Gả Vai Ác

Chương 19: Hôn sự



Tiệc xuân được đặt trong vườn thượng uyển, có chỗ ngồi riêng cho nam và nữ, ngăn cách nhau bằng một bức tường.

Sau khi tách ra với Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê đi đến chỗ gia quyến và tìm một góc khuất để ngồi.

Cùng lúc đó, Thái tử Ninh Đàn khoanh tay bước lên lầu Quỳnh Ngọc, theo sau là một thái giám trẻ tuổi trong trang phục màu đỏ sẫm và thắt lưng bằng ngọc.

“Thi thể cháy đen của người thanh niên được tìm thấy ở đấu trường thú thực sự có một vết sẹo do một con dao găm đâm trên ngực. Nô tài nghĩ đó là Thất hoàng tử.”

Thái giám mặt trắng, không có râu, mang theo một loại nữ tính vượt qua tuổi tác và giới tính, hắn ta chậm rãi nói: “Trên đời không ai có thể uy hiếp địa vị của người, điện hạ, tại sao phải lo lắng?”

Nghe vậy, Ninh Đàn hừ một tiếng: “Tốt nhất là như thế, nếu như ta phát hiện tên khốn kia còn sống, đầu thái giám của ngươi cũng nên rơi xuống đất rồi.”

Nghe thấy từ “thái giám”, thái giám trẻ tuổi nheo đôi mắt thon dài lại, nhưng nụ cười không thay đổi: “Không dám.”

Ngừng một chút, hắn ta lại nói: “Ngoài ra, Hoàng hậu nương nương nhờ thần nói với điện hạ rằng tất cả các quý nữ chưa có hôn sự ở kinh thành hôm nay đều đến dự tiệc xuân, điện hạ có thể nhân cơ hội này để chọn một Thái tử phi mới. Nương nương còn nói, đích nữ của Ngu đại tướng quân rất thích hợp...”

“Lập ai cũng không thể lập nữ nhân của Ngu gia, bảo mẫu hậu từ bỏ ý định này đi.”

Ninh Đàn leo lên tầng cao nhất của lầu Quỳnh Ngọc, đứng bên cửa sổ nhìn toàn cảnh chỗ ngồi của các khách mời nữ của tiệc xuân, nhìn nhóm nữ nhân trang điểm dày và lộng lẫy một cách không có hứng thú.

Trên khuôn mặt hắn ta lộ rõ vẻ bực bội: “Ta đã nhìn thấy Ngu Tân Di kia, ngoại hình cũng chỉ trên mức trung bình, không hề có chút hương vị của nữ nhân chút nào.”

“Ngu gia nắm giữ binh quyền, hoặc là diệt trừ tận gốc. Nếu không sẽ luôn là mối đe dọa của điện hạ nếu không thể thu vào dưới trướng.”

Nói rồi, ánh mắt của thái giám nhìn về một góc nào đó, híp mắt: “Nghe nói Ngu gia còn có một cô con gái nhỏ.”

Ninh Đàn nhìn theo tầm mắt của hắn ta, khinh thường nói: “Con gái lớn làm sao có thể tốt bằng con gái nhỏ? Một nữ tử được một nam nhân l.ỗ mãng trong quân đội nuôi lớn, nghĩ đến đã thấy th.ô tục như nhau...”

Oán giận đột nhiên im bặt, ánh mắt của hắn ta rơi vào góc phía tây của yến tiệc, đồng tử hơi mở ra, nhìn đến dại ra.

Qua khe hở giữa những bông hoa, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một thiếu nữ trẻ tuổi với vòng eo thon thả, thoạt nhìn trang điểm đơn giản, không có gì nổi bật.

Nếu không nhờ thái giám Thôi Ám nhắc nhở, hắn ta gần như đã bỏ qua.

Bây giờ chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy làn gió thổi qua, những bóng hoa sum xuê, đường nét khuôn hàm của thiếu nữ mơ hồ lộ ra đã là tinh xảo vô song.

Bàn tay đặt trên bàn càng thêm mảnh mai, trắng nõn như băng tuyết.

Vẻ đẹp của mỹ nhân ở trong xương không phải ở da, lấy ánh mắt đã từng duyệt vô số mỹ nhân của Ninh Đàn, nữ tử như vậy hẳn là đẹp nhất trên đời.

