Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 46: Thật xấu hổ



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Mùa hè nắng ấm, trong kinh vẫn như bình thường, nhưng e là sẽ sớm bất thường thôi.

Mấy con ngựa quay về từ ngoại thành phóng nhanh như bay, vào thành cũng không chậm lại.

Trên vai thanh niên đi đầu khoác áo choàng màu xám bạc, vạt sau khẽ lay động, hắn mặc áo gấm đội mão, vẻ mặt lạnh nhạt, phóng ngựa một mạch rồi dừng lại trước một trạch viện lớn, mới nghiêng người xuống ngựa.

Tất cả đều xuống ngựa, mấy người Cao Đẳng vội theo sát phía sau.

Trước cửa đã có người nhận được tin tức nên ra nghênh đón từ lâu, Cố Thanh Thành lập tức vào cửa.

Người trong viện đồng loạt quỳ xuống, hắn đi thẳng vào Tiền đường, tiện tay cởi áo choàng ra rồi ném vào tay gã sai vặt, xoay người ngồi xuống, trên bàn đã sớm chuẩn bị trà, vừa hồi kinh, có người đã đến đợi.

Nghe hạ nhân thông báo, lập tức bảo người đưa đến.

Lát sau, một nam nhân khỏe mạnh cao lớn đi nhanh đến, thấy hắn, đầu tiên là quỳ xuống: "Đại Công tử, là lỗi của ta, nếu ta vẫn khuyên nhủ Tam ca, e rằng hắn sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện như vậy!"

Cố Thanh Thành rũ mắt nhìn hắn, tức giận: "Tin tức báo là bệnh nặng, hắn lại đang chính trực tráng niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nam nhân không dám ngẩng đầu lên, chỉ trả lời: "Buổi tối đó, sau khi uống rượu với ta, Tam ca nói không thoải mái, phải đến thuyền hoa tìm Hoa nương, kết quả say rượu, mơ mơ màng màng không biết rơi xuống nước lúc nào, chết đuối."

Nghe hai chữ chết đuối, Cố Thanh Thành hung hăng nhắm mắt, lần nữa mở ra, trong mắt đã là màu đỏ.

Hai người cố ý lưu lại ở kinh thành, đều là huynh đệ của hắn.

Đời trước là chết trên chiến trường, cứ nghĩ lưu lại trong kinh, có lẽ sẽ tránh được, không ngờ kết quả lại thế này.

"Hắn có để lại lời gì không?"

"Nếu nói tiếc nuối, lúc Tam ca say rượu luôn oán trách với ta, nói hắn không muốn trôi qua những ngày thế này, nếu cứ mơ mơ màng màng sống như vậy, không bằng chết trận sa trường."

"Ngươi cũng nghĩ như vậy à?"

Nam nhân quỳ xuống đất không đứng lên, đường đường bảy thước nam nhi, vẫn dập đầu: "Cầu xin Tướng quân để ta ra trận!"

Cố Thanh Thành đứng lên, đến trước mặt hắn, đưa tay đỡ hắn: "Dù biết là sẽ chết, ngươi cũng muốn đi?"

Nam nhân cười ra tiếng: "Các huynh đệ đều không sợ hy sinh hay bị thương, đại trượng phu sao có thể sợ hãi, nếu kết quả cuối cùng là cái chết, vậy mạt tướng cũng tình nguyện chết trên chiến trường, cũng coi như chết có ý nghĩa!"

Những năm gần đây, một số người trong trí nhớ, hoặc nhiều hoặc ít, hắn cũng đã gặp qua.

Nhưng dù hắn có thay đổi số mạng bao nhiêu người, có bỏ võ theo văn, có cố ý chỉ điểm trông chừng, có cố ý nhìn chằm chằm, nhưng mà hoặc sớm hoặc muộn, cũng khó tránh khỏi cái chết.

Nói như vậy, A Man làm sao bây giờ?

Bản thân hắn cũng sẽ ra sao?

Cúi đầu chấp thuận nguyện vọng của nam nhân, lập tức đưa hắn rời kinh, lúc này mới ra khỏi Tiền đường.

Phủ Tướng quân xây bên cạnh Đông cung, trong sân rất bằng phẳng, không có núi giả cũng không có hồ nước, chỉ có một đình dài,(d!e$n.đa^n+l@quy.đo^n) ngoài hành lang được trồng rất nhiều hoa cỏ, hậu viện có một mảnh rừng đào lớn đã qua thời gian nở hoa, một màu xanh biếc.

