Khuê phòng của nàng và Từ Viên cũng không khác nhau lắm, có thể thấy được Từ gia đối đãi với nàng cũng rất có lòng.
Giường gỗ lớn được sơn mới, chăn nệm phía trên đều được thay mới, trong phòng còn có tủ lớn, trang trí trong phòng giống như dành cho một đại cô nương. Trong lòng của Từ Oản luôn quan tâm đến chuyện của cha mẹ mình, sau khi quay về cũng không chú ý tới những chuyện này.
Hai cha con ngồi lại với nhau cùng ngắm bức tranh, hắn đi lấy chậu than tới để đốt lửa, nói rằng không thể giữ lại bức tranh này. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, càng cháy càng mạnh. Bên cạnh chậu than là hai cha con Triệu Lan Chi đang ngồi đó, trong tay hắn đang cầm bức tranh, và một người thân của mình là nàng đang ở bên cạnh, ngón cái đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu nữ trên bức họa, trên mặt nở nụ cười.
Từ Oản còn có chút mơ hồ: "Cha ~"
Đưa mắt nhìn, ánh mắt hắn dịu dàng: "A Man, con nhớ được không? Hình dáng của mẹ con là như vậy đó, lúc nàng ấy sinh con ra, đã cố ý đặt nhũ danh cho con là A Man, ý nghĩa như tên, không ngừng lớn lên vậy.”
Ánh mắt Từ Oản lưu luyến nhìn bức tranh: "Nhưng mà con không hiểu lắm, tại sao phải thiêu hủy nó? Chỉ là một bức tranh thôi mà.”
Hắn nhìn ngọn lửa đang bập bùng cháy, đáy mắt cũng nhiễm đỏ: “Thật ra thì cha cũng không thể bỏ được, nhưng những thứ này không nên giữ lại, mẹ con và ta cũng không có thành hôn, nếu bị truyền ra ngoài sẽ phá hỏng danh tiết của nàng ấy.”
Nàng vẫn nắm lấy một góc bức tranh: “Nhưng con muốn giữ lại, tự con sẽ bí mật giữ lại, không cho người khác nhìn thấy, có được không?”
Triệu Lan Chi dụ dỗ nàng: "Nhìn một chút là được rồi, những thứ đồ này ở Từ gia sẽ khiến cho người ta chỉ trích, không thể giữ đâu.”
Nói xong, hắn dứt khoát kéo bức tranh qua, ném vào chậu than, mặc cho ngọn lửa bùng cháy lên.
Từ Oản kêu lên một tiếng: "Cha!"
Hắn nhìn ngọn lửa, bắt đầu nghĩ làm sao để dỗ nàng: "Thật ra thì con ở lại nhà của cậu, không phải rất tốt sao? Còn chuyện của mẹ con cũng đều đã qua rồi, không cần lúc nào cũng nghĩ tới đâu, cậu con chăm sóc con thì cha cũng yên tâm. Đây chính là nhà của con, đừng nghĩ tới chuyện khác.”
Bức họa nhanh chóng cháy sạch sẽ, nàng ôm lấy hai đầu gối: "Làm sao lại không nghĩ được? Tại sao nhà của cậu lại là nhà con? Nếu gọi là cậu, vậy mẹ con chính là muội muội của cậu sao?”
Ngày trước chưa bao giờ suy nghĩ cặn kẽ qua, sống lại một lần mới phát hiện, những thứ nàng biết khi còn nhỏ có trăm ngàn chỗ sơ hở.
Hình như Triệu Lan Chi không ngờ nàng sẽ có câu hỏi như thế, (quynhle2207//) giật mình: "Muội muội, chính là muội muội......"
Lời còn chưa dứt, Từ Oản đã quay đầu nhìn lại: "Con đã xem qua tộc phổ của Từ gia rồi, tất cả những cô nương chưa xuất giá, cũng như đã thành hôn với độ tuổi phù hợp của tất cả các phòng tổng cộng lại cũng không có bao nhiêu người, nhưng không phải là người nào trong số đó cả.”
Đầu lưỡi của hắn líu lại: “Nghĩa…. Là nghĩa muội."
