Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 36: Cữu cữu là mẫu thân.



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Ánh nến nhảy lên, bóng dáng người nam nhân ẩn hiện ở trong phòng.
Thân hình rất quen thuộc vừa nhìn là biết, là phụ thân nàng, rõ ràng là phụ thân nàng đang ở đây.

Đứng lại hay là tiến lên.

Hồng Vận đi qua đi lại ở cửa, dường như không chú ý đến nàng đang ở đây, bộ dạng tâm sự nặng nề, cúi đầu lẩm bẩm trong miệng, vì nói rất nhỏ nên không nghe được gì.

Từ Oản đi đến gần, mới thấy nàng.

Nàng đã bước lên thềm đá, đi đến trước cửa.

Hồng Vận ho hai tiếng thật mạnh, mới nói: "Tiểu tiểu thư đến rồi à, mau vào đi, chủ tử rất nhớ người!"

Nói xong, mở cửa ra.

Truyền tín hiệu rất rõ ràng, Từ Oản giữ im lặng, đi vào.
     
Có một vết nước đọng trên bàn, nước còn ấm đang bốc lên hơi nóng, hình như là vừa đổ nước.

Bước nhanh vào, quả nhiên Triệu Lan Chi đang tự mình cho Từ Phượng Bạch uống nước, ông cẩn thận khom lưng, tự mình cầm thìa đưa chút nước lên môi nàng, hai người đều nghe được lời nói của Hồng Vận, không kiêng dè nhiều lắm.

Uống nước xong, Triệu Lan Chi mới quay đầu, cười gượng: "Tiểu cữu cữu con bị thương, lúc này không có người bên cạnh, ta giúp nàng uống chút nước."

Càng giải thích, càng thấy khả nghi, bộ dáng Từ Oản mơ hồ không chút để ý đến, đi đến.

Một tay Từ Phượng Bạch đặt trên giường, ánh mắt rơi trên người nàng.

Vừa mở miệng, giọng nói cũng thay đổi một chút: "A Man đúng là đã cao hơn rồi, lại đây cho cữu cữu nhìn một chút."

Từ Oản đi đến: "Cữu cữu, người, người làm sao vậy?"

Từ Phượng Bạch nắm tay nàng, lộ vẻ xúc động: "Cữu cữu không sao, mấy ngày này ở nhà A Man đã làm gì?"

Sắc mặt nàng trắng bệch, do chỉ mặc áo lót nên có thể nhìn thấy được toàn bộ cổ, không có hầu kết, Từ Oản nhìn thoáng qua, tự nhiên kìm nén không được sự kích động, càng chắc chắc ba phần.

Cánh tay run rẩy, hai tay Từ Phượng Bạch nắm chặt tay nàng: "Sao vậy? Bị lạnh à?"

Đôi mắt ửng đỏ, Từ Oản cố nén lắc đầu: "Con không lạnh, chỉ là thấy cữu cữu thế này con rất đau lòng, tại sao người lại bị thương? Lúc này trở về đây có phải sẽ không sao nữa không? Bây giờ cữu cữu phải ở nhà dưỡng thương, không được đi nữa!"

Từ Phượng Bạch gật đầu, vỗ nhẹ tay nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều chua xót.

Triệu Lan Chi cầm bát nước đi rồi trở về, nhìn cảnh này mà âm thầm thở dài, trên đường trở về rất vất vả, Từ Phượng Bạch thật sự suy yếu, muốn thân cận hơn với nữ nhi nhưng mắt lại không mở ra được.

Từ Oản nhìn nàng, suýt chút rơi lệ.

Triệu Lan Chi đẩy nàng ra ngoài: "A Man, con về trước đi, đợi tiểu cữu cữu con khỏe hơn, rồi hãy đến thăm nàng."

Từ Phượng Bạch gật đầu, khẽ vẫy tay với nàng.