Cố Thanh Thành đứng trong đình, ngẩng mặt nhìn những đám mây bay trên bầu trời.

Mây ngày hôm nay dĩ nhiên không giống mây ngày hôm qua, người đang tồn tại vì sao phải luôn đi theo một quỹ đạo, cảm giác thất bại khiến người ta rất tức giận, nhưng tức giận càng nhiều thì càng cảm thấy vô lực, người đấu với trời, chính là muốn chiến đấu cho vận mệnh của bản thân.

Đứng được một lát, hạ nhân báo là Đông cung nhận được tin tức nên đã phái người đến, Cao Đẳng đưa người tới, bản thân thì lui xuống.

Thái giám Vạn Phúc tiến đến hành lễ, Cố Thanh Thành không quay đầu lại.

"Tướng quân mạnh khỏe!" Vạn Phúc mỉm cười: "Thục Nhàn cô cô lệnh ta đến đây nói với Tướng quân một tiếng, nói nàng rất tốt, tuy luôn nhớ đến Tướng quân, nhưng lại không thể ra khỏi cung, hi vọng khi Tướng quân rãnh rỗi có thể đến thăm."

"Ừ." Cố Thanh Thành đáp lại: "Thái tử Điện hạ đang ở Đông cung à? Hiển Nhi đâu?"

"Đều rất tốt." Vạn Phúc vội vàng khen ngợi một trận: "Nhất là Tiểu Điện hạ, bây giờ ngài ấy rất chăm chỉ với việc học, Ngũ Điện hạ đến rất nhiều lần nhưng đều trở về, muốn đưa hắn ra ngoài chơi, hắn đều không đi đấy!"

Chỉ như một câu nói tùy tiện, nhưng Cố Thanh Thành lại xoay người lại.

Vẫn còn một vài chuyện xấu nữa, đời trước của Lý Hiển, chính là bị Lý Nhâm làm hỏng, luôn trầm mê nữ sắc, trên đầu chữ sắc có một cây đao, thời điểm Thái tử lên ngôi, hắn là con trai duy nhất, nhưng lại chết trên người nữ nhân.

Suy nghĩ một lát, gọi Cao Đẳng tới đây, chuẩn bị một chút lễ vật rồi chuẩn bị xe, đến Đông cung.

Ngày hè chói chang, thật sự dễ khiến người ta sinh buồn bực. Thời điểm mặt trời sắp lặn, cả kinh thành đều được bao phủ trong một màu vàng kim, một chiếc xe ngựa tầm thường chậm chạp vào cửa thành, nam nhân đánh xe đội đấu lạp*, không thấy rõ gương mặt, nhìn như một người đánh xe tầm thường, chạy vội vào trong phố.

*đấu lạp: nón, mũ rộng vành, nón tre có dán giấy dầu để đi mưa

Cố Thanh Thành chuyển ra ngoài từ lâu, đã xây một trạch viện khác. Phủ Tướng quân năm đó đã không còn tồn tại nữa, Từ Phượng Bạch qua đời. Phủ viện lớn thế này đã sắp chống đỡ không nổi, bây giờ chỉ còn dựa vào bổng lộc của Từ Cẩn Du và địa tô để duy trì qua ngày.

Xe ngựa dừng ở cửa sau, kêu cửa, xa phu lấy đấu lạp xuống, gã sai vặt canh cửa nhận ra hắn, nhanh chóng để xe đi vào.

Nắng chiều rơi trên mui xe, thiếu nữ vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một vết sáng nhỏ rơi trên người nàng, gương mặt nàng vui vẻ, quay đầu nhìn người nào đó mỉm cười, mi phi sắc vũ*.

*mi phi sắc vũ: mặt mày hớn hở; mở cờ trong bụng; mặt tươi như hoa

Xa phu vén rèm cửa, bên trong đều là nữ quyến.

Hoa Quế ôm hài tử xuống xe trước, sau đó Hồng Châu và Hồng Phúc đi theo Từ Oản xuống xe.

Năm năm, trong nhà đã thay đổi rất nhiều, nghe nói Từ Oản trở lại, nhóm tỷ muội tiểu thư Từ gia đều đi ra, Từ Vân đi nhanh nhất, dẫn đầu chạy ra cửa sau.

Cô nương mười lăm tuổi, quả nhiên Từ Vân không khác gì tiểu cô nương trong trí nhớ của nàng, vừa đến đã ôm chầm lấy Từ Oản, bước chân nàng không chút nào là không ổn, còn đi rất nhanh.

