Bởi vì Hoàng tử Điện hạ đáng ghét đó lại đến Từ gia, cho nên Tiền viện cũng đóng chặt cửa lại.
Cũng không biết lúc nào hắn mới đi, Từ Oản chờ đến ngủ thiếp đi, tỉnh giấc thì trời đã gần sáng, thức dậy sớm để đến Tiền viện sớm một chút.
Nàng vừa mặc xong y phục, còn chưa chải đầu, đã nói có chuyện tìm cữu cữu, chạy vội đi.
Hoa Quế đi theo phía sau nàng, không ngừng gọi nàng.
Lên thềm đá, Từ Phượng Bạch gọi nàng đi vào, vào cửa lập tức nhìn xung quanh, cảnh tượng hôm qua không còn nữa, bức tranh của nàng được đặt trên bàn, cuộn lại nằm ở đó.
Từ Oản vội vàng đi đến: "Tiểu cữu cữu, người đã xem bức tranh này chưa? Con cố ý vẽ tặng cho người đó."
Từ Phượng Bạch đang buộc cổ áo ở sau tấm bình phong: "Ta đã xem, bức tranh là vẽ ai, tại sao lại tặng bức tranh này cho cữu cữu?"
Thân ảnh của nàng ánh lên trên bình phong, Từ Oản nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Là tiểu cữu cữu và phụ thân con, cữu mẫu nói hôm qua là sinh thần của người, con thấy các người là người thân quan trọng nhất của con, nên con vẽ các người."
Từ Phượng Bạch chỉnh xong vạt áo, đi ra, ngẩng mặt nhìn thấy Từ Oản còn chưa chải đầu, nhìn về phía Hoa Quế vừa đến, xoay người cầm lược, đưa cho nàng.
Hoa Quế nhận lược, cười trộm: "Sao vậy? Chủ tử không thử một chút à?"
Nàng vẫn còn nhớ chuyện chải đầu lần trước, Từ Phượng Bạch ngồi một bên nhìn tiểu Từ Oản: "Tính tình Tiểu Điện hạ không tồi, con sẽ không chịu thiệt ở Đông cung."
Đó là đương nhiên, Từ Oản gật đầu: "Tiểu Điện hạ đối xử với con rất tốt."
Đang nói chuyện, Tiền viện lại có người đến báo, nói là Triệu Lan Chi muốn gặp, nhưng vì có người ngăn cản nên dứt khoát mắng to.
Từ Phượng Bạch chỉ nói, không cần để ý đến ông.
Từ Oản nghe thấy, vội vàng hỏi: "Cữu cữu, phụ thân con làm sao vậy? Tại sao người không gặp ông ấy?"
Hoa Quế kéo nàng đến chải đầu: "Người còn nhỏ, không cần lo chuyện của người lớn, không nên hỏi."
Từ Oản nhìn cữu cữu, Từ Phượng Bạch cũng ừ một tiếng: "Không sao, phụ thân con rất tốt, hắn cố tình làm ầm ĩ trước cửa, là để người khác nhìn thấy."
Nói xong, xoay người đối mặt với nàng: "A Man, cữu cữu sẽ cho con quà đáp lễ, có muốn không?" Vịn đầu vai nàng nhấn xuống: "Tối nay cữu cữu chờ con ở trong phòng, con hãy sang đây, ta cho con xem thứ tốt."
Từ Oản đồng ý, dĩ nhiên là rất vui mừng.
Từ Phượng Bạch vội vã vào cung diện Thánh, không nhiều lời nữa, lập tức ra cửa.
Xe đã dừng ở cửa chính, sáng sớm, Triệu Lan Chi đang ngồi dưới xe, dựa vào bánh xe chờ nàng, nàng đi đến, cúi đầu nhìn ông.
Râu ria xồm xoàm, sắc mặt tái xanh, bộ dạng oán phụ.
Nàng nhíu mày: "Ngươi lại đến làm gì?"
Ông ngước mặt, tức giận: "Nàng nói tin ta, chỉ là lừa ta thôi, đúng không?"
Nàng cũng không giải thích, khẽ cười một tiếng.
Triệu Lan Chi phủi mông đứng lên, nhìn nàng đi thẳng lên xe, vội vàng đuổi theo, trên người Từ Phượng Bạch mặc triều phục, vừa ngồi xuống, trường kiếm bên người nâng lên đưa ra bên ngoài, vỏ kiếm đâm vào đầu vai ông, cố định ông lại.