Thái giám thu vẻ si mê của Ninh Đàn vào trong mắt, không chút dấu vết nói: “Vị đó chính là nữ tử được một nam nhân lỗ mãng trong quân đội nuôi lớn mà điện hạ vừa mới nói.”

Cổ họng Ninh Đàn đột nhiên trở nên khô khốc, nhìn thái giám một cái.

Thái giám trẻ tuổi lập tức hiểu ra, cúi đầu nói: “Thần sẽ đi xuống sắp xếp.”

Ngu Linh Tê hoàn toàn không biết về những việc trên lầu Quỳnh Ngọc, chỉ lặng lẽ làm nền cho tất cả các nữ khách oanh oanh yến yến.

Nửa đường, Hoàng hậu và một lão Thái phi lộ mặt, đại diện cho các phu nhân và cung tần mỹ nữ Hoàng gia.

Trong lúc ánh mắt của Hoàng hậu tìm kiếm, quét về phía Ngu Linh Tê ở góc xa nhất.

Ngu Linh Tê vội vàng cúi đầu giả vờ uống rượu, tránh khỏi tầm mắt của bà ta.

Sau khi hành lễ, Hoàng hậu đỡ Thái phi rời đi, các khách nữ khẽ thở phào nhẹ nhõm, yến tiệc lại tiếp tục thoải mái, yến hội khôi phục náo nhiệt như ban đầu.

“Tuế Tuế, sao ngươi lại trốn ở đây? Để ta tìm một hồi.”

Đường Bất Ly phá lệ trang điểm, mặc một chiếc váy màu đinh hương như mây mù với một dải lụa tùy ý choàng ở cánh tay, nhìn Ngu Linh Tê từ trên xuống dưới rồi nói: “Sao ngươi lại ăn mặc như thế này?”

“Như vậy không được sao?”

Ngu Linh Tê chống cằm cười khẽ: “Chẳng lẽ lại ăn mặc như Thần phi tiên nữ giống ngươi, bắt Vương tử Hoàng tôn về làm cháu rể rùa vàng sao?”

“Tuế Tuế không lương tâm, ngươi còn giễu cợt ta! Đều là tổ mẫu ép ta mặc như vậy, làm ra đến mức duỗi tay duỗi chân cũng không được.”

Nói xong, Đường Bất Ly ngồi xuống bên cạnh Ngu Linh Tê, mỉm cười cúi người qua kề tai nói nhỏ: “Nói về con rể rùa vàng của ngươi đi, ta vừa đi ngang qua vách tường trong vườn, Tiết Nhị lang đang tìm ngươi khắp nơi đó.”

Nha đầu này cái gì cũng tốt, nhưng không biết giữ mồm giữ miệng và thích chỉ loạn uyên ương.

Ngu Linh Tê bất lực: “Ta không uống được, đi trước đây.”

“Cùng đi đi.” Đường Bất Ly cũng vừa thấy chán nên cùng Ngu Linh Tê đứng dậy rời bàn cùng nhau.

Ngu Linh Tê đợi một lúc trên cầu sơn, không chờ được Ngu Hoán Thần mà chờ được một Tiết Sầm.

Hôm nay Tiết Sầm mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu trắng như trăng, đầu đội bạch ngọc quan, vấn tóc, nhìn thoáng qua thì trong veo như ngọc, có di vật của các triều đại Ngụy và Tấn, khá là bắt mắt.

“Quận chúa Thanh Bình.”

Đầu tiên hắn cúi đầu lễ phép vái chào Đường Bất Ly sau đó nhìn Ngu Linh Tê, trong mắt mang theo nụ cười dè dặt, ấm áp nói: “Vừa rồi Thái tử điện hạ hạ lệnh muốn gặp A Thần, e rằng sẽ không thể xong việc trong một lát được, để ta đưa hai vị muội muội về nhà.”

Đôi mắt Đường Bất Ly đảo một vòng giữa hai người, nhếch mép nói: “Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước.”

Nói xong, bỏ qua ánh mắt của Ngu Linh Tê, nhanh như chớp chạy đi.

Ngu Linh Tê không còn cách nào khác, đành gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền Sầm ca ca.”

