Giống như là một giấc mơ, chỉ có một chút xíu cảm giác chân thực trong đó, cho đến khi đứng trước mặt Từ Phượng Bạch, nhìn tiểu cữu, trong lòng cũng buông xuống.
Đúng, Từ gia là nhà của nàng, hắn vừa nói về nhà, cơ hồ nàng đã theo bản năng hướng về phía hắn.
Đứng ở bên cạnh cậu mình, hình như còn có hơi dựa dẫm vào.
Từ Phượng Bạch ngước đầu về phía xe, ý bảo nàng lên xe: "Lên xe chờ ta."
Từ trước tới giờ nàng không dám cãi lời của tiểu cữu, ngoan ngoãn bước tới, đạp ghế nhỏ leo lên xe ngựa, người nhỏ đi, dường như cánh tay và đôi chân cũng không đủ dài để tự leo lên, Từ Oản ngồi trong xe ngựa, đưa tay vén rèm cửa sổ, còn phải nhích về phía trước một chút mới có thể nhìn thấy bên ngoài.
Mặt trời rất ấm, dường như nàng đã ở trong ngôi nhà này rất nhiều ngày rồi, Triệu Lan Chi sai người báo cho Kiều Hạnh để nàng thu dọn đồ đạc, trong chốc lát cũng chưa thể đi được. Từ Phượng Bạch xoay người cũng muốn leo lên xe, bị hắn ngăn cản.
Sắc mặt tiểu cữu không tốt lắm, hình như không muốn để ý đến hắn.
Ngược lại Triệu Lan Chi mang một bộ dáng rất kiên nhẫn, rốt cuộc lại bị người ta ngăn cản, sụp mi thuận mắt: "Đừng tức giận nữa, đều là lỗi của ta, ta không có trông coi A Man cẩn thận, thật sự không có lần sau đâu.”
Chân mày Từ Phượng Bạch khẽ nhếch, nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: "Ừ, thì không có lần sau, sau này không cho nàng về đây nữa."
Triệu Lan Chi nghe vậy cũng ủ rũ: "Từ Phượng Bạch, ta là cha của nàng!"
Lông mày hắn giương lên, gân xanh trên trán đều lộ ra ngoài, có thể nhìn ra hắn đã tức giận thật sự.
Vậy mà, hình như tiểu cữu không bị sự tức giận của hắn ảnh hưởng một chút nào, tiểu cữu tiến lên một bước, <diendanlequydon/quynh/le2207> đứng ngang vai với hắn, cực kỳ lạnh lùng: “Vậy thì thế nào? Ngươi có thành thân hay không đều không thể ở bên cạnh nàng, đây cũng chính là nguyên nhân mà mẹ ngươi không thích A Man, nếu không thể bảo vệ được A Man thì không bằng sớm cắt đứt tình cảm cha con thắm thiết này đi, thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con là được rồi.”
Đi đến bên cạnh xe, không biết hắn nhớ ra được cái gì đó, khẽ thở dài: "Bất ngờ có một chỗ Vệ Úy Đông cung vẫn còn thiếu, ngươi cũng lớn tuổi rồi, đừng dẫn quân đi khắp nơi nữa, trở về kinh ở luôn đi, ta thấy Lý tiểu thư cũng có tình cảm thắm thiết đối với ngươi, là một cô nương rất tốt.”
Nói đến câu sau, giọng nói khàn lại, cũng nhỏ hơn một chút.
Hắn muốn leo lên xe, Triệu Lan Chi đã đến bên cửa sổ.
Kiều Hạnh cầm đồ đạc của Từ Oản ra, hắn tự mình đặt lên xe, đối với những gì Từ Phượng Bạch vừa mới nói, dường như hắn không nghe thấy gì hết, chỉ vén rèm cửa sổ lên, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Oản đang nghe lén còn chưa kịp ngồi ngay ngắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân giơ ngón thay gõ lên trán nàng một cái: “A Man về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, sau đó khỏe mạnh vui vẻ trở lại! Cha phải rời khỏi, sau này cũng không biết về được bao lâu, con phải nghe lời cậu, khi nào cha về sẽ tới đón con ngay.”
Từ Oản mím môi: "Sau này đi đâu?”
Triệu Lan Chi có ý nói rõ một chút nào, coi nàng là một đứa bé mà dụ dỗ: “Có nói con cũng không biết, con chờ cha, có thể là năm ba tháng, hoặc là khoảng nửa năm, cha sẽ trở về.”