Sắc mặt thật sự rất kém, ánh mắt phụ thân nàng nhìn cữu cữu quan tâm lo lắng, bên trong còn chứa một chút cảm xúc không rõ ràng.[Httt][d!đ-l.q@đ] Trong lòng tin tưởng đến bảy tám phần, tự nhiên không muốn cản trở phụ mẫu ở cùng nhau, vội vàng đi ra, Từ Oản ra khỏi phòng, vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Tựa như một giấc mộng, nàng chỉ sợ bản thân sau khi rơi xuống nước đã sinh ra ảo cảnh.

Cẩn thận nhớ lại, thật sự tiểu cữu cữu có nhiều điểm rất đáng nghi, thời điểm cữu cữu ở cùng Lý Thăng hiện lên trong đầu nàng, tiếng gọi Thanh Sơ nàng nghe rất rõ ràng, tâm trạng khẽ động, đi đến hậu viện.

Mười năm sau hoa viên không còn giống thế này nữa, chỉ còn núi giả và hồ nước.

Đèn lồng được treo trên cao, đến gần một chút, có thể thấy đàn cá trong hồ đang bơi qua bơi lại, đầu hạ lá sen xanh biếc, hồ nước to như vậy bị lá sen chen lấn, có vẻ nhỏ đi rất nhiều. Từ Oản nhìn một lát, rồi vội vàng đi qua.

Bình Nhi không ở đây, trong phòng chỉ có hai cái nha hoàn bồi Vương Phu nhân.

Từ Oản vén rèm lên đi vào, vội vàng đến thỉnh an, ánh nến nhảy lên, Vương Phu nhân nằm nghiêng trên giường nhỏ, trên trán đang chườm khăn, sắc mặt có phần ốm yếu, nhìn thấy nàng đến, vội vàng ngồi dậy.

"A Man, sao lại đến hậu viện? Có chuyện gì vậy? Tại sao không dẫn người theo?"

"Cữu mẫu." Nàng nhìn chiếc khăn trên trán bà, quan tâm: "Người không thoải mái à? Đã gọi đại phu chưa?"

Vương Phu nhân là nghe tin Từ Phượng Bạch trọng thương, vừa kinh hãi vừa đau lòng, vội vã ra ngoài nên nhiễm hàn khí, chườm khăn nằm một lát, nhưng mà sao có thể nói chuyện này với đứa nhỏ, chỉ cười cười.

"Không có chuyện gì, nằm một lát là tốt rồi, con có chuyện gì à?"

"Con tới hỏi cữu mẫu một việc." Từ Oản nhìn ánh mắt bà, thử thăm dò nói: "Mọi người đều có mẫu thân, con lại không có, từ lâu con đã muốn hỏi sinh thần bà ấy, con muốn nhớ trong lòng."

"Sinh thần của mẫu thân con, à. . . . . ." Vương Phu nhân cúi đầu trầm ngâm một lát: "Ngày hai mươi lăm tháng năm, cũng sắp đến rồi."

Không ngờ bà lại thoải mái nói cho nàng như thế, trước đây nàng hỏi chuyện về mẫu thân ai cũng không cho nàng hỏi, che che giấu giấu. Từ Oản thầm nghĩ có lẽ bà đang lừa mình, chỉ nở nụ cười: "Cữu mẫu, con muốn thêu cho phụ thân chiếc khăn tay, mặt trên muốn thêu hai chữ nhưng không lớn, có thể dạy con hay không?"

Bọn nha hoàn biết không nhiều chữ, đương nhiên Vương Phu nhân không hề phòng bị: "Chữ gì, ta sẽ dạy con."

Từ Oản nhướng mày, gằn từng chữ: "Thanh Sơ, phụ thân con nói là tên mẫu thân con, con muốn thêu rồi lặng lẽ tặng phụ thân."

Ánh mắt nữ nhân khẽ nhúc nhích, Vương Phu nhân gật đầu nhẹ, đau lòng cho đứa nhỏ này: "Được, chừng nào con thêu thì đến đây, cữu mẫu dạy con, tên của mẫu thân con có chút khó thêu, phải phí chút công phu mới được."