Đôi mắt đen như mực của Từ Oản cứ nhìn hắn như vậy: "Có thể kể cho con nghe một chút về mẹ con hay không? Đây cũng là người sinh con ra mà, tại sao lại không thành thân? Người ta đều danh chánh ngôn thuận thành thân trước rồi mới sinh con, không phải sao?”
Hắn thẹn quá thành giận: "Đứa nhỏ này thật là!"
Đột nhiên Từ Oản nhích gần chút: "Thật sự mẹ con khi sinh con ra vì khó sinh mà chết sao?”
Triệu Lan Chi đứng bật dậy, tìm đại hướng nào đó quay người đi: “A Man, cậu con cho người nhắn cha tới, vừa đúng lúc cha cũng muốn nói với con một tiếng nên mới tới, giờ cũng muộn rồi, trưa mai phải lên đường.”
Giống như là bị sét đánh giữa ngã ba đường, đánh trúng ngay đáy lòng của Từ Oản.
Nàng không để ý tới những câu hỏi về chuyện của mẹ nữa, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo hắn: “Đừng đi, con không cho cha đi!”
Triệu Lan Chi đi một vòng trong khuê phòng nàng, nàng cũng đi theo sau hắn, luôn mở miệng nói: “Cha không thể đi, con muốn đi theo cha, con không muốn ở nhà của cậu, con muốn có nhà của mình, cha đi rồi còn trở về sao? Nếu không trở về thì làm thế nào?”
Đột nhiên hắn bật cười: "Gì mà không trở về? Tại sao cha lại không trở về?”
Nàng vội vàng kéo ống tay áo của hắn, /le.quy.don//quynh.le..2207/ dường như rất sợ lúc này hắn sẽ bỏ đi: “Không phải cậu đã nói Đông cung gì đó còn thiếu người sao? Cha có thể ở lại kinh đô mà, không phải sao?”
Triệu Lan Chi buồn cười nhìn nàng: "Ai dạy con nói những cái này? Là cậu con hả?"
Dĩ nhiên không phải, Từ Oản cố gắng giải thích cho hắn: "Con không muốn tách ra với cha, nếu nói cha ở lại kinh đô, mỗi ngày ở chung với nhau không phải tốt sao? Cho dù cha có lấy vợ sinh con cũng không sao hết, dầu sao thì con vẫn còn có cha….”
Nàng hấp tấp nói xong, bộ dáng kia của nàng làm hắn buồn cười.
Dắt tay nàng, đung đưa bước tới giường, chỉ coi nàng như một đứa nhỏ mà dụ dỗ: “Được rồi, không đi, cha không đi nữa, có muốn ngủ một giấc không? Cha ở cùng với con.”
Nàng ngoan ngoãn cởi giày, leo lên giường nằm xong, vẫn còn không yên lòng: "Thật sao? Không phải cha mới nói ngày mai phải đi sao?”
Hắn ngồi bên cạnh, đắp kín chăn mỏng cho nàng: "Ừ, vốn là ngày mai phải đi, nhưng mà A Man lại không để cho cha đi, vậy thì không đi nữa, mai mốt mua một căn nhà lớn, để dành cho A Man, ngày nào cũng ở cùng với A Man.”
Không biết vì sao nhưng trong lòng Từ Oản vẫn còn hoang mang.
Nghe hắn nói những lời này, đây rõ ràng chỉ là lời nói để dỗ dành đứa nhỏ, nàng chợt nhớ ngày mai Từ gia có lễ lớn, vội vàng hỏi thử một câu: “Ngày mai là sinh nhật biểu tỷ, mỗi năm nàng ấy và Lão đầu gỗ đều mừng chung với nhau, cha nhớ không?”
Từ Thịnh, cha của Từ Phượng Bạch, năm xưa cũng xuất thân từ tướng sĩ, sau đó hai đứa con trai liên tục chết trẻ, liền hồi kinh giữ một chức vụ thanh nhàn.
Được rồi, tộc phổ của Từ gia trước đời của lão gia đều là ở Giang Tây xa xôi, ở kinh đô cũng không có họ hàng thân cận nào.