Một cảm xúc không thể nói được dâng lên trong lòng, có hơi thất vọng.
Lông mày hắn nâng lên, hình như đây chính là có ý từ biệt vậy.
Kiều Hạnh quỳ trước xe, cũng muốn đi theo Từ Oản, nhưng Từ Phượng Bạch leo lên xe ngựa, cũng không nhìn lấy một lần.
Phu xe cho xe ngựa chạy, Triệu Lan Chi vẫn đứng ở cửa lớn nhìn theo bọn họ.
Từ Oản cũng ló đầu ra cửa sổ, vẫn nhìn hắn.
Hắn chắp tay đứng đó, nhìn theo lại mang một chút cảm giác luyến tiếc.
Buông rèm cửa sổ xuống, Từ Oản ngồi lại đàng hoàn, quay đầu lại nhìn tiểu cữu, gương mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, cũng đang nhìn nàng.
Bị hắn nhìn, Từ Oản cũng có chút chột dạ, nàng không biết mình bị cái gì, ngày trước cũng thế, ở trước mặt tiểu cữu, nàng không thể nào che giấu được chuyện gì, trong lòng nghĩ như thế nào, cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Thật may mắn, liếc nàng một cái, hắn cũng dời ánh mắt đi: “Sau khi về nhà sẽ đổi cho con hai nha hoàn, quên cái người tên Kiều Hạnh đi.”
Từ Oản ngước mắt: "Tại sao?"
Từ Phượng Bạch nhàn nhạt: "Lão Thái Thái không thích con, lại muốn an bài nha hoàn bên cạnh con, con nói coi tại sao mỗi ngày Kiều Hạnh đều trang điểm ăn mặc tỉ mỉ như vậy để làm gì? Chỉ muốn ở bên cạnh cha con thôi. Nhưng nếu trong lòng chỉ có suy nghĩ này thì cũng không có gì, lại dám ra tay với con, người này không thể nào giữ lại được nữa.”
Từ Oản suy nghĩ lại trước sau, có phản ứng ngay lập tức: “Ý của cậu là, ngày đó ở trên thuyền, chính nàng ta đẩy con xuống nước?”
Hắn ừ một tiếng: "Con sợ nước lại nhát gan, ngay từ nhỏ đi đường cũng đã cẩn thận, chưa hề bị té ngã, không phải nàng ta đẩy, chẳng lẽ con tự mình nhảy xuống nước?”
Nói đúng nha, Từ Oản nháy mắt: "À......"
Từ Phượng Bạch xoa trán: "Lý Thanh một lòng muốn gả cho cha con, đối xử tốt với con còn không kịp, nếu đã hẹn ra ngoài để du ngoạn, nhất định muốn con nói tốt vài câu ở trước mặt cha con, cho nên không phải nàng ta đâu.”
Nói xong những chuyện này, hắn mới quay đầu lại nhìn qua nàng: "Nói cho con nghe những chuyện này, cậu muốn con biết rằng không nên khinh địch, không được tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ ta và cha con.”
Từ Oản gật đầu, [quynhle..2207//dđ..lequydon] một lúc lâu lại thở dài: "Tiểu cữu, những chuyện cậu nói, cha con có biết không?”
Hiện giờ bộ dáng của nàng chỉ là một đứa bé, đôi mắt rũ xuống nhìn rất ngây thơ.
Khuôn mặt trắng nõn, hình như không có bất cứ tì vết nào.
Từ Phượng Bạch nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, sắc mặt đã bình tĩnh lại: “Để con đi sảng khoái như vậy, tất nhiên là biết rồi, chắc còn có chuyện phải xử lý.”
Xử lý chuyện gì nữa, chắc là xử lý người rồi!
Ngày trước, nàng còn chưa biết gì thì đã gả cho người ta, cũng chưa từng trải qua tình cảm của con gái gì đó.
Nhớ lại khuôn mặt của người được gọi là phu quân kia, lúc ngâm trong hồ nước, hình như không còn nhớ rõ được nữa rồi.
Cũng không muốn nhớ nữa, lúc hắn chọn công chúa, nàng cũng bắt đầu lại một lần nữa, như vậy đúng lúc có thể cắt đứt sạch sẽ rồi.
Cho nên, nàng không thể nào hiểu được loại chấp niêm của Kiều Hạnh, cho dù lão thái thái chưa từng gặp mặt kia có hứa hẹn với nàng ta chuyện gì, cũng không phải chỉ hầu hạ bên cạnh thôi sao, chỉ vì điểm này mà buông xuôi, có lòng hại người khác thì thật sự cái được không bù nổi cái mất rồi.