Tiết Sầm đi tới trước xe ngựa của Ngu Linh Tê, thỉnh thoảng nhìn lại một cái.

Hắn đã cố ý đợi bên cây cầu.

Kể từ khi nghe Đường Bất Ly nói, Ngu Linh Tê đã làm cho hắn một đôi giày bằng da hươu săn được vào mùa xuân. Trong toàn bộ yến tiệc, hắn luôn ở trong tình trạng tinh thần phơi phới, chỉ hận mình không thể xuyên qua bức tường trong cung bay đến bên cạnh Ngu Linh Tê.

Tiết Sầm cảm thấy trên đời này không có nữ tử nào tốt hơn Ngu Linh Tê, không có việc nào may mắn hơn đôi bên tình nguyện.

Xe ngựa dừng ở cửa lớn của Ngu phủ, Ngu Linh Tê bước lên ghế nhỏ xuống xe, thuận miệng nói: “Sầm ca ca nếu không khách khí, mời vào cửa uống một ngụm trà.”

Tiết Sầm đoán chắc nàng đang tìm cơ hội để tặng giày nên mong đợi nói: “Được”.

Ngu Linh Tê hơi ngạc nhiên.

Vốn dĩ chỉ là một câu khách sáo, không ngờ Tiết Sầm lại đồng ý sảng khoái đến vậy. Nhưng người đến là khách, nếu hắn muốn uống trà cũng không thể đuổi người ra ngoài được.

Cửa chính mở ra, một vài con ngựa được trang trí lộng lẫy dừng lại bên ngoài cửa.

Ngu Linh Tê chỉ nghĩ là có khách quý tới, cũng không quan tâm lắm, ai ngờ vừa dẫn Tiết Sầm vào cửa liền nhìn thấy hai hàng cung nữ đứng trước bậc thềm tiền sảnh, trên tay mỗi người đều bê một cái khay, bên trong là vàng bạc trang sức, ngọc bội, san hô và trang sức khác, quần áo đẹp đẽ, xa hoa đến cực điểm.

Những thứ ban thưởng này đến quá đột ngột, Ngu Linh Tê dừng lại, lập tức nảy lên một dự cảm xấu.

Trong đại sảnh, cha nương đều nở nụ cười miễn cưỡng, khách khí tiễn một thái giám già trong trang phục gấm vóc đi ra.

Nhìn thấy Ngu Linh Tê, thái giám già lập tức nở một nụ cười, liên tục chắp tay nói: “Không hổ là người có thể lấy lòng Thái tử điện hạ, thực sự là người tài giỏi và xinh đẹp. Ngu nhị cô nương, nô gia đến đây để chúc mừng người!”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ngu Linh Tê và Tiết Sầm đóng băng tại chỗ, như thể sấm sét đánh lên trên đầu.

Ngu Hoán Thần thúc ngựa chạy như bay về.

Trước khi con ngựa kịp dừng lại, hắn xoay người xuống ngựa và sải bước về phía đại sảnh.

Khi bữa tiệc diễn ra được nửa chừng, Thái tử và Hoàng hậu triệu hắn đến điện Văn Hoa để hỏi hắn về tuổi và hôn nhân của tiểu muội mình. Ngay lập tức, hắn nhận thấy có điều gì đó không ổn và vội vã quay trở lại nhưng vẫn chậm một bước.

Hành động của Đông cung thật nhanh, ban thưởng đồ trang sức bằng vàng, bạc và ngọc theo yêu cầu tìm bạn đời đã chất thành đống trong đại sảnh.

Mà phụ thân cùng Tiết Sầm đứng ở trong sảnh với vẻ mặt nghiêm trọng. Ở bên cạnh, nương khẽ dùng khăn tay chấm lên khóe mắt, đôi mắt đã đỏ hoe.

Bầu không khí áp lực không thể chịu nổi, người duy nhất bình tĩnh lại là Ngu Linh Tê.

Hôm nay nàng ăn mặc cực kỳ kín đáo, cũng chưa từng thể hiện nổi bật trong yến hội, vậy mà vẫn bị Thái tử lựa chọn, chỉ có hai khả năng:

Một là có người cố tình dẫn dắt để Thái tử chú ý đến nàng, hay là Ngu gia nắm binh quyền trong tay, cho dù nàng có tham dự bữa tiệc hay không, Thái tử cũng sẽ cầu hôn nàng để củng cố quyền lực của mình.