Không ngờ nhanh như vậy đã xác minh được, quả nhiên, tên mẫu thân nàng là Từ Thanh Sơ, chính là Thanh Sơ trong miệng của Lý Thăng, cũng chính là tiểu cữu cữu của nàng. Tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng rơi xuống, chóp mũi Từ Oản chua xót, vội vàng cáo từ.

Vương Phu nhân để hai nha hoàn tiễn nàng, nàng nói không cần, nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời khỏi hậu viện, nàng đi thẳng về viện của mình, Hoa Quế đang tìm nàng khắp nơi, hai người ngược gió mà đi, đến khi Hoa Quế hỏi tiểu cữu cữu nàng thế nào, Từ Oản lại đau lòng, miễn cưỡng đáp vài câu rồi đi nhanh về phòng.

Từ không thành có, nàng đã từng trải qua chuyện của phụ thân nàng như thế, vui mừng trôi qua sẽ trở nên nhàn nhạt buồn phiền.

Luôn khát khao có một gia đình, nhưng dù sao nàng cũng không phải tiểu hài tử, biết mọi việc đều không thể miễn cưỡng, trước nay cho rằng mẫu thân đã mất sớm vậy mà người lại ở ngay bên cạnh, nàng không hiểu vì sao những người biết chuyện này lại giấu nàng, nhưng ắt hẳn là có khổ tâm.

Mười mấy năm nữ giả nam trang, nghĩ thôi đã thấy không dễ dàng.

Từ Oản nằm trên giường không nhúc nhích, thật sự là ngũ vị tạp trần*.

*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn

Tủi thân?

Không cam lòng?

Tức giận?

Đến cùng tất cả đều trở thành may mắn, có khổ tâm cũng được, cái gì cũng được, quan trọng nhất là, A Man không phải là người không có phụ mẫu nữa, nàng là người có phụ thân có mẫu thân, lúc trước nàng cũng đã từng nghĩ đến, tại sao mình lại mang họ Từ, bây giờ đột nhiên đã hiểu được.

Đây là đấu tranh cuối cùng của mẫu thân nàng chống lại thế tục.

Từ Oản đứng dậy, tìm trong cái sọt của Hoa Quế kim chỉ thêu thùa, cầm nhưng không biết làm thế nào.

Muốn đến hỏi, nhưng lại sợ sau khi làm rõ sẽ xảy ra chuyện gì đó, trong lòng giống như có con mèo con đang gãi, nhưng nếu cái gì cũng không làm, lại đứng ngồi không yên, trong lòng rất khó chịu.

Có ngọn lửa nhỏ đang bùng lên trong lòng, thiêu đến tim phổi nàng đều muốn nổ tung.

Ném kim chỉ đi, ngồi dậy chạy ra ngoài.

Hoa Quế lưỡng lự đứng ở cửa, muốn đến tiền viện nhìn một chút, lại sợ Triệu Lan Chi còn chưa đi, đến cũng không gặp được người, đi tới đi lui, trong lòng rất khó chịu, Từ Oản đã bước nhanh đến.

Nàng vội tiến lên: "Tiểu tiểu thư, người đi đâu vậy?"

Từ Oản mở cửa phòng rồi chạy đi: "Ta đi thăm tiểu cữu cữu."

Vừa nghe nàng muốn đi thăm Từ Phượng Bạch, Hoa Quế vội vàng xách đèn: "Đợi chút, ta xách đèn cho người."

Nói xong liền đuổi theo, chiếu sáng lối đi.

Đến tiền viện, Hồng Vận vẫn đang canh gác trước cửa, hỏi một chút, quả nhiên Triệu Lan Chi vẫn chưa đi, có thể thấy bóng dáng của ông đi qua đi lại trên cửa sổ, Hoa Quế kéo tay Từ Oản, kéo nàng: "Nếu không, chúng ta đi về trước, hôm nay cũng trễ rồi, mai chúng ta lại đến."

Từ Oản đẩy nàng, đi lên: "Ngươi chờ ta bên ngoài, ta nói xong cái này sẽ ra."

Nói xong hai tay nắm mặt mình, xoa xoa, còn kéo tóc, đi lên đẩy cửa vào trong.