Từ Cẩn Du thì rảnh rỗi càng thêm rỗi rảnh, Từ Thịnh nhìn hắn ta không vừa mắt, cũng do tính tình của lão đầu này vô cùng cổ quái, cả người lúc nào cũng mang bộ dáng lạnh lùng, Từ Viên gọi ông ta là là Lão đầu gỗ, từ từ, bọn nhỏ cũng lén lút gọi ông như vậy.
Triệu Lan Chi đã biết chuyện này rồi, Từ Oản có kể qua với hắn chuyện học theo bọn nhỏ lén gọi Lão đầu gỗ mà bị phạt.
Năm nay, là mừng thọ 60 của Từ Thịnh. [dien.đàn..lê..quý.đôn.com] Từ sáng sớm, Từ Phượng Bạch đã cho người thu dọn rồi, đương nhiên hắn biết chứ.
Gật đầu, hắn nhìn nàng cười: "Ừ, đã nói không đi, đương nhiên là tới chúc thọ rồi.”
Ngay lập tức Từ Oản nhướng mày: "Biểu tỷ nói còn có dựng sân khấu, vậy cha phải tới, chúng ta cũng nhau coi diễn kịch.”
Triệu Lan Chi tiếp tục gật đầu: "Được, đến lúc đó phải cùng A Man của chúng ta coi diễn kịch.”
Nếu như đã nói là tới chúc thọ, như vậy sẽ không đi rồi!
Lông mày của Từ Oản nhếch lên, liền cười.
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của nàng, hắn cũng cười, đứng lên: "Cười cái gì, con không để cho cha đi, cha sẽ không đi, mau ngủ đi, ngay mai xem diễn kịch cùng với cha.”
Nàng nhìn hắn, không chịu nhắm mắt: "Sáng quá, không ngủ được."
Mới nói xong, một tay của cha nàng bịt mắt của nàng: "Tối rồi đó, A Man ngủ đi ~"
Đây không phải là đang dỗ nàng sao, loại cảm giác này trước giờ chưa từng có.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn làm cho cả người nàng ấm áp, thoải mái, tạm thời nàng quên mất những thứ làm cho người ta tò mò kia, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, lại nằm mơ, trong mơ có hoa đào đang bay, thiếu nữ đang đi rất chậm dưới hoa đào kia, gió cuồn cuồn nổi lên thổi hoa đào bay đầy trời, cuốn lại với nhau biến thành hoa quế.
Hoa quế cũng rất đẹp, phía dưới là hồ nước thật ấm áp.
Loại cảm giác ấm áp đó làm cho nàng không muốn tỉnh lại từ trong mộng.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Oản bị những tiếng loảng xoảng trong nhà đánh thức, nàng mở mắt, phát hiện trong nhà sáng mờ mờ, màn giường đã được buông xuống, Hoa Quế đang cầm cái chổi lông gà quét bụi chung quanh.
Bụng bị đói kêu vang, thân thể mỏi nhừ, Từ Oản ngồi dậy: "Hoa Quế, ta đói rồi."
Hoa Quế thấy nàng đã tỉnh dậy, bước nhanh tới: "Có thể không đói à? Trời còn chưa tối thì đã ngủ rồi, ngủ thẳng đến khi trời sáng luôn, mau dậy đi, tiền viện rất náo nhiệt, đang dựng sâu khấu kịch đó!”
Nàng vẫn cho là trời còn chưa tối, kết quả là trời đã sáng rồi, nhớ đến chuyện của cha ruột mình, liền thức dậy.
Mặc xong quần áo, <quynh..le*2207> Hoa Quế còn cố ý cài hoa lên hai búi tóc của nàng, lúc đầu không để ý tới, chờ ăn mặc chỉnh tề, Từ Oản đứng trước gương, quả thật không còn gì để nói.
Váy màu phấn đào, ngược lại càng làm cho làn da của nàng càng trắng hơn, càng nổi bật hơn, nhưng trên đỉnh đầu lại có hai đoa hóa, tính đưa tay lấy xuống mấy lần. Nhưng cũng đúng, mười năm trước, những cô nương trẻ tuổi cũng thích hoa rực rỡ như vậy, huống chi là một đứa nhỏ.