Mặc kệ là loại khả năng nào, Ngu gia cũng bị buộc vào vòng xoáy đảng phái.

“Cảnh tượng hiện tại, Tuế Tuế thấy như thế nào?” Cuối cùng vẫn là Ngu tướng quân phá vỡ sự im lặng trước.

Tiết Sầm và Ngu Hoán Thần ngay lập tức nhìn sang, đặc biệt là Tiết Sầm, trong mắt hắn có vẻ nhẫn nhịn lo lắng.

“Cha, con không muốn.”

Ánh mắt Ngu Linh Tê bình tĩnh, khẽ cười nói: “Nhưng nếu chỉ có một cách, con nguyện...”

“Không được!”

“Không thể.”

Giọng của Ngu Hoán Thần và Tiết Sầm vang lên cùng lúc.

Ngu Hoán Thần hít sâu một hơi, bước tới nói với giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Tuế Tuế, muội có biết tại sao cha vẫn không muốn trở thành một phần của đảng phái Đông cung không? Thái tử tuyệt đối không phải loại người lương thiện, chưa kể hắn đã có bốn vị trắc phi, bốn cơ thiếp, từng bước đều có nguy cơ, tính tình của muội nếu gảnhư vậy, sao có thể xử lý được?”

“Chỉ cần nữ nhi ngoan không muốn, không ai có thể ép buộc con gả cho người mà mình không muốn lấy.”

Ngu tướng quân mặc áo choàng ngồi trên ghế, toát ra phong thái uy nghiêm của một vị tướng quân, nghiêm nghị nói: “Hiện tại chỉ là Thái tử vừa ý, thừa dịp thánh chỉ ban hôn còn chưa xuống, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

“Chỉ là, cũng không thể để Tuế Tuế giả chết chứ?”

Ngu phu nhân nhìn những lễ vật ban thưởng đặt quân trong nhà, trong lòng nặng trĩu không yên: Hoàng đế tương lai muốn cưới nữ nhi của bà, sao có thể dễ dàng trốn tránh?

Nếu giả chết, nữ nhi sẽ phải trốn ở một nơi xa xôi sống mai danh ẩn tích hết cuộc đời này, từ đây cốt nhục chia lìa, khó có thể gặp nhau.

Người làm mẫu thân như bà, sao có thể bỏ được?

“Ngu tướng quân, Ngu phu nhân.”

Tiết Sầm nói: “Muốn cự tuyệt hôn sự mà không muốn bị trách phạt, thật ra còn có cách khác, nhưng phải làm Nhị muội muội chịu uất ức...”

“Cách gì vậy?” Ngu phu nhân hỏi ngay lập tức.

Đầu óc Ngu Hoán Thần thông minh, nhanh chóng tiếp lời nói ra: “Ý của ngươi là trước khi thánh chỉ của Hoàng thượng ban xuống đính hôn cho tiểu muội của ta?”

Đính hôn?

Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu, đây là diễn biến gì?

Ngu phu nhân cảm thấy kế hoạch này khả thi, vừa định gật đầu lại cau mày: “Nhưng mà, chúng ta phải tìm được một lang quân biết sự thật, lại vừa ý...”

Còn chưa có nói xong, tầm mắt của Ngu tướng quân và Ngu Hoán Thần đã rơi vào Tiết Sầm.

Tiết Sầm chống lại hai ánh mắt nặng nề, chậm rãi đứng lên như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Biết rằng như vậy có chút giậu đổ bìm leo, không phải việc làm của một quân tử, nhưng vẫn khó có thể che giấu được điều mình muốn.

Nếu lần này không đứng ra, hắn chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

Nghĩ đến đây, hắn không còn do dự nữa, lùi lại một bước, quỳ xuống dưới ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của Ngu Linh Tê.

Sống lưng thẳng tắp, hắn trịnh trọng nói với hai vị trưởng lão: “Tiết Sầm thích Nhị muội muội, bằng lòng cưới nàng làm vợ, bảo vệ nàng hết cuộc đời này! Xin Ngu tướng quân tán thành!”

...

Những bông hoa mai bên ngoài chùa Kim Vân đang nở rộ.

