Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 43: Tình huynh muội.



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Hồng Châu và Hồng Phúc vừa thấy nhau thì lập tức khóc.

Thời gian dài không có tin tức, trong lòng đều nhớ thương nhau, chưa từng quên.

Cũng không ngờ, đột nhiên lại gặp nhau như vậy.

Đúng ra thời gian không còn sớm, Từ Oản nên trở về từ lâu, nhưng mà màn đêm yên tĩnh, trong sân ngay cả tiếng bước chân cũng không có, Cố Thanh Thành ngồi ở Tiền đường, chén trà trên bàn cũng đã rót ba lần.

Quả thật thời gian đã không còn sớm, Từ Hồi hỏi, Hoa Quế nói đã bảo Hồng Vận ra ngoài tìm.

Bình thường chưa từng có chuyện như vậy, Triệu Lan Chi không ngồi yên, đứng dậy: "Không được, ta phải ra ngoài tìm mới được, nói là đến tiệm thuốc, nhưng đã trễ thế này, có tìm bao nhiêu vị thuốc cũng đã phải về rồi chứ."

Ông vừa định đi, Cố Thanh Thành đứng dậy gọi ông lại: "Không cần phải lo lắng, ta sẽ cho người đi xung quanh tìm thử."

Nói xong, lập tức rời đi.

Tuy nói vậy, nhưng Triệu Lan Chi vẫn ngồi không yên, đi theo ra ngoài.

Hồng Phúc nghe nói người muốn đi, dù lưu luyến nhưng vẫn đi ra.

Đội thị vệ đứng ở hai bên, Cố Thanh Thành quay đầu lại thấy nàng còn đang lau nước mắt.

Trăng lên cao, tỷ muội hai người vừa ôm vừa nói lời tạm biệt, Hồng Phúc lắp bắp trở lại bên người chủ tử của mình, vừa lau mặt, lại thấy hắn dường như thở dài, sau đó căn dặn nàng: "Hồng Phúc lưu lại đi, mai rồi hãy về!"

Nàng phấn khích đến suýt chút nhảy dựng lên, Hồng Châu cũng là thiên ân vạn tạ*, Cố Thanh Thành ra khỏi cửa chính, nói Triệu Lan Chi lát nữa vẫn không có tin tức của Từ Oàn thì hẳn đi tìm, hắn nói để hắn cho người tìm trước đã, bảo ông ở nhà chờ tin.

*thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần

Đội trưởng thị vệ Cao Đẳng đi phía trước dẫn đường, đèn lồng chiếu sáng khắp ngõ nhỏ.

Xe ngựa đã đến, Cố Thanh Thành lại không lên xe, đoàn người đi quanh hắn, để người cầm đèn lồng đi bên cạnh hắn, cứ thế rời đi, ngõ nhỏ vừa sâu lại vừa dài, đằng kia có một giao lộ hình chữ Đinh (丁), đoàn người chậm rãi đi đến.

Ra khỏi ngõ nhỏ, Cố Thanh Thành lên xe, vén rèm cửa, bảo Cao Đẳng lập tức trở về phủ.

Cao Đẳng đứng dưới xe, tưởng rằng bản thân nghe lầm, vội vàng nhắc nhở hắn: "Chủ tử, không cho người tìm Từ tiểu thư à?"

Trong xe ánh đèn mờ mờ, Cố Thanh Thành nhàn nhạt nhìn hắn, lông mày khẽ nhếch: "Không cần, chờ ta đi, tự nhiên nàng sẽ về, ngươi lưu người lại xác nhận nàng về lúc nào là được rồi."

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhẹ nhàng rơi trên vai hắn, mặt nghiêng của nam nhân như ngọc thạch, khẽ rũ mi mắt xuống.

Cao Đẳng vội vàng thuận theo, cho người lưu lại đứng quan sát từ chỗ tối.

Xe ngựa đi sát bọn họ, thiếu nữ dựa vào tường, hai tay giữ chặt cánh tay thiếu niên, nhìn lén.[d.đ_le%qu^y.d!on] Rèm cửa sổ vẫn được treo lên, có thể nhìn thấy được gương mặt Cố Thanh Thành, Từ Oản trốn ở chỗ tối bên đường, vịn vào bả vai Hoắc Chinh, không nhịn được nhô đầu ra, len lén nhìn hắn, khoảng cách rất gần, trái tim cứ đập thình thịch cực nhanh.