Từ Phượng Bạch sốt cao, Triệu Lan Chi vắt khăn ướt,[Httt][d@đ+l.q!đ] đi qua lau mặt cho nàng, quay đầu nhìn thấy nữ nhi trở lại, ngây ngẩn cả người. Từ Oản thấy dáng vẻ này của bọn họ, ánh mắt đỏ ửng lên.

Chạy nhanh đến, nàng nhào lên giường: "Phụ thân, cữu cữu!"

Đôi mắt Từ Phượng Bạch khép hờ, cổ họng nóng đến không thể phát ra âm thanh: "A Man, con sao vậy?"

Nâng mặt lên, hai mắt Từ Oản rưng rưng: "Cữu cữu! Con nằm mơ, rất đáng sợ,con mơ thấy phụ thân đi vận chuyển lương thực ở chỗ nào đó, đi mà không có trở về, con không có mẫu thân cũng không có phụ thân, lớn lên trong phủ, tuy rằng không lo ăn không lo mặc, nhưng ăn nhờ ở đậu cũng không có ai trông nom con. . . . . . Giấc mơ này rất giống thật, giống như con thật sự đã lớn lên, phủ Tướng quân dọn đến nơi nhỏ hơn, cữu cữu gả con cho người con không biết, sau lại dính dáng gì đó đến Hoàng tử Điện hạ, bị bắt vào đại lao. . . . . . Cữu cữu, chuyện này có thể xảy ra không? Có thể giống như trong mơ hay không? A Vân đầu bù tóc rối, bọn tỷ muội chưa kịp xuất giá thì nhà đã bị niêm phong, ta. . . . . . Ta. . . . . .

Nói đến chỗ này nước mắt liền rơi xuống, hết thảy mọi tủi thân cuồn cuộn nổi lên, nắm tay Từ Phượng Bạch, khẽ lắc: "Con còn mơ, con sống ở nhà người đó, bị người ta khi dễ, chết đuối trong hồ nước . . . . . . Con không biết bơi, nhưng lại không ai cứu con. . . . . ."

Nói xong lời cuối cùng, đã không khống chế được mà run rẩy.

Từ Phượng Bạch chật vật nắm lấy tay nàng, ánh mắt sáng rực lên: "A Man đừng sợ, A Man đừng sợ, có cữu cữu ở đây, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối sẽ không."

Triệu Lan Chi ở bên cạnh, ôm nữ nhi vào lòng: "Chỉ là giấc mơ thôi, con đừng sợ, A Man đừng sợ."

Từ Oản nhắc đến vận chuyển lương thực, ông nhìn về phía Từ Phượng Bạch, bốn mắt nhìn nhau thì trông thấy mắt nàng đã đỏ hoe.

Mượn cơ hội này, Từ Oản làm ầm ĩ một trận, dỗ dành xong, mới để Hoa Quế dẫn nàng về phòng, Triệu Lan Chi đưa nàng đến cửa phòng rồi mới trở về, Từ Phượng Bạch đã nhắm hai mắt lại, dòng lệ lặng lẽ rơi trên gương mặt nàng, cuối cùng rơi xuống gối mềm rồi biến mất.

Ông cúi người, đặt khăn lên trán nàng: "Có chuyện gì cũng phải chờ dưỡng thương xong rồi hẳn bàn đến."

Từ Phượng Bạch không mở mắt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích: "Tắt đèn đi, ta muốn ngủ."

Nàng có thói quen lúc nào cũng một mình, Triệu Lan Chi không thể để nàng tự làm khổ chính mình, đưa tay che lại đôi mắt nàng giống như dỗ nữ nhi, trở lại nằm trên giường với nàng: "Tối rồi, ngủ đi."

Lời nói vừa dứt, nước mắt đã ướt lòng bàn tay ông.

Đầu vai Từ Phượng Bạch khẽ nhúc nhích, cuối cùng hạ quyết tâm.

"Lan Chi, đường lui đã trải tốt lắm rồi, Phượng Bạch cũng nên thoái lui."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.