Xe ngựa chạy không nhanh, không biết vì sao, cảm giác tiểu cữu không giống như trong trí nhớ.
Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết tiểu cữu đối với nàng lại ân cần dạy dỗ như vậy, có thể lúc còn nhỏ chưa hiểu được hết, bây giờ nghe những lời nói này của hắn, trong đáy lòng lại càng dựa dẫm vào hắn nhiều hơn, khuôn mặt hắn nhìn nghiêng thật tuấn tú, bởi do mí mắt khép hờ, lại càng đẹp hơn.
Bình tĩnh nhìn hắn, Từ Oản nhích lại gần bên cạnh hắn, ôm lấy một cánh tay của hắn, còn quơ nhẹ nhàng: “Tiểu Cữu, mẹ con nhìn như thế nào, bà ấy và cậu rất giống nhau sao? Là muội muội của cậu hả?”
Ánh mắt đang rủ xuống liền lập tức lướt qua, Từ Phượng Bạch không vui nói: “Một người đã chết rồi, đừng hỏi tới nữa.”
Ý nghĩ muốn gần gũi hơn vừa mới nảy sinh, đã biến mất ngay lập tức hầu như không còn gì nữa.
Hắn vẫn là người cậu khó thân cận kia, còn nàng vẫn là đứa cháu gái bên ngoại không thể cho ai biết.
Từ Oản lộ ra vẻ mất mác rõ ràng, nàng buông tay, lại ngồi xa một chút, xoay người hé rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Kinh thành vài năm trước đó còn chưa có phồn hoa như năm Tuyên Vũ ba mươi, khắp nơi đều là những gánh hàng rong, bước chân người trên đường đi vội vã, rất hiếm thấy những cô nương, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những binh lính đi tuần trên dường phố, từng nhóm từng nhóm đi qua.
Ngày trước nàng cũng không đi qua con đường này được mấy lần, cho nên cũng chưa từng gặp qua những cái này.
Trên xe, không người nào nói chuyện, toàn bộ thật yên tĩnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Từ Oản hãy còn non nớt, nàng ngồi hướng về phía cửa sổ, có một khoảng cách cùng với Từ Phượng Bạch, đưa lưng về phía hắn. Hắn nhìn chằm chằm ở sau lưng nàng,:quynhle2207…: vừa động muốn giơ tay lên, theo sự lắc lư của xe ngựa, tay cũng rũ xuống như cũ.
Xe đến Từ phủ thì dừng lại, Từ Phượng Bạch xuống xe trước.
Từ Oản theo sát ở phía sau, nhưng mà vừa xuống xe, nàng đã sợ hết hồn.
Lúc này Từ gia vẫn còn là phủ tướng quân!
Nha hoàn đã ra cửa đón từ lâu, là thị nữ bên cạnh cậu, Hoa Quế, mặt nàng tròn, đã hai mươi mấy tuổi vẫn chưa gả đi, nhận lấy áo choàng mà hắn cởi ra, cầm ở trong tay, quay đầu lại cũng không quên dắt tay Tử Oản, sau đó liền bắt đầu nói không ngừng.
Quả thật lâu rồi chưa từng thấy qua nàng ta, chỉ thấy Hoa Quế nói huyên thuyên vẫn thân thiết như vậy.
“Tiểu Tiểu tỷ à, ta nghĩ sau này người cũng không cần trở về bên Triệu đại nhân kia, nam nhân ở tuổi của cha ngươi đều muốn thành thân, hiện tại lão phu nhân trong nhà hắn cũng lên tiếng rồi, tìm bà mai khắp trong kinh thành, ta nghĩ chuyện vui cũng sắp có rồi, người nên yên tâm ở nhà cùng chơi đùa với mấy tỷ muội đi, đừng nhớ tới hắn......"
"Hoa Quế!"
Chính là mấy lời càu nhàu này, nàng lại không thích nghe.
Từ Phượng Bạch quát nhẹ một tiếng, Hoa Quế không hề nói thêm gì nữa, nàng ấy bắt đầu càu nhàu tiểu cữu, từ những gì nàng ấy nói có thể nghe ra được, tiểu cữu cũng mới trở về kinh, nghe được tin nàng rơi xuống nước, ngay lập tức đích thân đi đón nàng.
Từ Oản cúi đầu, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện khi còn nhỏ, đích thực là không có bất kỳ ấn tượng nào đối với Triệu Lan Chi.