Dường như Cố Thanh Thành không phát hiện, ánh trăng chiếu sáng gương mặt hắn, chiếu lên má phải, thật sự trơn bóng, không hề có vết sẹo, so với thiếu niên tinh xảo năm năm trước, lúc này gương mặt của hắn càng gần với người kia hơn.

Chỉ một bên má, đã cảm thấy vô cùng tuấn tú, nhìn chằm chằm bọn họ rời đi, không khỏi thất thần.

Trên đường chỉ còn tiếng gió, Hoắc Chinh giật giật, ho nhẹ: "Được chưa?"

Lúc này Từ Oản mới tỉnh táo lại, nhìn hai bên một chút: "Ừ, đã muộn lắm rồi, ta phải về nhà, hôm nay đa tạ ngươi."

Hắn đã đưa nàng đi dạo vòng vòng quanh đây.

Hoắc Chinh thấy nàng xoay người đi về, cũng vội vàng đi theo, sóng vai với nàng: "Này, ngày mai ngươi có ra ngoài không?"

Từ Oản cười cười: "Không, chúng ta phải trở về kinh thành."

Hoắc Chinh vội vàng hỏi nàng: "Vậy à, người ngươi vừa tránh kia, nhìn thế trận lúc nãy, phi phú tức quý* đúng không?"

*phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị

Từ Oản không trả lời hắn, chỉ bước nhanh hơn.

Đi hết ngõ nhỏ, đến trước cửa nhà, Triệu Lan Chi chờ không nổi nữa đang muốn ra ngoài tìm nàng, phụ nữ (cha và con gái) vừa đối mặt, ông lập tức nổi nóng, Hoắc Chinh nhìn nàng vào nhà từ đằng xa, xoay người trở về.

Không ngờ vừa đi đến đầu hẻm, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Bình thường hắn cũng chỉ lăn lộn trong chợ, sao có thể làm đối thủ của ngươi kia, tay chân vừa chuyển động, thì đã bị đánh hôn mê.

Đầu óc mê man, thiếu niên tỉnh lại trong đau đớn.

Cũng không biết đang ở đâu, vừa mở mắt đã nhìn thấy góc áo bào viền tơ vàng, nhìn lên nữa, nam nhân trẻ tuổi toàn thân cao quý, thoạt nhìn hắn khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, lông mày khẽ nhếch, ánh mắt hơi trầm, đang rũ mắt xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Đây chính là người mà Từ Oản vẫn luôn trốn tránh, Hoắc Chinh nhận ra hắn, lăn một vòng rồi đứng lên.

Cao Đẳng đứng bên cạnh Cố Thanh Thành, khẽ nói với hắn: "Tiểu tử này đi về với tiểu thư, bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, đã xác nhận qua, hắn là đứa con nhỏ nhất của lò rèn ở phố đông, tên Hoắc Chinh, mười sáu tuổi."

Hoắc Chinh ngẩng mặt lên: "Ta là Hoắc Chinh, xin hỏi vị quan gia này tại sao lại bắt ta đến đây?"

Tuổi trẻ ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng.

Mắt phượng của Cố Thanh Thành khẽ động, mọi tức giận đều ẩn trong mắt, nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên, bảo Cao Đẳng: "Mười sáu tuổi, tại sao không tham gia binh dịch, giải xuống dưới."

Cứ tưởng, người này bắt hắn đến đây, nhất định là hỏi chuyện của Từ Oản, nhìn bộ dạng nàng vội trốn tránh, hẳn là có quan hệ với hắn, lúc đứng lên cũng không cảm thấy sợ. Đáy lòng còn có chút đắc ý, giống như có bí mật với Từ Oản, ở trước mặt nam nhân này sẽ chiếm hết tiên cơ.

Hai chữ binh dịch vừa vào tai, Hoắc Chinh thật sự có chút luống cuống.