Hai người cách nhau một màn xe, cũng không biết nàng nói cái gì, một lát sau, Triệu Lan Chi nhảy xuống xe, một bóng dáng đã nhìn thấy từ bên trong cửa chính Từ gia rồi lặng lẽ biến mất.
Từ Oản nhớ phụ thân, thời điểm đi ra từ trong viện, thấy phụ thân nàng dựa vào con sư tử đá trước cửa Từ gia.
Nhanh chóng đi ra, ông đang đưa tay xoa mặt bản thân, ngoảnh đầu nhìn thấy nàng chỉ cười cười.
Sắc mặt ông mệt mỏi, đợi nàng đi đến, làm mặt quỷ với nàng.
Từ Oản im lặng: "Phụ thân, bây giờ người thật sự rất giống mặt quỷ người đang làm."
Hoa Quế đi phía sau nàng, đã gọi người đưa xe đến, thấy Triệu Lan Chi vẫn ở đây, vội vàng tiến lại, đẩy rồi lại đẩy ông, cầu xin ông nhanh chóng trở về.
Xe ngựa đến, Từ Oản lên xe trước.
Triệu Lan Chi đuổi Hoa Quế đi, bản thân thì theo lên xe.
Xe ngựa từ từ chạy đi, ông dựa vào vách xe, cúi đầu liếc Từ Oản: "Sao? Nhìn ta làm gì?"
Từ Oản cân nhắc một hồi rồi thở dài: "Sao phụ thân lại chọc giận cữu cữu, con thấy người không thèm để ý đến phụ thân nữa đâu."
Triệu Lan Chi cười, đưa tay kéo bím tóc nàng: "Ta nào có chọc nàng, là có người hãm hại, A Man, bây giờ con hãy đến từ biệt Tiểu Điện hạ, sự việc cụ thể phụ thân sẽ đích thân bẩm báo với Thái tử Điện hạ, chúng ta sẽ về quê ở ít ngày."
Thời điểm quan trọng này sao đột nhiên lại về quê, Từ Oản nhớ đến lời cữu cữu nói, trong lòng mơ hồ bất an.
Nhưng nghĩ lại thì nhảy cẫng lên: "Phụ thân, người mới vào Đông cung được mấy tháng, đã muốn cáo lão về quê rồi ư, có phải về quê rồi sẽ không trở lại đây nữa không?"
Cố tình dùng giọng điệu trẻ con hỏi hắn, Triệu Lan Chi bị nàng chọc cười: "Coi là như vậy đi, con bằng lòng chứ? A Man, con có bằng lòng về quê với phụ thân không? Sau này chúng ta sẽ không hồi kinh nữa, được không?"
Bộ dạng ông như vậy, nhất định không phải thoái ẩn bình thường.
Từ Oản thầm kinh hãi nhưng cũng đồng ý với ông.
Đến Đông cung, tất nhiên Lý Hiển trăm lần không muốn, đuổi Thục Nhàn cô cô ra ngoài, lôi kéo nàng lặng lẽ nói chuyện.
Từ Oản vội vàng đến,[Httt/d.đ+le.quy!don] chưa chuẩn bị lễ vật gì cho Lý Hiển, thừa lúc Thái Phó không ở đây vẽ một bức tranh, đời trước nàng không làm được việc lớn gì, chỉ yêu thi họa nên cũng có chút bản lĩnh vẽ tranh.
Tặng bức tranh thiếu niên cho Lý Hiển, chính là vẽ diện mạo hắn mấy năm sau.
Sau khi thành thân, thật ra nàng có gặp hắn một lần, chỉ là nàng không nhớ rõ, theo bên người Lý Hiển một thời gian dài, từ từ cũng nhớ ra.
Tư thế thiếu niên oai hùng, cẩm y hoa phục*, địa vị cao quý.
*cẩm y hoa phục: quần áo đẹp đẽ, lộng lẫy
Trên núi đầy hoa, bức tranh vẽ Lý Hiển đang ngồi đang câu cá bên hồ, rất thoải mái.
Lý Hiển rất thích bức tranh này, bảo nàng đề chữ, nàng nhất thời hứng khởi, giống như lúc tặng tranh cho cữu cữu vậy, hạ bút tặng chữ, lạc khoản* Từ Nhàn Nhàn.
*Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ.
Vô cùng yêu thích, Lý Hiển lập tức cất kỹ.
Quá trưa, sắp đến giờ chia tay, Từ Oản ngồi với hắn, người trong hoàng thất, bộ dạng không tồi nhưng phần lớn đều phong lưu, kéo tay hắn, tựa như trưởng bối căn dặn tiểu bối, cũng là quan tâm tới hắn.
Tỉ mỉ dặn dò: "Đợi khi ngươi trưởng thành, nhất định phải nhớ, không được ham mê nữ sắc, khi còn trẻ cũng không nên giống một số người đặt tâm trí trên người nữ nhân, muốn bảo vệ được Đông cung, người phải bảo vệ tốt chính mình đã."
Lý Hiển xì mũi coi thường những chuyện này, nhưng cũng phụ họa theo.
Hắn dẫn nàng dạo một vòng trong nội thất, nói nàng thích thứ gì thì cứ việc lấy.
Từ Oản suy nghĩ một chút, muốn khối ngọc bội trên người hắn, nói sau này có khi còn gặp lại, có chuyện đến cầu hắn, hắn phải hứa, nhất định phải giúp đỡ mới được.
Lý Hiển cũng đồng ý.
Dù sao cũng ở chung mấy tháng, lúc chia tay tự nhiên có chút không nỡ, nói với nhau rất nhiều chuyện, Từ Oản dùng bữa tối với hắn, ngồi cả ngày ở Đông cung, trời sắp tối mới rời đi.
Không biết Triệu Lan Chi dùng cách gì, Thái tử thoải mái để ông đi.
Ông đến đón nữ nhi, lại tỉ mỉ dặn dò, bảo nàng khi trở về không được nói với bất kỳ ai, ai cũng không được nói, tiễn nàng đến trước cửa nhà, lại hỏi Từ Phượng Bạch nhưng vẫn không nhìn thấy được.
Từ Oản mơ hồ biết một chút, nhưng vẫn giấu trong lòng.
Trở về phòng, nghĩ rồi lại nghĩ, cất khối ngọc bội của Lý Hiển cẩn thận, bảo Hoa Quế giúp thu dọn y phục, đi đến Tiền viện.
Hồng Vận nghe nói nàng trở về, đã đứng đợi nàng.
Mở cửa cho nàng, rồi canh gác ở ngoài.
Trong phòng ánh nến nhảy lên, một cái bóng ánh lên sau bình phong, Từ Phượng Bạch xõa tóc dài, nghiêng người đứng bên trong, trước ngực nàng nhô lên rất rõ ràng, tuy thân hình cao gầy, nhưng vừa nhìn thì đã biết là nữ nhân.
Dù dự cảm được từ trước, nhưng mà nhìn trực tiếp thế này, mắt Từ Oản đã đỏ ửng lên.
Từ Phượng Bạch nghe tiếng bước chân của nàng, từ từ đi ra, nàng ấy vừa mới đổi y phục, đứng bên cạnh bình phong, chỉ nhìn nàng như vậy, cười không rõ ràng.
Từ Oản ngơ ngác: "Cữu cữu..."
Từ Phượng Bạch xoay một vòng trước mặt nàng, giọng vẫn khàn như vậy: "Thế nào, không nhìn ra được à? Làm gì có cữu cữu, chỉ có mẫu thân con thôi, trước giờ vẫn luôn bắt buộc phải gạt con, đến đây A Man, đến đây với mẫu thân."
Đây là chính thức thừa nhận nàng đúng không?
Đáy lòng như nổ tung, chạy nhanh đến, nhào vào trong lòng Từ Phượng Bạch.
Từ Phượng Bạch ôm lấy nàng, thật lâu không mở miệng.
Đến khi không biết từ đâu vang lên tiếng mõ, cả hai mới giật mình tách ra.
Từ Oản lau nước mắt, muốn gọi mẫu thân nhưng không thể nào mở miệng, Từ Phượng Bạch ngồi xuống, lau mặt cho nàng: "Không nghĩ tới, sinh thời* còn có thể thừa nhận con, có phải đã dọa con sợ không?"
*sinh thời: chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người.
Từ Oản gật đầu, rơi lệ, thật lâu sau rốt cục cũng nhịn được nghẹn ngào, gọi ra được tiếng mẫu thân.
Từ Phượng Bạch cũng rất xúc động, càng ôm chặt nàng.