Thời điểm này, đều thích trang điểm như thế này.
Nàng an ủi bản thân mình, rồi quay đi.
Hậu viện đã náo nhiệt lên, đa số tất cả nha hoàn và gã sai vặt đều có mặt tại đây, những đứa nhỏ được cho ra ngoài.
Hoa Quế dẫn theo Từ Oản ra ngoài thì mặt trời đã lên cao.
Khách khứa đã tới tiền viện, Vương phu nhân và Từ Cẩn Du đều đã tới tiền viện, Triệu di nương nắm tay Từ Chỉ, và Trần di nương đang ở trong viện nhìn bọn họ.
Hôm nay cũng là sinh nhật Từ Viên, ăn mặc càng thêm dịu dàng, vừa nhìn thấy Từ Oản bước từng bước nhỏ đi tới: "A Man, sao giờ ngươi mới đến?”
Hoa Quế chào hỏi với hai di nương, rồi dặn dò mấy đứa trẻ: “Nhớ kỹ, có ai hỏi tới A Man, mọi người phải nói là bà con, có biết không?”
Mỗi năm đều như vậy, khi có người ngoài hỏi đến, thì nàng chính là biểu tiểu thư.
Từ Oản rũ mắt xuống, trong lòng thấp thỏm bất an.
Từ nãy tới giờ, nàng vẫn không yên lòng, nhớ tới cha mình, lại muốn đi tìm hắn.
Từ Viên đứng chung một chỗ với nàng, ôm vai của nàng, còn quơ qua quơ lại: “Sao vậy? Hôm này là sinh nhật của ta, phải vui lên chứ!”
Từ Oản kéo môi, cười với nàng ấy: "Ừ, chúc mừng ngươi...ngươi lại lớn thêm một chút, lại đẹp thêm."
Từ Viên cười, nhướng mày nhìn hai người muội muội đứng ở một bên: “Nghe không? A Man nói ta lại đẹp hơn, có thấy không?”
Tiểu biểu tỷ này, thích khóc cũng thích cười.
Nhưng mà nàng ấy thích làm đẹp nhất, bây giờ trong lòng Từ Oản đã trưởng thành rồi, chỉ dỗ nàng ấy như một đứa trẻ.
Hai di nương đang đứng nói chuyện, Từ Họa đứng cùng một chỗ với tỷ tỷ, nghe Từ Viên gọi các nàng, len lén kéo Từ Xúc một cái.
Từ nhỏ Từ Xúc đã đặc biệt ốm yếu, ốm yếu giống như mẹ nàng ta, khuôn mặt thon nhọn, dáng người mảnh mai, còn Từ Họa là người xinh đẹp nhất trong mấy người tỷ muội còn lại, mặt mày tinh xảo, từ lúc chào đời đến bây giờ, càng ngày càng đẹp hơn.
Từ Xúc nói đúng liên tục: “Trong mấy người tỷ muội của chúng ta, tất nhiên tỷ tỷ xinh đẹp nhất rồi~"
Từ Họa cúi đầu rũ mắt, đứng ở bên người nàng ta.
Ngay lập tức Từ Viên cười lớn, quay lại còn nói nhỏ bên tai Từ Oản, rất vui vẻ: “Mở mắt nói láo, ngươi nhìn xem sắc mặt Từ Họa như thế nào, ha ha!"
Từ trước đến giờ, Từ Viên và Từ Họa đều không hợp nhau.
Tuy ở ngoài mặt nhìn không ra chuyện không thân thiết, nhưng về sau càng lớn lên, có thể âm thầm nhìn ra được chút ít.
Ý nghĩ của Từ Oản không đặt ở chỗ này, kéo Từ Viên lại nói nhỏ: “Ta muốn đi trước, hỏi cậu một chút khi nào thì cha ta tới, cứ có cảm giác không yên lòng, hôm qua hắn nói không đi, không biết có phải gạt ta hay không nữa?”
Từ Viên chống hông, nhìn nàng khẽ thở dài.
Than thở gì chứ!
Từ Oản im lặng: "Sao vậy?"
