài ra nàng không quản được, cũng không dám quản.
Tích Nguyệt đăm chiêu:
– Đại tỷ tỷ lẽ nào muốn mượn bệnh để trốn cưới? Không đúng___tỷ ấy đâu thể bệnh mãi được.
Vọng Nguyệt không chỉ đơn thuần muốn bỏ mối hôn sự bên Bình Giang bá phủ mà còn muốn leo cao lên Long Xương hầu phủ, nàng ta có kiên nhẫn giả bệnh nhưng Long Xương hầu phủ chưa chắc có kiên nhẫn đợi, tái giá vốn không chú trọng nhiều như thành thân lần đầu, bên hầu phu nhân nếu nhắm trúng người khác thì nói đưa sính lễ là có thể đưa sính lễ ngay, căn bản không chừa bao nhiêu thời gian phản ứng.
Oánh Nguyệt nhung nhớ quyển sách mình mới xem một nửa, đáp qua loa:
– Có lẽ đại tỷ tỷ bệnh nặng thật.
Tích Nguyệt cười khẩy:
– Ha, bệnh nặng tới mức không thể gặp cả tỷ muội nhà mình à? Mấy lời nhảm nhí đó chỉ gạt được đồ ngốc muội thôi! Lại còn sợ lây cho người khác, đại tỷ tỷ mà bệnh nặng thật thì phu nhân chỉ mong sao tất cả chúng ta đều bệnh chung thì có!
Oánh Nguyệt vội quay đầu nhìn quanh một vòng:
– Nhị tỷ tỷ, nhỏ tiếng chút.
May mà xung quanh không có người ngoài, nàng quay đầu lại mới thở phào nhẹ nhõm.
– Chỉ có muội cẩn thận, cẩn thận như vậy có bị phạt ít đi lần nào không?
Tích Nguyệt nói lời phản đối nhưng lúc nói đã nhỏ giọng bớt:
– Mẹ tỷ nói, phu nhân và đại tỷ tỷ chắc chắn có mưu mô gì đó, chỉ là không biết rốt cuộc họ định làm gì.
– Chờ là biết thôi.
Oánh Nguyệt an ủi tỷ ấy, nhẩm tính:
– Cách ngày cưới tháng sau còn mười___mười ba ngày, đại tỷ tỷ muốn làm gì thì đến lúc đó sẽ có dấu hiệu thôi.
– Đến lúc đó đại tỷ tỷ nên làm gì đều làm hết rồi, tỷ biết có ích gì chứ?
Tích Nguyệt giơ tay chỉa trán nàng:
– Phải liệu trước ý đồ và động cơ của đối phương, hiểu không?
Oánh Nguyệt hiểu thì hiểu, nhưng___ừm, nàng không quá quan tâm, theo suy đoán của nàng, hôn sự của trưởng tỷ không nằm ngoài ba loại kết quả, một là gả đến Bình Giang bá phủ, hai là gả đến Long Xương hầu phủ___hoặc mối nhân duyên tốt nào đó mà tỷ ấy bám được trong hoa yến hôm nọ, ba là cả hai đều không phải, gả đi chỗ khác. Cuối cùng bất luận thế nào cũng là chuyện của cá nhân trưởng tỷ, không liên quan với nàng, nàng không cảm thấy mình cần phí tâm làm gì.
Kể ra thì mấy phong tục phương nam trong quyển du ký nàng vừa xem thú vị hơn, tào phớ ở đó ngọt lắm, ăn ra sao nhỉ___
Tích Nguyệt nhìn vẻ mặt nàng là biết nàng không đồng lòng với mình, tức tối chọt nàng cái nữa:
– Ngốc, muội cứ ngốc đi, ngày nào đó bị phu nhân bán, muội còn đếm tiền giúp cho xem.
Oánh Nguyệt phản bác:
– Không có đâu.
Tích Nguyệt liếc xéo nàng không tin:
– Muội có bản lĩnh đối phó phu nhân à?
Oánh Nguyệt ỉu xìu, hạ giọng xuống hai độ:
– __Muội sẽ không giúp phu nhân đếm tiền.
Tích Nguyệt:
– …
Tích Nguyệt vừa tức vừa buồn cười:
– Được rồi, cứ xem sách của muội đi, cả ngày chỉ nghĩ tới mấy thứ vô dụng kia, muội và đại ca đúng là đầu thai lộn, đại ca mà có cái tính mọt sách của muội thì đã thi được trạng nguyên rồi.
Đại ca mà nàng ấy nói chính là trưởng tử Từ gia – Từ Thượng Tuyên, con của Từ đại phu nhân, năm nay hai mươi bốn tuổi, đã thành thân, cũng như Vọng Nguyệt, hôn sự này do Từ lão thái gia định ra, thê tử là trưởng nữ nhà đô sát viện hữu thiêm đô ngự sử đương nhiệm.