Giữa mẫu thân và nữ nhi luôn có sự gần gũi bẩm sinh.
Từ Oản khóc một lát, chợt nhớ đến chính sự, vội nói với nàng: "Phụ thân từ chức Vệ úy, cũng không để con đến Đông cung nữa, nói là đưa con và tổ mẫu về quê ở ít lâu, mẫu thân chắc là đã biết."
Từ Phượng Bạch thật sự không biết, nàng lộ vẻ ngơ ngác.
Ôm nữ nhi vào lòng, không ngờ Triệu Lan Chi đã đi trước một bước, vậy mà ông lại buông tha tất cả, vốn dĩ nàng còn do dự, nghe nữ nhi nói như thế, càng thêm xúc động.
Đúng rồi, không thể nào có biện pháp toàn vẹn hơn nữa, khẽ thở dài, lát sau lại bật cười: "Tuy phụ thân con có chút hồ đồ, nhưng lại toàn tâm toàn ý vì ta và con, con tạm thời đi với hắn, sau này chúng ta sẽ đoàn tụ."
Lúc này Từ Oản mới yên tâm, trong lòng rất vui mừng.
Nếu đã thừa nhận nhau, đương nhiên nói không hết chuyện, Từ Phượng Bạch ôm Từ Oản, bảo nàng hãy nghe lời phụ thân, bọn họ chỉ có thể bên nhau một ngày, e rằng ngày mai phải tách ra.
Từ Oản hiểu được, mẫu thân nàng đã chuẩn bị tốt đường lui, muốn rời kinh.
Mà phụ thân nàng, cũng muốn dẫn nàng theo.
So với đời trước, không biết đã tốt đẹp hơn bao nhiêu lần, có phụ thân có mẫu thân có gia đình, dựa sát vào người Từ Phượng Bạch, chưa bao giờ hài lòng như vậy.
Từ Oản không ngủ cả đêm, Từ Phượng Bạch cũng thức đến trời sáng.
Trời đã sáng, Hoa Quế đến đón nàng, đồ đạc cũng đã thu dọn xong, Triệu Lan Chi sẽ đến đón nàng, Từ Oản đứng dậy rửa mặt, trên người mặc váy xanh, chải búi tóc đơn giản, vẫn là bộ dáng trẻ con.
Từ Phượng Bạch không có tiễn nàng, cũng đang chuẩn bị rời kinh.
Về phòng, Từ Oản ôm Tiểu Bạch, đi khắp nơi dạo một vòng, cũng đã để lại thư cho Từ Vân, nhìn xung quanh, nghĩ xem có bỏ quên cái gì không.
Nếu còn tiếc nuối điều gì thì chỉ có một việc.
Đưa mèo con cho Hoa Quế, bảo nàng ôm lên xe trước, Từ Oản nhặt một chiếc chổi lông gà lên, chắp tay giấu sau lưng, đi nhanh đến Bắc viện.
Mới sáng sớm đã thấy nàng đến, thị vệ cũng để cho nàng vào.
Lên lầu, Cố Thanh Thành cũng vừa dậy, từ lúc nhận ra hắn đây là lần đầu tiên Từ Oản nhìn thẳng hắn, đi nhanh đến trước mặt hắn, đứng lại.
Thiếu niên ngồi cạnh bàn, đang vẽ bản đồ phòng thủ biên quan, ngẩng mắt lên thấy nàng, cũng có chút bất ngờ.
Cố Thanh Thành buông bút: "Mới sáng sớm, sao lại đến đây?"
Từ Oản tỉ mỉ nhìn hắn, chóp mũi chua xót.
Ngũ vị tạp trần, cảm xúc không nói rõ dường như tìm được chỗ để trút ra, ủy khuất hay không cam lòng, thiếu niên trước mắt khác biệt rất lớn với người kia, nhưng dù biết hắn không phải người kia, vẫn nảy sinh oán hận.
*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
Giơ chổi lông gà lên, nhắm ngay đầu vai hắn quất xuống một roi, nhưng lại sử dụng sức lực toàn thân, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống.
"Ngươi rất xấu xa, ngươi thật sự rất xấu xa!"
Quất xong một roi, tiện tay ném chổi lông gà xuống đất, xoay người chạy đi.