Dù sao cũng còn trẻ, có ngông cuồng đến đâu cũng biết nông sâu, không ngờ ngay cả hỏi hắn cũng không hỏi, dứt khoát cho người bắt giam, trong lòng càng hốt hoảng.

Hoắc Chinh sốt ruột: "Tại sao muốn bắt giam ta? Bởi vì ta và A Man ở cùng một chỗ ư?"

Hai ngón tay khẽ gõ trên bàn, Cố Thanh Thành cũng ngước mắt nhìn hắn: "Ở cùng một chỗ? Ngươi nghĩ nhiều quá."

Nói xong khoát tay chặn lại, không kiên nhẫn nghe hắn nói, cho người giải xuống.

Lúc trở về thật sự rất tức giận, nghe nói Từ Oản đi dạo chơi với một tiểu tử choai choai thì càng mất bình tĩnh, cho người giải hắn đến trước mặt, nhìn bộ dạng của thiếu niên, mới phản ứng kịp.

Hắn đang làm gì đây, giống như một tiểu tử đang phát cáu.

Đợi người được giải đi, hắn mới đứng dậy mở cửa phòng ra, trăng lên cao, tỉ mỉ phát họa gương mặt của người kia, trong lòng ấm áp lên.

Từ Oản trở về nhà, không để cho Triệu Lan Chi hỏi gì, đi thẳng vào phòng.

Vừa mở cửa, đã sợ hết hồn, Hồng Phúc trốn sau lưng Hồng Châu, giấu cũng không giấu được, nàng nhìn thấy cô nương này cũng là vừa mừng vừa sợ, kéo qua nói chuyện. Hồng Châu lấy nước cho nàng rửa mặt, sau khi rửa mặt, ba người liền nằm trên giường trò chuyện với nhau.

Từ Oản vội vàng hỏi nàng chuyện mấy năm nay, Hồng Phúc nói thật: "Chủ tử cũng không dẫn ta theo, phần lớn thời gian đều bố trí cho ta ở trạch viện, thỉnh thoảng sẽ theo ngài hồi kinh, ta cũng có đến phủ thăm hỏi, các vị tiểu thư đều khỏe, thời điểm không có chuyện gì thì giúp chủ tử trông coi trạch viện, chủ tử đối xử rất tốt với ta."

Hồng Châu lại lau nước mắt: "Vậy thì tốt, đối xử tốt với muội là được."

Từ Oản thổn thức, thương cảm cho nàng, đang nói chuyện thì lại nghĩ đến những lời đồn đãi nghe được trên đường, trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này vội vàng hỏi: "Ai cũng nói chủ tử của ngươi biến thái, giết người không chớp mắt, hắn thật sự động một chút lại giết người ư? Còn nói luôn có người dâng mỹ nhân cho hắn, nhưng phần lớn đều bị hắn tra tấn đến chết..."

Nói đến đây, bản thân cũng cảm thấy hoang đường, tại sao lại hỏi đến hắn?

Hồng Phúc vội vàng xua tay: "Những điều này thật sự rất oan uổng! Giết người hay không giết người, ra chiến trường ai mà không giết người, nhưng rời khỏi đó,ta lại chưa từng thấy ngài ấy giết ai, hơn nữa bên cạnh ngài ấy cũng không hề có mỹ nhân nào, suốt ngày ở một chỗ với một đống nam nhân, khi hồi kinh đúng là cũng có người đưa đến, nhưng ngài ấy đều viện cớ rồi đưa đi!"

Từ Oản ngã xuống giường, nhìn chằm chằm màn trướng, khẽ thở dài: "Có lẽ ngươi không nhìn thấy, năm nay hắn cũng hai mươi mốt, đã lớn như vậy, người nào lại không có nữ nhân bên người..."

Câu tiếp theo nàng không nói, thời điểm thành thân, bộ dáng hắn cũng không giống như chưa từng chạm vào ai.

Nếu không phải cữu mẫu dạy dỗ, nàng cũng không biết chuyện nam nữ.

Nhưng hắn không giống vậy, thời điểm viên phòng đã rất thành thạo, khiến nàng đau đến rơi nước mắt, hắn còn dụ dỗ nàng nói một lát sẽ không còn đau, đều là lừa gạt, nàng đau đến mấy ngày!