Về mặt học hành, Từ Thượng Tuyên bất hạnh nối gót phụ thân, lúc Từ lão thái gia còn sống dành thời gian quản hắn thì việc học hành còn ráng tạm bợ được, nhưng khi Từ lão thái gia mất rồi, Từ đại lão gia đã quen để phụ thân quản giáo nhi tử, căn bản không ý thức được nhi tử này là con mình, nên lúc ông quản thì Từ Thượng Tuyên ở nhà nửa học nửa chơi suốt mấy năm, bao nhiêu sách học được quên ráo trọi. Từ đại phu nhân sau khi phát hiện liền cuống lên, nhưng một phụ nhân như bà, có thể thu xếp ổn thỏa trong sinh hoạt nhưng về chuyện học hành thì thực không biết làm sao, bèn cắn răng đưa cả con trai và con dâu giao cho nhạc phụ quản.
Nhạc phụ còn có tâm hơn cha ruột, năm ngoái ông đi công tác ở phương nam, giám sát các nơi, đi một vòng mất đại khái cả năm, thế là cũng xách con rể theo luôn, để hắn mở mang kiến thức. Cho nên hiện tại Từ Thượng Tuyên không có ở nhà.
Oánh Nguyệt hơi xấu hổ:
– Muội chỉ là tiêu khiển thôi, sao so được với đại ca___
Tích Nguyệt cạn lời:
– Đừng nghĩ nhiều, không phải khen muội!
– Ừm, muội biết.
Oánh Nguyệt cười ngây ngô, tạm biệt nàng ấy, mang Đỗ Quyên xoay người rời đi, bóng lưng nàng vui vẻ, không có tí ti tâm sự nào.
Cúc Anh không kìm được bật cười:
– Khó cho tam tiểu thư nghĩ thông rồi.
– Đây mà là nghĩ thông hả? Ngốc thì có!
Tích Nguyệt nói không chút lưu tình, có điều nàng đi về viện của mình mấy bước, lại không dằn được bổ sung một câu:
– Cũng không trách muội ấy được, không nghĩ thông thì sao đây, khiến bản thân sầu chết à.
Cúc Anh cười nói:
– Tiểu thư vẫn là che chở tam tiểu thư.
Tích Nguyệt trầm mặc chốc lát, bật cười:
– Ta lấy đâu ra năng lực che chở người khác chứ, ngay cả bản thân ta còn khó che chở đây này.
Cúc Anh biết nàng muốn nói tới hôn sự, bèn khuyên giải:
– Chờ chuyện của đại tiểu thư xong xuôi thì tiểu thư sẽ dễ thôi.
Tích Nguyệt không lạc quan như vậy, hừ lạnh:
– Ai biết được, lão gia phu nhân đều vậy cả___cứ chờ xem.
***
Mặt trời mọc phía đông lặn phía tây, thời gian thấm thoắt trôi qua, bất giác đã qua bảy tám ngày, ngày lành thành thân đã định càng gần ngay trước mắt.
Điều không hay chính là, Vọng Nguyệt vẫn bệnh, vẫn không gặp ai, có lẽ tình huống thật sự rất nặng, chạng vạng hôm đó, ngay cả Từ đại lão gia cũng về.
Từ đại lão gia không phải đi vùng ngoài, nhưng ông là một thần nhân hành tung bất định, từ sau khi Từ lão thái gia qua đời, ông làm chủ gia đình, là trong nhà gần như không dính dáng gì tới cá nhân ông, ba đến năm ngày không ở nhà là quá bình thường, mười ngày nửa tháng không về cũng chẳng phải chuyện gì lạ, rốt cuộc ông bận gì bên ngoài thì chẳng ai nói được.
May mà trên người ông còn đeo cái chức quan, mỗi ngày vẫn cần đến nha môn điểm danh, nên trong nhà có chuyện gì cần tìm ông, còn có nơi chính xác để truyền lời.
Lần này ông là được Từ đại phu nhân sai người mời về, đêm đó đèn thắp sáng tới nửa đêm, không biết hai vợ chồng nói gì, chỉ biết là cách một ngày, bước chân tiên khí của Từ đại lão gia nhấc lên, lại đi mất dạng.
Tình huống này rõ ràng không ổn: Vọng Nguyệt sắp đến ngày xuất giá, Từ đại lão gia có không để ý bụi trần đến đâu đi nữa thì mấy ngày này cũng phải ở trong nhà làm dáng, giữ thể diện bề ngoài chứ?