Như vậy giống như nàng đã nghĩ khi đi qua con đường kia, chẳng lẽ hắn đón dâu rồi sinh con, sau đó giống như lời Hoa Quế nói, hai nhà không qua lại với nhau nữa sao?
Trực giác cho nàng biết không phải như vậy.
Không hay không biết đi vào hậu viện, lọt vào tai là tiếng cười như chuông bạc của đứa bé.
Bỗng nhiên Từ Oản ngước mắt, trên hành lang, một phụ nhân ngồi trên ghế đá, một cô nương nhỏ khoảng sáu bảy tuổi nắm đôi tay nàng ta lắc lư qua lại như muốn lấy thứ gì, phụ nhân trêu chọc nàng ta, giơ đồ vật trong tay lên thật cao.
Là tiểu biểu muội Từ Chỉ và mẫu thân của nàng ta.
Trên mặt hai mẹ con đều là nụ cười, đi qua hành lang, Từ Oản mặc cho Hoa Quế dắt mình đi, không khỏi chăm chú nhìn thêm chút nữa.
Hoa Quế ngước mặt lên, nhìn Từ Phượng bạch, hắn cũng nhìn qua.
Từ từ đi qua hành lang, mãi cho đến khi đứng trước khuê phòng của Từ Oản, Từ Phượng Bạch đứng nghiêng người, ý bảo họ đi vào trong: "Trước hết để Hoa Quế hầu hạ đi, quay về lại điều hai nha hoàn ở vườn trước tới đây.”
Nếu nói tới vườn trước, còn không phải là chỗ của thê thiếp đại cữu hay sao?
Từ Oản trả lời uể oải, nhấc chân bước lên thềm đá.
Hoa Quế nhìn ra được tâm trạng của nàng không tốt lắm, còn lắc tay của nàng, đùa với nàng: "Thế nào? Trên người không thoải mái sao? Nếu không kêu đại phu tới đây, nhìn một chút đi!"
Nàng vội vàng nói không cần.
Mới vừa xoay người, đột nhiên Từ Phượng Bạch gọi nàng lại.
"A Man."
Từ Oản đứng lại, quay đầu.
Lúc này hắn cởi áo choàng, một thân màu đen càng lộ ra vẻ anh tuấn.
Nhìn chăm chú vào mặt nàng thật lâu, mới mở miệng: "Trong thư phòng, có một bức họa của mẹ con, chờ cậu tìm được sẽ đưa cho con.”
Quả thật không dám tin, thiếu chút nữa Từ Oản nhảy dựng lên: "Có thật không?"
Vẫn còn có bức họa của mẹ nàng, hàng mi, nét mày, cả nụ cười bên môi nàng cũng càng ngày càng lớn, đôi mắt sáng ngời kéo tay Hoa Quế: “Hoa Quế, ngươi nghe không? Tiểu Cữu nói có bức họa của mẹ ta đó, ngươi đã từng thấy chưa?”
Bộ dáng như vậy, chắc là vui mừng hớn hở.
Từ Phượng Bạch gật đầu thật nhẹ, quay người đi.
Hai mắt Hoa Quế cũng đầy ý cười, đi cùng với nàng vào khuê phòng của nàng: “Chưa từng thấy qua, bất quá ta nghĩ, mẹ người nhất định là một đại mỹ nhân!”
Đã lâu không về khuê phòng, Từ Oản chạy đến trước giường, cả người cũng mệt rã rời, leo lên giường: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Hoa Quế thu dọn đồ đạc một bên: "Cái này cần gì phải suy nghĩ, nhìn bộ dáng của người đã biết rồi, cô nương ngốc.”
Màn trướng trên đỉnh đầu vẫn là bộ dáng cũ.
Từ Oản còn đắm chìm trong những tưởng tượng về mẹ mình, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Nhớ tới mẹ, tự nhiên cũng nhớ tới cha ruột mình.
Triệu Lan Chi nói ngày mai sẽ phải rời khỏi kinh thành rồi, mặc dù lúc đó không có nói chuyện, nhưng hiển nhiên là hắn đối với đề nghị của tiểu cữu về cái chức Vệ Úy Đông cung gì đó không có hứng thú, như vậy nói cách khác, ở tại đời trước, nhất định hắn phải đi rồi.
Nụ cười cứng đờ, cho nên nàng không có trí nhớ, *dien/dan/le/quy/don* đây chính là nguyên nhân, có lẽ, cũng bởi vì hắn không bao giờ trở về nữa.