Từ Oản chỉ cảm thấy trên người đè nặng, bị đụng suýt chút ngã xuống.

Từ Vân thấp hơn nàng một chút, bàn tay lớn khuôn mặt thì nhỏ nhắn, lông mày cong cong, đôi mắt tròn xoe, ôm Từ Oản xong thì đẩy nàng ra, đập vào đầu vai nàng.

"A Man hư! Lén lút bỏ đi, cũng không nói cho ta biết trước một tiếng! Muội nói xem mấy năm này muội đã đi đâu, tại sao không có một lời nhắn nào, ta suýt nữa đã quên bộ dáng của muội!"

"Biểu tỷ." Từ Oản nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Ôi, để muội nhìn một chút, đây là cô nương nhà nào, sao có thể xinh đẹp như vậy, sao có thể rạng rỡ thế này?"

Cố ý khoa trương trêu chọc nàng, quả nhiên nàng bị chọc cười, nói câu đáng ghét, mắt lại đỏ hoe.

Các cô nương khác cũng đến nói chuyện, Từ Xúc Từ Họa còn có tiểu Từ Chỉ, Từ Oản bị các nàng vây quanh, kéo đến hậu viện.

Thân thể Lão Thái gia ngày càng tệ đi, qua hết mùa hè cũng khó khăn.

Từ Cẩn Du không có ở nhà, Từ Oản thấy cữu mẫu - Vương phu nhân, bước đến làm lễ với bà, Bình Nhi đưa nàng đến chỗ Lão Thái gia để dập đầu, Lão Thái gia đã nằm trên giường không dậy nổi nhiều ngày, so với mấy năm trước quả thực không thể nhận ra, gầy trơ xương, thân hình tiều tụy, đôi mắt gần như không mở ra được.

Bình Nhi đi ra ngoài, Từ Oản quỳ gối trước giường: "A Man dập đầu với Tổ phụ."

Nàng dập đầu xong, ngẩng mặt lên nhìn ông, trong lòng hiểu rõ, chắc hẳn ai cũng sẽ có một ngày như thế này, nhưng mà vẫn thấy rất đau lòng.

Nha hoàn đứng bên cạnh Lão Thái gia nói lại một lần nữa, Lão Thái gia nhìn chằm chằm Từ Oản, từ trong miệng thốt ra một câu nói mơ hồ không rõ: "Ai vậy? Là Thanh Sơ của ta về à?"

Đôi mắt ông trợn to, trên mặt gầy đến mức chỉ còn mấy nếp nhăn, nét mặt có chút dữ tợn.

Từ Oản muốn giải thích một chút, nhưng đoán chừng lúc này thần trí ông cũng không ổn lắm, liền ngẩng mặt lên, dạ một tiếng.

Giọng nói Lão Thái gia đã không còn rõ ràng, muốn đứng lên nhưng lại không làm nổi, nha hoàn liền ấn ông xuống, nói với ông, bảo ông dưỡng bệnh thật tốt, nói tiểu thư đã trở về, ông phải dưỡng tốt thân thể mới có thể gặp lại vân vân.

Từ Oản cũng vội vàng đứng lên, đến trước mặt ông.

Lão Thái gia nắm tay nàng, một hàng nước mắt đục ngầu rơi xuống: "Thanh Sơ, con đừng trách phụ thân, phụ thân thật sự rất đau lòng!"

Biết là nói mẫu thân nàng, nhưng trong lòng Từ Oản không nhịn được chua sót, ngồi phụng bồi ông một lát, ông mơ mơ hồ hồ, một lát gọi Thanh Sơ một lát lại gọi Phượng Bạch.

Lão nhân không có nhiều tinh lực, thấy nàng thì vừa khóc vừa cười, nàng ngồi cạnh một lát rồi đi ra.

Màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen, Từ Oản thu xếp ổn thỏa cho Hoa Quế Hồng Phúc và Hồng Châu, nàng vẫn ở căn phòng trước đây, bảo người chú ý động tĩnh phụ mẫu nàng ở cửa sau.

Sau khi rời Thanh Thành, cả ngày lẫn đêm nàng và phụ mẫu đều gấp gáp trở về, gần đến kinh thành mới tách ra.

Không ngờ nàng lại trở về trước, trong phòng đã được sắp xếp gọn gàng, Từ Vân lại đến đây.