Nhưng ngoài việc này ra, những thứ khác lại dường như rất bình thường, Vọng Nguyệt nằm bệnh, Từ đại phu nhân vừa chăm sóc nàng ấy vừa rầm rộ chuẩn bị đồ cưới, trong những đồ cưới này có không ít món đã chuẩn bị nhiều năm, Từ đại phu nhân sai người dọn trong kho ra phơi đầy sân, trông rất tráng lệ, rất có không khí vui mừng của nhà có nữ nhi sắp gả.
Thoạt nhìn như vậy, hình như không có gì không ổn.
Nhưng rất nhiều chuyện người ngoài thấy bình thường, người nhà lại thấy bất thường.
Mí mắt Vân di nương nhảy lên, bà kiếm sống dưới tay Từ đại phu nhân nhiều năm, biết rõ tính cách Từ đại phu nhân, cục diện trước mắt này chắc chắn có điều mờ ám bên trong.
Vân di nương chỉ sợ xảy ra sự cố gì sẽ liên lụy tới Tích Nguyệt của bà, một cô nương mười bảy tuổi mới bàn hôn sự đã là muộn, nếu danh tiếng lại còn có tỳ vết thì còn đường sống sao?
Từ đại phu nhân làm chủ mẫu, số người hầu hạ trong chính viện là nhiều nhất, số nha hoàn bà hầu quản gia ma ma gộp lại khoảng hai mươi người, nhiều thì khó tránh khỏi tai vách mạch rừng và có những lúc không thể quản hết.
Vì nữ nhi, Vân di nương không tiếc quăng tiền tích góp được vào đó, cuối cùng cũng đào ra được một lỗ hổng.
– …Thật đấy. Nếu di nương không muốn thì tranh thủ còn ít thời gian, lo tính toán đi.
Được tiểu nha hoàn ban đêm tới mật báo, Vân di nương ngồi mãi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sao bay khắp chốn.
Đại nha hoàn bên cạnh lo lắng khuyên:
– Di nương, di nương sao thế? Tiểu nha hoàn kia không hiểu chuyện, lời nói ra chưa chắc là thật, có lẽ nghe lầm___
Vân di nương như không nghe thấy, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói kia của tiểu nha hoàn, nó như một cái gai nhọn nhúng độc đâm vào đỉnh đầu bà, kích thích bà chỉ muốn ngay lập tức xách dao đi chém Từ đại phu nhân!
– Không thật, không thật mới là lạ! Đây chính là chuyện ả làm được! Ta nói mà, sao ả lại ngồi yên thế chứ__
Vân di nương nuốt cơn phẫn nộ vô tận còn lại vào cổ họng, không phải bà không muốn mắng, mà là bây giờ bà không có thời gian lãng phí vào chuyện phát tiết.
Trời sáng là cách ngày cưới chỉ còn lại ba ngày.
Bà vốn tưởng con dao này gác lên cổ Vọng Nguyệt bất đắc dĩ, nào ngờ Từ đại phu nhân lại dùng chiêu gắp lửa bỏ tay người, lặng lẽ đẩy sang Tích Nguyệt của bà.
Phớt lờ lời khuyên của nha hoàn, Vân di nương duy trì một tư thế ấy, cả đêm không ngủ.
Mãi đến khi nha hoàn ngáp liên tục, trời đã sáng.
Vân di nương cuối cùng mới nhúc nhích:
– Gọi nhị tiểu thư qua đây.
Nha hoàn dụi mắt, vâng dạ rời đi.
Trời vừa sáng, Tích Nguyệt mới dậy, chờ nàng ăn mặc chỉnh tề, còn mang theo chút ngái ngủ tới thì Vân di nương đã vác hai vành mắt đen thui, liên tục căn dặn thu dọn đồ đạc.
Tích Nguyệt sững sờ:
– Mẹ, sáng sớm mẹ làm gì thế?
Vân di nương quay đầu thấy nữ nhi xinh đẹp đứng đó, trổ mã như hoa tươi, mắt bà lập tức cay cay, đồng thời hạ quyết tâm___muốn đẩy con bà vào hố à, đừng có mơ!
– Tích Nguyệt.
Bà gọi nữ nhi đến bên cạnh, ôm lấy nàng, khẽ nói:
– Con đi với mẹ, hai ngày này không thể ở nhà.
Tích Nguyệt mờ mịt:
– Đi đâu? Mẹ, xảy ra chuyện gì?
– Phu nhân muốn con thay đại tiểu thư gả cho thằng câm đó.
Lúc nói câu này, giữa răng môi Vân di nương như vang lên tiếng đá mài.
Tích Nguyệt ngớ người mấy hơi thở:
– __Phu nhân điên à?!
– Ả điên hay không thì không biết, nhưng mẹ không thể để con ngã vào đó được.
Vân di nương nói:
– Con đi theo mẹ.