Từ Viên mang vẻ mặt: thật sự ngươi không có một chút đề phòng nào, đầu ngón tay xỉ vào trán của nàng: “Đương nhiên là gạt ngươi rồi! A Man ơi là A Man, tại sao ngươi lại dễ bị gạt như vậy hả? Ngươi đếm thử giùm ta ngươi đã bị gạt bao nhiêu lần rồi, sao hả? Không nhớ nổi à?”
Nói xong, *quynh!!le!!2207* nàng ấy bắt đầu gập ngón tay lại: “Lần trước, ngươi không để cho cha ngươi đi, cha ngươi mua cho ngươi một túi kẹo đường, ngươi ăn xong kẹo thì cũng không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Lần trước nữa, ngươi cũng không để cho hắn đi, hắn sai nha hoàn dẫn ngươi đi miếu chơi, khi ngươi trở về, hắn cũng không còn ở đây nữa. Đặc biệt nhất là lần trước đó nữa, ngươi không để hắn đi, hắn dỗ ngươi chơi trốn tìm, ngươi trốn chúng ta ở hậu viện đến nỗi ngủ quên luôn, cũng là cậu tìm được ngươi….”
Trong đầu Từ Oản vang lên một tiếng ong, nhanh chân chạy về hướng tiền viện.
Ở phía sau, Từ Viên gọi với theo nàng, di nương đứng ở cửa đều nhìn qua bên này, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện, bỏ qua luôn.
Từ Viên hấp tấp kéo váy lên, chạy theo.
Ở tiền viện rất náo nhiệt, sân khấu đã được dựng xong rồi.
Bọn sai vặt đang bày ghế ngồi và những băng ghế dài ở một bên, trên sân khấu giăng đầy những dây lụa chúc mừng, khắp nơi đều là người.
Khách mời tới lui tấp nập, Từ Oản cắm đầu chạy tới, hơi do dự bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Từ Phượng Bạch, nàng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, chạy vòng qua bên núi giả, vừa chạy vừa nghĩ đến nỗi thất thần, thiếu chút nữa đụng vào người khác.
Ngước mắt, một tay Từ Cẩn Du xách cổ áo của nàng, Từ Viên đuổi theo ở phía sau cũng nhanh chóng đụng vào.
Mỗi tay của đại cữu nắm một người, sau đó ổn định vững vàng mới thả ra.
"Không chờ ở hậu viện, lại chạy loạn ở tiền viện, tiểu cô nương như vậy còn ra thể thống gì?”
Còn lâu Từ Viên mới quan tâm, cười hì hì lớn tiếng gọi hắn ta: "Cha ~"
Từ Oản cũng hấp tấp cúi đầu: "Cậu."
Từ Cẩn Du ho nhẹ một tiếng: "Trong nhà có khách quý, tuyệt đối không được thất lễ.”
Lời nói vừa dứt, từ đằng sau hắn ta có một thiếu niên đi tới, nhìn dáng vẻ cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, lông mày khẽ nhíu, mắt phượng khẽ nhếch, rõ ràng là một thân cẩm y, làm ra vẻ là một người đàn ông trưởng thành, có thể nói là tuấn tú, cũng có thể coi là xinh đẹp.
Từ Cẩn Du vội cười cười tỏ vẻ áy náy: “Ta dẫn ngươi đi tới hậu viện nghỉ ngơi, tiểu nữ là Từ Viên, giống như là con khỉ con vậy, Cố tiểu công tử chê cười rồi.”
Từ Oản làm gì có ý định nghe bọn họ nói gì, gọi cậu, sau đó nhẹ nhàng thi lễ với thiếu niên kia, liền bỏ chạy lấy người.
Từ Viên trợn mắt nhìn cha nàng ấy một cái: "Không được nói con giống khỉ con ~ phụ thân hư quá!"
Nói xong, vén áo thi lễ với người thiếu niên kia, dậm chân chạy theo hướng Từ Oản đã chạy.
Từ Cẩn Du gọi với theo nàng ấy, quay đầu lại cười áy náy: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, vô cùng thất lễ.”
Thiếu niên chỉ nói không sao, hắn quay đầu lại thì hai đứa nhỏ đều đã chạy xa rồi.