Ngay cả gã sai vặt đứng cạnh cũng hoảng sợ, Cố Thanh Thành càng không hiểu chuyện gì, đầu vai ẩn ẩn đau đớn, đi đến cửa sổ, nhìn thấy tiểu chân ngắn kia vừa đi còn vừa lau nước mắt, không biết tại sao nàng lại chịu ủy khuất.
Muốn nhìn thêm một lát, người bên cạnh đã đến nhắc nhở hắn: "Đại công tử, hôm nay Từ Tướng quân sẽ rời kinh, người có đến tiễn không?"
Tất nhiên phải tiễn, Cố Thanh Thành bỗng xoay người.
Tâm thần có chút không yên, bảo người đi dò hỏi, nói là Từ Oản đã được Triệu Lan Chi đón đi, cúi đầu trầm ngâm chốc lát, lại thất thần.[Httt/d!đ-l.q@đ] Từ Phượng Bạch muốn lặng lẽ rời kinh, nhưng mà nếu muốn cũng sẽ biết, Lý Thăng nhất định đến tiễn, chẳng qua, khi Cố Thanh Thành và Lý Thăng đến trước cổng thành, lại đến chậm một bước.
Người đã đi rồi.
Lý Thăng bảo hắn lên xe, cố ý bắt chuyện.
Huy hiệu của xe Phủ hoàng tử, người sáng suốt vừa nhìn đã biết, Cố Thanh Thành che giấu vẻ chán ghét trong mắt, sau đó lên xe.
Xe quay đầu lại, trên mặt Lý Thăng đều là sự giận dữ: "Thanh Thành ngươi phải chuẩn bị một chút, chắc chắn Từ Phượng Bạch sẽ ngã xuống, nhưng biên quan vẫn phải ổn định."
Thiếu niên gật đầu: "Vâng."
Lý Thăng nhìn hắn, sắc mặt hơi hòa hoãn: "Tiễn cũng không muốn ta đến tiễn, có thể thấy là giận thật, như vậy cũng tốt."
Vẻ mặt Lý Thăng rất nhanh khôi phục như thường ngày, bảo thiếu niên nhanh chóng đưa tin đến Thanh Thành, Cố Thanh Thành đồng ý rồi trò chuyện với hắn.
"Từ Tướng quân là giận ai?"
"Còn có thể là ai?" Lý Thăng cười nhạo một tiếng: "Tiểu tử vô lại kia e là không hề hiểu rõ Phượng Bạch, nàng tâm cao khí ngạo*, sao có thể sống qua ngày với hắn, nàng cũng không phải là người có thể có cuộc sống như vậy..."
*Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài
Cố Thanh Thành vén rèm cửa ra, gió thổi vào mặt, mặt trời vẫn chưa lên.
Cổng thành ở phía sau đã mở, theo xe ngựa lắc lư, càng ngày đi càng xa.
Hắn thầm thở dài, cũng không biết ai mới là người không hiểu Từ Phượng Bạch, đời trước vì Triệu Lan Chi vùi thây nơi sơn cốc, nàng đâm Lý Thăng một kiếm, từ đó hai người đoạn tuyệt, vì thế mà lưu lại mầm tai họa.
Thái tử thay Hoàng thượng xử lí triều chính, sổ con đều đưa đến Đông cung.
Lý Thăng cho người chạy đến Đông cung, Cố Thanh Thành vốn là muốn về phủ, đầu vai chuyển động một cái đã đau, lập tức theo hắn đến Đông cung.
Đến quá sớm, Lý Hiển cũng vừa thức dậy.
Vừa đến Đông cung, Thục Nhàn đã vội vàng chạy đến, quỳ xuống trước mặt thiếu niên, hai tay nâng lên một cuộn tranh, nói là hôm qua bản thân vô tình mở ra, mới biết được, Từ Oản đã từ biệt Lý Hiển.
Mí mắt Cố Thanh Thành nhảy lên, mở cuộn tranh ra, bức tranh thiếu niên ngồi câu cá bên bờ hồ.
Lạc khoản, Từ Nhàn Nhàn.
Chữ viết này, lạc khoản này, bỗng nhiên hắn ngẩng mặt lên, một tay vịn đầu vai đau đớn.
Đáng tiếc, biết cũng đã chậm.
Cố Thanh Thành vội vàng chạy đến Triệu gia, trạch viện chỉ còn lại chút đồ dùng, nha hoàn đã được phân phát hết, mà người Triệu gia, cũng đã rời đi.