Tích Nguyệt còn đang chìm trong nỗi kinh hãi, vì quá bất ngờ, nàng nhất thời ngay cả phẫn nộ cũng không kịp, chỉ hoang mang ngơ ngác:
– Đi đâu? Mẹ, chúng ta có thể đi đâu?
– Đến nha môn tìm lão gia.
Vân di nương nghĩ cả đêm, đã nghĩ ra đối sách:
– Bảo lão gia tìm một căn nhà cho chúng ta ở, chờ chuyện dơ bẩn bên này kết thúc lại về.
Nghe nói là đi tìm Từ đại lão gia chứ không phải chạy lung tung bên ngoài, Tích Nguyệt bình tĩnh lại, nói:
– Mẹ, cha sẽ chịu chứ?___Hôm trước cha có về, ý đồ này của phu nhân chắc chắn đã thương lượng với cha, cha chắc chắn đã đồng ý!
Tích Nguyệt cuối cùng mới nhớ đến việc phẫn nộ, đích mẫu không phải mẹ ruột nhưng cha là cha ruột, thế mà vẫn bán nàng!
Vân di nương lạnh nhạt nói:
– Tính lão gia con còn không biết sao? Chỉ cần không làm phiền ông ấy thì ai nói gì cũng được. Phu nhân có thể khiến ông ấy đồng ý thì mẹ có thể khiến ông ấy nuốt lời. Ông ấy dám không giữ chúng ta lại, mẹ sẽ làm ầm lên ở Hồng lư tự, xem ông ấy có nhượng bộ hay không.
Tích Nguyệt hơi chần chừ bởi sự táo bạo của Vân di nương, nhưng rồi chợt nhận ra không còn đường nào khác để đi, người cha Từ đại lão gia tuy không trông cậy được nhưng ông luôn có một ưu điểm, đó là tính tình không xấu, ngay cả bao trút giận như Oánh Nguyệt cũng chưa từng chịu một câu nói nặng từ ông, nếu Vân di nương thật bất chấp làm ầm lên thì rất có khả năng, ông sẽ không làm gì họ__
– Đúng rồi!
Tích Nguyệt giật mình nhớ ra:
– Phải nói với tam muội muội một tiếng, con đi rồi, chuyện này không chừng sẽ rơi xuống đầu muội ngốc ấy.
– Con nói với con bé thì chúng ta còn đi được sao?
Tích Nguyệt giải thích:
– Tam muội muội sẽ không khai con ra____
Nàng chỉ nói một câu, giọng liền nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Vì nàng chợt hiểu ý Vân di nương, kế hoạch của Từ đại phu nhân luôn cần hi sinh một người, nàng chạy thì người đó là Oánh Nguyệt, nếu Oánh Nguyệt cũng chạy thì người đó chính là nàng.
Vân di nương nói:
– Mỗi người mỗi số mệnh riêng. Mẹ biết con tốt với con bé, nhưng bây giờ con không làm nổi người tốt đâu, số mệnh con bé thế nào, chỉ có thể mặc con bé thôi.
Tích Nguyệt thất thần, nàng tốt với Oánh Nguyệt ư? Trước đây nàng luôn cảm thấy vậy, trưởng tỷ Vọng Nguyệt mắt trên đỉnh đầu, tiểu muội Kiều Nguyệt thông minh quá mức, còn nhỏ tuổi đã biết dùng lời nói ngáng chân người khác, chỉ có Oánh Nguyệt là ngây thơ ngốc nghếch, lại thêm tình cảm hai năm sống chung lúc nhỏ nên nàng có thể yên tâm nói với muội ấy nhiều thêm vài lời.
Nhưng hiện tại nàng chợt phát hiện không phải vậy, nàng không tốt với Oánh Nguyệt đến thế, vì vừa được Vân di nương chỉ ra, là ý nghĩ muốn đi nhắc nhở muội ấy trong nàng lập tức chết non, thay vào đó là cảm giác nguy cơ chỉ muốn tự bảo vệ mình ngày càng bành trướng.
Nàng không muốn bị đích mẫu bắt đi gả thay cho một người câm cả tiền đồ và thân phận đều hủy hết___mỗi một chữ trong đó đều tuyên bố tương lai tối tăm u ám của nàng!
Vân di nương nhấn mạnh:
– Con nghe lời mẹ, bây giờ trời còn sớm, phu nhân không ngờ chúng ta dám chạy, bà hầu sau cửa hông rất dễ mua chuộc, chúng ta lập tức đi ngay. Xảy ra chút vụn vặt nào kinh động đến phu nhân là chúng ta không còn cơ hội nữa đâu con.
Tích Nguyệt nhất thời im lặng không nói gì, nhưng sau một lát, cuối cùng nàng khẽ gật đầu.