Ninh Ân dừng lại, suy nghĩ một chút rồi bẻ một cành cây, tò mò đưa đến chóp mũi ngửi ngửi.

Không tồi, chính là hương vị này, rất giống với mùi thơm nhẹ của tay áo Ngu Linh Tê.

Trở lại Ngu phủ, hắn đi theo đội thu mua gạo vào theo cửa ngách, không làm cho thị vệ tên Thanh Tiêu kia nghi ngờ.

Ninh Ân liếc nhìn chiếc xe ngựa đang dừng ngoài cửa, là chiếc xe ngựa mà Ngu Linh Tê chuyên dùng để ra ngoài, khóe miệng lơ đãng cong lên.

Nàng đã trở lại.

Hắn nhìn xuống đôi ủng da hươu dưới chân, xoay người bước đi về phía đại sảnh.

Thị tỳ nô tài biết hắn là hồng nhân trước mặt chủ tử, chỉ nghĩ hắn đang tuần tra an toàn trong phủ, cũng không ngăn cản.

Rẽ qua hành lang gấp khúc, nghe thấy hai người hầu đang vẩy nước quét nhà thì thầm điều gì đó sau núi giả.

“Ngươi nói xem, nhị tiểu thư của chúng ta thật sự phải gả cho Tiết Nhị lang sao?” Một người hỏi.

“Hơn phân nửa là vậy. Hôm nay người trong cung tới, tặng một đống đồ vật, lúc ấy sắc mặt của Tướng quân và phu nhân không đúng lắm.”

Một người khác dong dài trả lời: “Theo ta thấy, nhất định là một vị Vương gia, chủ tử nào đó trong cung coi trọng tiểu thư nhà chúng ta, Tướng quân và phu nhân luyến tiếc đưa nữ nhi vào nơi ăn thịt người, mới vội vàng đính hôn cho nhị tiểu thư, dù sao Tiết gia đã sớm có hôn ước với Ngu phủ của chúng ta.”

Người thứ nhất phụ họa: “Cũng đúng, dù sao Tiết Nhị lang và nhị tiểu thư của chúng ta là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, chỉ cách nhau một lớp giấy cửa sổ này.”

Nụ cười trong mắt Ninh Ân chìm xuống, dừng chân lại.

Tiền viện, Ngu Linh Tê và Tiết Sầm sánh bước bên nhau qua bóng cành đào.

Không biết họ nói cái gì, khuôn mặt trắng nõn của Tiết Sầm đỏ bừng, Ngu Linh Tê cau mày lắc đầu, như thể đang băn khoăn.

Tiết Sầm vội vàng tiến lên một bước, lời nói của rất nghiêm túc và chân thành, Ngu Linh Tê lộ ra vẻ bất đắc dĩ và thở dài.

Trong nắng xuân, quân tử sáng sủa và mỹ nhân trong trẻo xứng đôi đến chói mắt...

Chói mắt đến mức làm cho Ninh Ân đau mắt.

Hắn nheo mắt lại, khói mù không xác định ẩn hiện trong đôi mắt hờ hững của hắn, cuồn cuộn.

Hóa ra ánh sáng ấm áp từng xuyên qua Dục Giới Tiên Đô không chỉ chiếu sáng một người là hắn.

Cũng không chỉ thuộc về một người là hắn.

Câu được câu không chuyển cành hoa mai giữa kẽ tay, hắn chợt bật ra một nụ cười chế giễu, sau đó xoay người rời đi.

Gió thổi tung tấm mành trúc dưới hành lang, mang theo cái se se lạnh.

Rẽ vào góc đường, bước chân vội vã của hắn dần dần chậm lại, lại chậm lại, cuối cùng dừng lại trong bóng tối cắt ngang mặt trời.

Một tiếng răng rắc vang lên, năm ngón tay của hắn nắm chặt lại, bóp gãy cành hoa mai trong tay như thể bóp gãy một cái xương cổ mỏng manh.

“Tiết Sầm sao?”

Mặt mày của Ninh Ân ẩn hiện trong bóng mành trúc, đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ hé mở, nhẹ nhàng nói: “Ngáng đường.”

Vậy hãy làm tất cả những thứ ngáng đường biến mất khỏi thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.