Nàng thả giỏ trên bàn, Hồng Châu mở ra nhìn thì thấy đều là trái cây tươi ngon, nhanh chóng lấy ra một ít rồi rửa sạch, đặt lên khay rồi bày ra bàn.

Từ Vân ngồi ngay ngắn đoan trang,(d.đ-l!q@đ) không còn bộ dạng ngồi chồm hổm như khi còn bé, động tác cũng không còn hấp tấp, chỉ là thời điểm nhìn Từ Oản cười, trong đôi mắt kia, vẫn sáng long lanh.

Ở bên ngoài Từ Oản cũng có mang về một chút lễ vật để tặng bọn tỷ muội, từ trong đó chọn ra một cặp đá Hổ Phách hiếm thấy, đưa đến trước mặt nàng, đặt xuống, mỉm cười: "Cái này tặng cho biểu tỷ để ngắm nghía giết thời gian."

Từ Vân cười yếu ớt, nhận lấy đặt trong lòng bàn tay vuốt vuốt: "May mà muội vẫn còn nhớ đến ta, nếu không ta sẽ rất đau lòng."

Hồng Châu đang bỏ hạt trái cây ở bên cạnh, Từ Oản nhìn thấy, đột nhiên nhớ đến Trịnh Hà: "Trái cây này là biểu ca tỷ đưa đến à? Thật sự là mỗi ngày mỗi tháng đều để ở trong lòng!"

Từ Vân gật đầu: "Đúng là biểu ca đưa đến hắn suốt ngày dong dài, thật sự phiền chết người!"

Từ Oản chỉ cho là nàng đang hờn dỗi, lơ đễnh: "Tỷ phiền thật à? Để ta đoán một chút, bây giờ Trịnh Hà là không phải rất gầy nhưng lại cao, vẫn luôn nhớ đến người biểu muội là tỷ đây, e là luôn muốn thân càng thêm thân với tỷ!"

Từ Vân nghe vậy, trên mặt đang treo nụ cười đột nhiên cứng lại.

Nàng khó hiểu nhìn Từ Oản, nhíu mày: "Muội đang nói gì vậy, bị người phòng kia nghe thấy, sợ sẽ bị cười nhạo mất thôi, biểu ca ta đã định hôn sự với Từ Xúc, đâu có chuyện gì với ta."

Giống như bị cây búa đập vào lòng, Từ Oản ngước mắt lên: "Hắn và Từ Xúc định hôn sự?"

Từ Vân ừ một tiếng, tự tay lột trái cây đưa đến trước mặt Từ Oản: "Đang yên lành, nhắc đến hắn làm gì, bây giờ ta rất không muốn nhìn thấy hắn, sẽ khiến ta cảm thấy đau lòng."

Đâu chỉ mình nàng đau lòng, Từ Oản cũng rất kinh sợ.

Thật sự không biết có phải chuyện tốt hay không, đời trước Từ Vân đi đứng bất tiện, vì vậy mà từ như con khỉ biến thành tiểu thư an tĩnh nơi khuê phòng, biểu ca nàng Trịnh Hà vì nàng mà làm không ít chyện điên rồ, bây giờ chân nàng tốt, sao lại thay đổi lớn như vậy.

Nhưng mà, điều khiến nàng kinh hãi hơn còn ở phía sau, Từ Vân ngồi một lát, bảo Hồng Châu đi xuống, kéo Từ Oản vào trong phòng, tỷ muội sóng vai nhau ngồi ở mép giường, Từ Vân ôm cánh tay Từ Oản, dựa vào bả vai nàng.

Thở thật dài, thiếu nữ ôm lấy cổ nàng, nước mắt rơi xuống: "A Man, đáng lẽ chuyện này ta không nên nói với muội, nhưng mà mẫu thân ta nói, e rằng chỉ có cô cô trở về mới giúp được ta, Lão Thái gia muốn đưa ta vào cung, nói muốn lấy lại vinh quang cho Từ gia, phụ thân ta bị ma quỷ ám ảnh, cũng nói như thế!"

Mệt nàng còn đến dập đầu Lão Thái gia, nghe ông gọi tên mẫu thân nàng, nhìn bộ dạng áy náy của ông còn xúc động.

"Ông ấy già nên hồ đồ, cữu cữu cũng hồ đồ luôn ư?" Trong lòng đầy tức giận, Từ Oản đưa tay vòng qua vai tiểu biểu tỷ: "Yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.