Bỏ đi, nhớ đến những điều đó làm gì, giờ cũng đâu còn quan hệ với nàng.

Hồng Phúc kể thêm vài chuyện nhưng phần lớn đều không quan trọng, Hồng Châu đã nói, nàng chỉ ở Từ gia một đêm, sáng sớm đã có người đến đón, dù còn lưu luyến, nhưng cũng biết dù bây giờ gặp mặt, ngày sau nhất định vẫn sẽ từ biệt, cũng không thấy đau lòng.

Từ Oản nhìn ra từ trong phòng, thực sự đến đón Hồng Phúc, cũng không nói gì đến nàng, lúc này mới yên tâm.

Đồ đạc thu dọn cũng sắp xong, trước giờ đều là mẫu thân nàng ra lệnh, phụ thân nàng chấp hành, đã thông qua Cố Thanh Thành gởi thư đi, dù vậy cũng phải nhanh chóng hồi kinh để nhìn xem một chút, đồ trong nhà không nhiều lắm, đồ dùng mua tạm thời chỉ có thể ném đi,(d!đ+l@q^đ) Hồng Vận ra ngoài thuê xe, đại tẩu tiệm thợ rèn lại đến.

Đại tẩu vừa vào cửa đã bắt đầu khóc, khóc một mạch đến trước mặt Từ Hồi, nói là tối hôm qua Hoắc Chinh cả đêm không về nhà.

Sáng sớm người của quan phủ đến, nói tối qua hắn xúc phạm muội muội Cố Tướng quân, bị người của Cố Tướng quân bắt được đưa qua, dứt khoát cho hắn đi tòng quân, hỏi ra mới biết, muội muội Cố Tướng quân, chính là Từ Oản.

Đây nhất định là hiểu lầm nên bà vội vàng đến cầu xin Từ Hồi, nhờ nàng nói với người ta một tiếng, không có chuyện xúc phạm này, bà liên tục cầu xin, hy vọng có thể giữ được con trai bà, con trai bà đã được miễn binh dịch, quan trọng là ở nơi này nếu đi xuất chinh, sau này sẽ không thể đi học.

Từ Hồi nghe thế, vội vàng gọi Từ Oản đến hỏi chuyện gì xảy ra.

Từ Oản cũng không hiểu gì cả, thừa nhận buổi tối nàng có đi cùng với Hoắc Chinh, nhưng đâu có chuyện xúc phạm gì, nàng giương mắt, chỉ nói sau khi tách ra thì không biết Hoắc Chinh đi đâu, cũng không biết hắn đã làm gì, nhưng nhắc đến Cố Thanh Thành, mí mắt nàng lại nhảy lên, cảm thấy không phải chuyện tốt.

Quả nhiên, mẫu thân nàng thở dài: "Chúng ta phải nhanh xuất phát, không muốn gây chuyện gì thêm, nếu đã nhắc đến con, chắc có hiểu lầm, con đến hỏi thử xem, Thanh Thành là người niệm tình cũ, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể xử lý."

Vừa nói xong, phụ thân nàng cũng đến: "Đúng vậy, cũng cần đến cảm ơn một tiếng, hôm qua nó còn nhắc đến con, còn đến đây, phụ mẫu đã mất, họ hàng ở xa, chỉ còn một muội muội là con, nó luôn nhớ đến con."

Đúng rồi, trừ những họ hàng luôn đấu đá với nhau trong kinh kia, e là cũng không còn thân nhân nào khác.

Nói nàng là muội muội, nghe giống như thật sự xem nàng là muội muội, dù có chút không được tự nhiên, thị phi đúng sai đời trước cũng không liên quan đến hắn, chỉ cần kiểm soát tốt bản thân, không có tư tình gì với hắn là được rồi, bỗng nhiên Từ Oản ngẩng mặt lên, trong lòng không khỏi dịu lại.

Đồng ý với Đại tẩu, bảo Hồng Châu đi theo, chuẩn bị chút bánh nếp mới làm rồi ra khỏi nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.